Dịu Dàng Yêu Em


“Tổng giám đốc khó khó tính nhưng cô Ngải lại được tuyển thẳng vào làm việc trong công ty chắc chắc cô có năng lực hơn người”.

Trưởng phòng Trịnh quét mắt nhìn Ngải Ái.

“Có phải cô Ngải đã từng đạt được thành tựu gì đó hơn người mới được Tổng giám đốc chú ý…”
Ngải Ái ngẩng đầu lên đăm chiêu:
“Thành tựu? Thành tựu?”.

Nghĩ mãi mà không ra.

“Năng lực hơn người hả? Hồi tiểu học tôi được giải nhất kỳ thi HSG máy tính bỏ túi có tính không?”
“Sặc…”.

Trưởng phòng Trịnh gặng hỏi.

“Hay gia đình cô Ngải chắc là… À, người thân của cô có ai làm chủ tịch tập đoàn nào không? Có quan hệ hợp tác với Tổng giám đốc?”
“Tôi mồ côi cha mẹ!”.

Ngải Ái trả lời lưu loát.


“Hơn nữa, tôi cũng chưa gặp Tổng giám đốc bao giờ.

À, tôi cũng muốn hỏi trưởng phòng, tại sao Tổng giám đốc lại chọn tôi vào vị trí trợ lý?”
Trưởng phòng Trịnh ho mấy cái, quay đầu đi:
“Ừ… Đây là quyết định của Tổng giám đốc”.
Cô hỏi tôi tôi biết hỏi ai! Tôi đã suy nghĩ về vấn đề của cô suốt cả đêm.
“Đinh!”
Thang máy lên đến tầng trên cùng, trưởng phòng nói:
“Đi thẳng, rẽ trái sẽ thấy văn phòng Tổng giám đốc”.
Ngải Ái bước ra khỏi thang máy, hít vào thở ra thật sâu, sau đó đi thẳng tới văn phòng sáng choang của Tổng giám đốc.
Nói thật, cô rất mong ngóng được nhìn thấy vị Tổng giám đốc trẻ tuổi tài cao Mộc Duệ Thần.
********
Đứng trước cửa phòng Tổng giám đốc, Ngải Ái vừa chỉnh sửa quần áo vừa hít thở thật sâu, giơ tay định gõ cửa thì “cạch” một tiếng, cánh cửa bật mở, từ trong phòng có một cô gái xinh đẹp váy áo thời trang đi ra ngoài, cô gái đóng cửa lại ngay sau đó, cổ áo xộc xệch, tóc tai rối tung, nhìn thấy Ngải Ái khẽ nhíu mày:
“Cô là trợ lý mới của Tổng giám đốc?”
Ngải Ái ngẩng đầu lên, gương mặt lễ phép nhanh chóng biến thành kinh ngạc.

Ơ! Đây là cô gái hôm qua ở trong thang máy làm chuyện đó đó với gã biến thái.
“Cô… cô… cô là…”
Mắt Ngải Ái mở to, đưa tay chỉ vào cô gái:
“Cô là cô gái hôm qua?”
“Tôi là trưởng phòng Kế hoạch”.

Cô ta nhìn Ngải Ái khinh thường.

“Tổng giám đốc hiện không có trong phòng, dặn cô đứng đây chờ và không được đi đâu”.
“Nhưng mà…”.

Ngải Ái khó hiểu hỏi.

“Tôi có thể tìm Tổng giám đốc ở đâu chứ…”
“Tổng giám đốc ở đâu là việc cô hả? Được rồi, tôi đã chuyển lời của Tổng giám đốc cho cô, hãy đợi ngày ở đâu.

Đã biết chưa?”
Nói xong, cô gái xinh đẹp nện gót giày bỏ đi.
Ngải Ái giơ tay chơi với, mặt kinh ngạc, không phải chứ, ngày đầu tiên đi làm sao lại kỳ quặc thế này?”
Cô thử gõ cửa phòng Tổng giám đốc.
Không có tiếng đáp lại.

Thử vặn tay nắm cũng không thể mở ra.
Cho nên, cô liền dựa người vào cửa, cầm di động lên định nhắn tin cho Mạnh Á Xuyên cái tin nhắn nhưng thấy sóng yếu lại thôi, tiếp tục đứng đợi.
Loáng cái đã tới giờ cơm trưa, Ngải Ái đưa tay sờ bụng đói mẹo, định đi tới cửa thang máy, ngón tay nhấn nút thì phát hiện ra một bi kịch, thang máy đã dừng hoạt động.
“Gì nữa?”
Cô khẽ nói, nhanh chân chạy đến cầu thang bộ để đi ăn cơm thì…
Khi cô chạy đến cầu thang, suýt nữa thì ngất xỉu vì ngay cầu thang bộ cháng ngữ một cánh cổng sắt to đùng khóa lại, không hề có bất kỳ khe hở nào.
Ngải Ái đành quay trở lại phòng Tổng giám đốc, ngồi xổm xuống chờ đợi.
Ôi, đói quá rồi.

Hay là Tổng giám đốc không đi làm?
Chờ mãi… Một tiếng đồng hồ trôi qua… Ba tiếng đồng hồ trôi qua…
Sáu tiếng… Rồi mười tiếng trôi qua…
[Thằng này ác...]
Đúng boong 10 giờ tối, Ngải Ái mở mắt, hóa ra cô nãy giờ cô ngồi ngủ, cầm di động lên định gọi cho Mạnh Á Xuyên liền hoảng hốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Di động mất sóng.
Ơ… Cô hoảng sợ.
Đừng nói với cô đây là công ty buôn bán phụ nữ, muốn nhốt cô lại rồi đem bán.
Đang nghĩ ngợi thì “phụt” một tiếng, trong nháy mắt, toàn bộ dàn đèn sáng choang trong hành lang đều tắt, cả tầng trên cùng rộng lớn bỗng chốc tối om, tay Ngải Ái run run, lồng ngực nhảy dựng lên.
Cảm giác rùng rợn vây quanh cô!
“Hơ… Sợ quá!”.

Cô nhấc chân bước về phía trước, từng bước một phát ra những tiếng vang trên hành lang hun hút, khủng bố thấy sợ.
“Cái nơi quái quỷ gì thế này!”.

Cô run rẩy mắng chửi một tiếng, lần mò trong bóng tối, cả người run lập cập, những bước đi đều nhũn cả ra.
“Xin chào! Có ai không? Cứu tôi với! Ở đây còn người, đừng tắt điện”.

“Này!”
“Có-người-ư-?”
Cô la lên nhưng lại chỉ nghe thấy giọng nói của mình vang vang, sau đó im bặt…
Nếu biết trước thế này cô đã không đến đây…
Ngải Ái vỗ bụng trống rỗng, ảo nảo.

“Đêm nay có ai quay lại đây không… Mai ra được khỏi đây mình sẽ nghỉ việc ở cái nơi quái quỷ này.

Thật khủng bố!”
“Khủng bố lắm sao?”
Một giọng nói trầm ấm của đàn ông xuyên qua không khí vào thẳng màng nhĩ của cô, cả người Ngải Ái chấn động, vội quay người lại, cảnh giác:
“Ai?”.
“Nếu tôi nói… cô không thể ra khỏi đây thì sao?”
Giọng nói khàn khàn như phát ra từ địa ngục từ từ đi về phía cô, từng bước từng bước một, rất chậm rãi… Cô có thể cảm giác được thân hình cao lớn kia đang bước từng bước về phóa cô.
“Anh là ai?” Ngải Ái vội lùi lại.
“Tôi…”
Anh ta đã đứng trước mặt cô, trong bóng tối, Ngải Ái không thể nhìn thấy mặt mũi của anh ta nhưng vẫn cảm nhận được khí thế bức người khiến người khác phải run sợ.
“Tôi là…”.

Anh cúi đầu, hơi thở phả vào má cô… “Người đàn ông của cô”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui