Dịu Dàng Yêu Em


Cằm bị bóp mạnh, Ngải Ái nghe loáng thoáng bên tai tiếng xương cằm bị gãy.
Cô sụt sịt lắc đầu:
“Tại sao lại là tôi? Tại sao luôn ép tôi? Tôi không muốn ở với cậu.

Tôi không đồng ý đâu.

Đừng nhốt tôi nữa.

Tôi không muốn có liên quan tới cậu…”
Anh ngậm chặt môi cô, ngăn không cho cô nói tiếp.

Rồi cắn bờ môi cô mặc cho cô chống cự đem cô đặt lên bệ cửa sổ.
Mộc Duệ Thần bắt đầu ngấu nghiến đôi môi cô.

Ánh mắt anh không hề có chút cảm tình nào.
“Không muốn liên quan tới tôi à?”.

Anh rời môi cô, mỉm cười.

“Muộn rồi, bé con.

Em đã là người của tôi”.
“Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, dù sao chúng ta cũng chỉ mới quan hệ có hai lần.

Cậu đường đường là tổng giám đốc cao quý sao lại chú ý tới một đứa như tôi?”.

Cô oán hận nói.

“Tôi không đồng ý ở với cậu.


Tôi ghét cậu.

Tôi ghét cậu.

Cậu đừng quấn lấy tôi, làm phiền tôi nữa.

Tôi…”
“Em… sao?”.

Anh nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén.

“Nói cho tôi biết, em có thể làm được gì?”
Ngải Ái cắn môi nhận ra cô hiện giờ không biết phải làm thế nào.

Cô không hề có khả năng chống lại Mộc Duệ Thần, người đàn ông thích chiếm đoạt.
Từ cái lúc biết chủ mưu đằng sau chuyện xảy ra với Thang Tiểu Y năm năm trước…
Từ khi biết anh không muốn cứu người, càng nhận ra rằng anh chỉ coi cô như một con thú cưng không hơn…
Và cô chỉ biết rằng cô phải chạy trốn, nhất định phải chạy trốn…
Mộc Duệ Thần buông cằm cô ra, ôm cô vào ngực:
“Em nói đi, tôi có nên trừng phạt em hay không?”
Ngải Ái nắm chặt hay tay, quay mặt đi.
Bàn tay to lớn của anh thò vào trong mép váy vuốt ve làn da mịn màng còn tay kia thì xé toạc áo của cô.
“Không!”.

Ngải Ái hét toáng, giơ tay che bờ ngực trần.

“Tôi xin cậu đấy… Đừng ở đây…”
Toa xe này vốn không có người nhưng lúc này đang ở trong nhà ga nhìn ra ngoài ô cửa thấy có rất nhiều người đứng trong trạm.
Tiếng van nài của cô bị anh dùng miệng chặn lại.

Mặc cho cô vùng vẫy chống cự, hai tay nắm lấy bầu ngực căng tròn ra sức xoa bóp, đau tới mức cô bật khóc.
Ngải Ái không có cách nào có thể ngăn việc anh đưa lưỡi vào miệng mình, chỉ có biết cắn phập anh.
Máu trào ra trong miệng cả hai.

Lúc anh buông cô ra, cô la oái, bụm miệng máu.
Cô đã cắn lưỡi của anh.

Còn anh cắn môi cô.

Cô đau quá khóc nức nở…
Trên đôi môi dính máu, anh mỉm cười tàn nhẫn…
“Em dám cắn tôi, tôi sẽ cắn cả người em”.

Mộc Duệ Thần đe dọa, rồi cúi đầu cắn một cái vào cổ cô.
Anh cắn lên làn da cô như muốn xẻ thịt cô ra.
“Không!” Làn da quá nhạy cảm không thể chịu được đau, Ngải Ái nắm chặt vai anh.

“Đừng làm thế… Đau lắm…Tôi sai rồi… Đau quá… Đừng!”
Mộc Duệ Thần buông cô ra, hài lòng nhìn vết cắn lên làn da trắn nõn rướm máu, đưa mắt nhìn cô chăm chú:
“Sai? Em mà biết mình sai à?”

Ngải Ái nhìn người đàn ông như ma vương:
“Tôi nên… làm gì đây?”
“Hầu hạ tôi đi”.

Anh vỗ mặt cô mấy cái, lạnh lùng nói.

“Ngay tại đây cho đến khi nào tôi hài lòng mới thôi”.
Cô hoảng sợ ngước mắt lên nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, bỗng chốc cảm thấy từ đầu tới chân lạnh như băng.
“Nhất định… phải ở đây sao?”
“Bé con, cấm mặc cả”.
Ngải Ái run rẩy ôm hông anh.

Hai hàng nước mắt chảy dài hai bên má.

Cô hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh:
“Được… Tôi sẽ hầu hạ cậu… Cho đến khi cậu hài lòng mới thôi”.
*************
Những tiếng thở hổn hển – rên rỉ vang lên trong xe lửa.

Ngải Ái vòng tay qua vai Mộc Duệ Thần ôm chặt anh để che đi bờ ngực trần trụi.
“Xin cậu cho tôi được kéo rèm lại… Bên ngoài có rất nhiều người”.
Mặt cô đỏ ửng, giạng chân vòng qua người Mộc Duệ Thần, ôm chặt anh.

“Mộc Duệ Thần, Mộc Duệ Thần, tôi xin cậu đấy”.
Mộc Duệ Thần đỡ eo cô, mạnh mẽ tiến vào.
Ngải Ái hét lên, ôm anh thở dốc, cả người bắt đầu nóng bừng.
“Em sẽ chủ động hầu hạ tôi chứ?”.

Mộc Duệ Thần vuốt ve tấm lưng trần bên trong áo.

“Trừng phạt em không đơn giản như thế này..

Nếu không muốn bị người khác nhìn thấy thì em đừng nên làm những việc ngu ngốc”.
Cô muốn mở miệng nói thì nhận ra cả người bị anh xoay lại cho ngồi lên trên.
Mộc Duệ Thần xâm nhập vào trong cơ thể cô, trong đôi mắt mơ màng có cả cơn cuồng phong:
“Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, dù sao chúng ta cũng chỉ mới quan hệ có hai lần.


Những câu này mà em cũng dám nói với tôi sao?”
Không để cho cô chống cư, anh kéo váy của cô, nhếch môi cười lạnh lẽo:
“Giờ em có thể kéo rèm được rồi đấy”.
Trong ghế ngồi chật hẹp, cô không thấy thoải mái chút nào, khổ sở vươn tay kép rèm cửa sổ.
Anh bất ngờ hôn môi cô, cả cơ thể cao lớn đè lên trên người cô.

Cô nắm chặt rèm cửa không dám thả tay ra.
Mộc Duệ Thần nhìn cô vùng vằng, lên tiếng nhắc nhở:
“Bé con, nếu không muốn bị người ta nhìn thấy thì nhanh đi nhưng đừng có giãy dụa nữa, nếu không… Em biết hậu quả thế nào rồi đấy”.
Túm rèm cửa kéo lại, Ngải Ái cũng không giãy dụa nữa, trước sự tấn công như vũ bão của anh, đành quặp hai chân quanh hông anh, đu người theo từng động tác của anh.
Một Duệ Thần mỉm cười kiêu ngạo, hôn lên má cô:
“Ngoan lắm”.
Cô rên rỉ một cách khổ sở.

Có một luồng điện chạy dọc cơ thể.
Cô sụt sịt khóc đón nhận hình phạt của Mộc Duệ Thần.
“Vẫn còn chưa đủ sao…”.

Cô van nài.

“Tôi sẽ không chạy trốn nữa.

Tôi sẽ quay về với cậu.

Đừng làm vậy nữa… Dừng lại được không?”
Mộc Duệ Thần cười hì:
“Ngốc, tôi đang yêu em”.
Hết lần này tới lần khác… Với anh… Cô không có sức chống cự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui