Dịu Dàng Yêu Em
“Cậu chủ”
Mộc Lị Vi ra từ đám cảnh sát, nện gót giày cao gót, đi về phía đàn ông đứng ngang tàng, thong thả tới trước mặt Mộc Duệ Thần, ngập ngừng đưa tấm ảnh do cảnh sát cung cấp:
“Đây đều là những bức ảnh của cảnh sát, người ngồi trong xe đúng là Mộc thiếu gia và Ngải tiểu thư”.
Nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Mộc Duệ Thần, Mộc Lị Vi không cam lòng cắn cắn môi.
Lúc cậu chủ và ả đang trong cơn điên cuồng thì bị cuộc gọi của con nhỏ kia phá đám, cậu chủ không quan tâm đến sự đe dọa của ả, đi ngay xuống tầng dưới để xác định vị trí của nó.
Sau đó là màn bắn súng, rượt đuổi, nguyên nhân của vụ nổ vẫn đang được điều tra.
Tất cả mọi thông tin đều do phía cảnh sát cung cấp.
Nhưng Mộc Lị Vi không ngu ngốc tới mức bỏ qua vấn đề mấu chốt này.
Bước tới đứng cạnh Mộc Duệ Thần, Mộc Lị Vi khoác tay anh, cố ý cọ sát bộ ngực đầy đặn của ả vào người anh:
“Cậu chủ đừng thương tâm vì Ngải tiểu thư… Thôi, không nhắc tới chuyện đó nữa”.
Mộc Duệ Thần không rút tay ra, chỉ quay đầu lạnh lùng nhìn ả:
“Nói tiếp đi, tôi ghét nhất là những người nói chuyện úp mở”.
“Trong xe chỉ có hai người là Mộc Dịch Triệt và Ngải tiểu thư.
Cảnh sát nói do bình xăng bị rò rỉ, sau vụ va chạm với chiếc xe tải, động cơ khi khởi động bén xăng dẫn đến hỏa hoạn.
Đó là nguyên nhân của vụ nổ”.
Mộc Lị Vi lặng lẽ liếc nhìn Mộc Duệ Thần, thấy mặt anh khó coi tới mức khiến người khác phải sợ hãi thì trong lòng mừng rỡ, nói tiếp:
“Mộc Dịch Triệt tuy mê gái nhưng không tới mức vì gái mà chết, nhất là thân thủ của anh ta khá nhanh nhẹn, chắc chắn đã thoát được ra ngoài, cho nên trong xe chỉ có thi thể bị cháy đen được xác định là của Ngải tiểu thư… Thật đáng tiếc cho Ngải tiểu thư khi đã chọn nhầm người đồng hành”.
“Đủ rồi!”
Mộc Duệ Thần cắt ngang lời ả, đồng thời đẩy ả ra, quay người bỏ đi.
Anh cần được yên tĩnh.
Không, lúc này anh khó có thể kìm chế được cơn phẫn nộ trong người, rất có thể sẽ giận cá chém thớt.
Cô mang thai con của anh… Rồi giết con của anh… Cùng Mộc Dịch Triệt đua xe… Sau đó… Bị hỏa thiêu trong biển lửa.
Những điều đó xoay mòng mòng trong đầu, lồng ngực co rút đau đớn.
Những điều đó thật sự vẫn rất mơ hồ.
Cô chết rồi ư?
Anh không tin.
“Cậu chủ…”.
Chú Giản từ từ bước tới.
“Giờ chúng ta phải làm gì?”
Dập tắt điếu thuốc, Mộc Duệ Thần quay người lại, thân hình cao ngạo khiến người khác không dám khinh thường mà chỉ có thể ngưỡng mộ.
Anh cười nhạt:
“Về New York”.
Trong nháy mắt, Mộc Giản thấy gương mặt của cậu chủ trở nên thờ ơ vô tình.
Hay là cậu chủ thật sự chỉ coi Ngải tiểu htuw là công cụ để sinh con nối dõi cho nên hiện tại mới bình tĩnh và lạnh lùng đến vậy.
“Vâng, thưa cậu chủ.
Lúc nào thì khởi hành?”
“Bây giờ!”
Mộc Duệ Thần ngang tàng bỏ đi, để lại đằng sau hiện trường của vụ hỏa hoạn, ngồi vào trong chiếc xe màu đen, nhắm nghiền mắt lại để người khác không nhìn ra vẻ đau xót trong anh.
Bé con muốn chết ư?
Anh không cho phép em chết.
Em… vẫn chưa được sự cho phép của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...