Dịu Dàng Yêu Em


“Tiểu Ái Tử, đồ vô tâm! Cuối cùng cậu cũng về, cuối cùng tớ cũng được nhìn thấy cậu.

Tớ nhớ cậu quá đi.

Nhớ cậu chết mất thôi!”
Bịch!
Ngải Ái vừa tỉnh dậy đã bị Thang Tiểu Y nhào tới ôm chặt, mặt cô nàng vùi cả vào ngực cô hít hà làm cô vùng vằng.

“Hic… Thang… Buông ra… Cậu chết chắc…”
Thang Tiểu Y buông Ngải Ái ra, mắt kính mờ đục do nước mắt rồi sao đó tuôn trào.
“Tiểu Ái, ngay khi Bắc Hàn gọi cho tớ, tớ chạy tới đây liền đấy.

Ấy thế mà tớ cứ tưởng tới chiều bọn mình mới gặp nhau.

Cậu là đồ trứng thối, làm tớ lo muốn chết”.
Ngải Ái thở hộc hơi, nắm đôi vai Thang Tiểu Y:
“Cậu bình tĩnh lại đi.

Tớ mới mở mắt còn chưa tỉnh ngủ đây nè.

Bắc Hàn cũng thật là.

Tớ đã nói với anh ấy là ngày mai mới báo cho cậu biết”.
“Bắc Hàn biết tớ sốt ruột lo lắng cho em gái mà”.

Thang Tiểu Y ức chế nói.
“Em gái ư?”.

Ngải Ái liếc mắt một cái.

“Ai cho cậu tự động thăng chức vậy hả.

Đồ quỷ sứ, cậu dám chòng ghẹo tớ”.
Thang Tiểu Y bật cười.


Ngải Ái nhìn Ngải Ái cười rạng ngời bất giác cô có cảm giác yên tâm đến lạ.

Cô mệt mỏi xuống giường, dùng tốc độ nhanh nhất có thể đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi ngồi dựa vào Thang Tiểu Y đang ngồi trên giường.
“Về nhà thôi.

Tớ mua nhiều đặc sản cho cậu lắm nè”.
“Vạn tuế!”.

Thang Tiểu Y.
“Thang Thang, giờ này chắc Bắc Hàn đang ở trường.

Nhân lúc không có anh ấy ở đây, bọn mình về đây, tớ sợ anh ấy…”
Ngải Ái nói xong, kéo hành lý đi ra cửa.

Cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy Bắc Hàn đứng dựa tường chờ bên ngoài.
“Bé!”.

Anh ngước mắt lên.

“Lại định trốn anh?”
Ngải Ái cứng đờ cả người, miệng nhếch lên cười gượng gạo.
“Anh, em có trốn đâu.

Tại em không muốn làm phiền anh nên định về nhà trước rồi nói lại với anh sau.

Em không thể cứ ở nhờ ở đây mãi được”.
“Tại sao lại không được?”.

Bắc Hàn đứng thẳng người, thân hình cao lớn đứng chặn trước cửa.

“Trước đây em có thế đâu”.
Ngải Ái thấy xấu hổ.

Cô lắc lắc đầu nhìn thoáng qua Tiểu Y.
“Thật ra em muốn đưa Thang Thang về nhà vì hai ngày nữa cậu ấy phải truyền hóa chất rồi…”
“Haiz, Tiểu Ái ơi, Bắc Hàn vẫn chưa nói cho cậu biết à? Giờ tớ đang điều trị trong bệnh viện của anh ấy.

Gần đây có ba chuyên gia quan tâm tới bệnh của tớ nên đã thành lập một nhóm chuyên nghiệp điều trị cho tớ, tạm thời không cần về nhà”.
“Thật chứ?”.

Ngải Ái quay mặt nhìn anh.

“Bắc Hàn, các chuyên gia nói sao? Có thể trị tận gốc được không?”
“Em đoán thử xem?”.

Bắc Hàn cố ý cười nửa miệng.
Ngải Áp gấp gáp nắm lấy tay Bắc Hàn:
“Anh nói cho em biết đi!”
“Hình như…”.

Anh nhìn lướt qua tay bị nắm, gật đầu.

“Là được!”
“Thật chứ?”
“Anh lừa em bao giờ chưa?”
“Ôi, cảm ơn anh.

Bắc Hàn!”
Trông Ngải Ái như được cứu rỗi, hốc mắt cô đỏ ửng, nắm chặt tay Bắc Hàn vui sướng nói cảm ơn hết lời:
“Cảm ơn anh, em cảm ơn anh…”

“Đổi lại anh được gì?” Bắc Hàn giơ tay kia ra trước mặt cô.

“Anh là người kinh doanh, câu cảm ơn nói từ miệng không đáng một xu đâu”.
Ngải Ái nhìn valy đồ.
“À… anh thích gì?”
“Rất tiếc là anh không thích mấy thứ đặc sản của em”.
“Haizzz,…”.

Ngải Ái thờ dài cái thượt, cúi đầu nói.

“Vậy điện hạ thích gì? Chỉ cần trong khả năng của hạ thần, hạ thần nhất định sẽ tìm cho ngài”.
“Đơn giản thôi”.

Anh chỉ vào má.

“Hôn anh một cái!”
Mặt Ngải Ái ửng đỏ, quay lại nhìn Thang Tiểu Y cầu cứu:
“Thang Thang, Thang Thang,…Anh ấy công khai lợi dụng tớ…”
Thang Tiểu Y liền quay mặt đi, ném kính cận lên giường rồi bò xuống đất mò mẫn.

“Ôi đâu rôi? Mắt kính đâu rồi? Tôi không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết đâu, cũng không biết gì luôn…”
Ngải Ái tức tối.

Đồ quỷ sứ!
Cô quay mặt lại đúng lúc Bắc Hàn cúi đầu xuống.

Đôi môi mềm mại của anh chạm vào môi cô.
Ngải Ái ngớ người, vội giơ tay lên che miệng.

Cô mở to mắt nhìn Bắc Hàn.
“Anh… Sao anh lại…”
“Xin lỗi em.

Anh đang định hôn vào má không ngờ em quay lại…”.

Anh nói.

“Tiểu Ái, em đừng nổi nóng”.
Ngải Ái cắn môi rồi kéo hành lý xuống dưới tầng dưới, tay ôm má nóng ran, lòng day dứt.
Hành động Bắc Hàn hôn môi cô không phải là chuyện quan trọng.

Mà là lúc Bắc Hàn ghé sát vào mặt cô, cô chợt nhận ra ánh mắt anh…khác trước đây.

Cô cũng không phải là Ngải Ái của trước kia nữa.


Mộc Duệ Thần đã một bước biến cô từ con gái thành đàn bà.

Làm sao cô có thể ở bên một Bắc Hàn trong sáng và sạch sẽ được nữa đây?
Tuyệt đối không thể được!
*************
“Tiểu Ái, cậu đi chậm lại.

Ui trời, sao cậu chạy nhanh thế.

Tớ mệt muốn chết nè”.
Nghe tiếng Thang Tiểu Y í ới sau lưng, Ngải Ái mới dừng lại nhận ra mình đã chạy cách rất xa biệt thự nhà Bắc Hàn.
Cô quay đầu lại chờ Thang Tiểu Y mắng:
“Thang Thang, cậu dám cấu kết với Bắc Hàn bắt nạt tớ.

Tớ tự dưng lại bị anh ấy hôn.

Tớ phải làm sao đây hả? Từ giờ trở đi ngày nào đến trường bọn tớ cũng đụng mặt nhau, làm sao bắt chuyện với anh ấy được nữa đây?”
“Anh ấy là giáo sư Khoa Y, tụi mình là sinh viên Khoa Sử, cách nhau xa lắc.

Nếu cố gắng chắc chẳng gặp được nhau đâu.

Không sao đâu!”
Thang Tiểu Y vỗ vai an ủi.
“Tớ nói này.

Ở đây là khu biệt thự của nhà giày, đến một chiếc taxi cũng không có.

Cậu định cứ chạy như thế này về nhà luôn hả?”
Ngải Ái đá cục đá dưới chân.

“A… Tớ quên mất”.
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng xe đỗ xịch sau lưng, quay lại thì thấy chiếc xe thể thao của Bắc Hàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui