Dịu Dàng Yêu Em


Dưới ánh trăng, chiếc xe lao vút trên đường, trong không khí chớp mắt không thể nhìn thấy đèn xe.
Sau đó xe ô tô phanh kít trước hội trường khách sạn, vỏn vẹn đúng năm phút đồng hồ, không kém một giây.
Mộc Dịch Triệt nhếch môi, bật ngón tay, cười sảng khoái:
“Có thể ngồi trong xe tôi năm phút mà không ngất xỉu, cô là người đầu tiên.

Bé con, tôi phải nhìn cô bằng ánh mắt khác”.
Ngải Ái thở hồng hộc, tay nắm thanh chắn cửa xe lúc này mới thả ra, xụi lơ trên ghế đảo mắt nhìn xung quanh.
Một bàn tay đẩy mặt cô quay qua, gương mặt đẹp trai gần sát, gần tới mức như muốn dán môi vào mặt cô.
“Khen cũng đã khen rồi sao mới đó đã oải rồi”.
Ngải ái chống tay ngồi thẳng người sau đó đẩy mặt anh ra:
“Cảm ơn anh đã quan tâm.

Tôi không sao!”
Anh cười như không cười, đẩy cửa xe.

“Xin mời!”
Ngải Ái nhìn Mộc Dịch Triệt không mặc áo khoác mà mặc sơ mi không gài ba nút trên để lộ ra vòm ngực nhìn có vẻ thiếu đứng đắn… Còn cô, chiếc áo sơ mi trắng dính rượu đi kèm váy ngắn giá rẻ… không hợp với nơi xa hoa này chút nào.
Cô chỉ vào người mình:
“Anh nghĩ chúng ta cứ thế này mà vào đó à?”
“Tất nhiên!”
“Ok! Người mất mặt là anh, đừng có trách tôi đấy!”
Anh mỉm cười làm như không quan tâm, giọng nói vang vang:
“Ai nói hai ta mất mặt.

Chúng ta là cặp đôi có một không hai, khối người ước được như chúng ta”.
Có một không hai.
Ngải Ái cười toe toét, khoác tay Mộc Dịch Triệt từ từ đi vào sảnh nhìn những chùm đèn sáng choang sa hoa và vô vàn mỹ nữ mới thấu hiểu cô đúng là “có một không hai” thật.
Âm nhạc du dương, các đôi khiêu vũ uyển chuyển.
Tuy cả hai xuất hiện bất ngờ nhưng chẳng mấy ai chú ý tới họ.

Mộc Dịch Triệt đã quá nổi tiếng là người phóng túng không biết kiềm chế lại là người của Mộc gia nên không nên nhìn chằm chằm vào anh.

Tốt nhất không nên dây vào Mộc thị.
Ngải Ái nhìn lướt qua toàn bộ hội trường, ở đây có ba tầng, những nhân vật nổi tiếng sẽ ngồi ở trên cao, trên sân khấu có một dàn nhạc chơi những bản hòa tấu vui nhộn, có người khiêu vũ, có người đứng trò chuyện,…
Lúc này, cô đang đứng cùng với Mộc Dịch Triệt trên tầng hai của hội trường.

Ở đây khá yên tĩnh.
Trên dãy hành lang là các phòng riêng biệt.

Mộc Dịch Triệt đưa cô vào một căn phòng, sau đó biếng nhác ngồi trên ghế nệm.

Căn phòng được trang trí khá đơn giản nhưng nhìn là biết toàn thứ đắt tiền.
Anh đập vào chỗ bên cạnh, nhìn cô:
“Ngồi đi!”
“Sao chúng ta không ra đại sảnh?”.


Ngải Ái chần chừ.

“Không phải anh nói là muốn dự tiệc à?”
Lại ở đây một mình với một con sói, cô không đồng ý.
“Đây là phòng đặc biệt dành cho khách VIP, không có ai vào đây đâu”.

Anh nhếch môi cười đểu.

“Cô tưởng tôi sẽ đưa cô về nước? Nếu muốn được như thế thì cô cũng phải đổi lại gì đó đi chứ!”
Biết ngay mà!
Ngải Ái rùng mình.
“Anh Mộc, tôi không cần sự giúp đỡ của anh.

Tạm biệt!”
Cô vừa bước đi mấy bước liền nghe tiếng Mộc Dịch Triệt nhắc nhở:
“Đừng bảo sao tôi không nói trước.

Chỉ cần cô bước chân ra khỏi cửa sẽ không nhận được sự giúp đỡ của tôi lần thứ hai.

Cô tưởng cô có thể chống lại nó.

Rất có thể cô sẽ gặp lại nó ngay trong bữa tiệc…”
“Cái gì?”.

Ngải Ái quay lại.

“Anh nói Mộc Duệ Thần tới đây?”
“Tổng giám đốc trụ sở công ty đặt ở Mỹ có thể không đến sao?”.

Mắt Mộc Dịch Triệt lóe sáng.

“Đây là địa bàn của nó, sớm muộn gì cô cũng bị bắt lại… Ha ha… Tôi đã nói cho cô biết trước hậu quả rồi đấy…”
Bất giác Ngải Ái có cảm giác như mình đang từng bước từng bước lọt vào cái bẫy mà Mộc Dịch Triệt giăng ra.
Cô hít vào thật sâu nhìn Mộc Dịch Triệt:
“Anh muốn làm gì tôi?”
“Bé ngốc, anh đưa bé vào đây, còn có thể làm gì?”.

Mộc Dịch Triệt giơ tay ra.

“Bé con, ngã vào lòng anh đi”.
Cô cau mày, đi từ từ tới ngồi xuống cạnh anh.

Vừa đặt mông xuống đã bị cánh tay của anh vòng qua eo.

Cả người cô cứng ngắt, mặt khó coi.
Bị một người khác giới ôm sát như thế này, ngoài Mộc Duệ Thần ra thì Mộc Dịch Triệt là người thứ hai.

“Thả lòng nào, chẳng phải anh nói với bé rồi sao, kỹ thuật của anh rất tốt”.

Mộc Dịch Triệt dịu dàng nói vào tai cô, hơi thở phả vào cổ cô nóng hổi.
Anh quay người cô lại, sau đó dang tay ôm cô vào ngực.
“Em đẹp lắm, lại nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ”.

Anh nói nhỏ, đôi môi trút xuống môi cô..
Ngải Ái giật mình giơ tay lên ngăn không cho anh hôn cô… Môi anh hôn trúng tay cô… Mềm mại nóng bỏng… như sức nóng của mặt trời…
Ngải Ái run rẩy hai vai, rút tay không ngờ lại bị chụp lấy.

Mộc Dịch Triệt nắm tay cô đưa lên trước mặt mình, sau đó liếm lòng bàn tay cô…
Một cảm giác tê tê ngứa ngứa truyền từ tay cô tới lồng ngực.

Ngải Ái ngượng quá hóa giận giang tay tát bốp vào mặt anh.

Trên gương mặt trắng bóc của Mộc Dịch Triệt ửng đỏ, tức giận nắm chặt hai tay cô, cười nụ cười độc ác khiến người khác phát run.

“Không ngờ cô cũng mạnh mẽ đấy.

Tốt thôi, bé con, hôm nay cô chạy đâu cho thoát”.
Ngải Ái phẫn nộ vì không thể đạp cho anh ta một cú rồi tông cửa chạy ra ngoài vì Mộc Duệ Thần cũng đang ở đây nên cô không dám lao ra ngoài đó.
Năm năm trước cô thấy con người Mộc Dịch Triệt quá nguy hiểm và cần phải bảo vệ Mộc Duệ Thần.

Còn bây giờ độ nguy hiểm của Mộc Duệ Thần lũy thừa lên… Không ngờ cậu ta lại xuất hiện… Cô không dám nhìn mặt cậu ta nữa…
Nhớ lại ánh mắt và nụ hôn bá đạo… Cô sợ…
“Á! Đau quá!”
Ngải Ái hét lên, đưa tay che tai lại, lùi về phía sau mấy bước, tức giận quát:
“Mộc Dịch Triệt, anh đúng là tên biến thái.

Đồ điên.

Không có nhân tính.

Ai cho anh cắn tai tôi!”
“Cô ngớ người nên tôi phải làm cho cô tỉnh lại”.

Mộc Dịch Triệt nhún vai cười.

“Chỉ cần cô ở trong này, bởi vì cô có chạy tới đâu tôi cũng bắt cô lại được, đừng phí sức vô ích”.
Những người trong Mộc gia đều giống nhau, thích uy hiếp người khác, không biết liêm sỉ, hèn hạ.
Ngải Ái mấp máy môi, quay người định đi ra cửa:
“Tôi chán cái trò uy hiếp này của mấy người rồi.

Tự anh chơi một mình đi.


Hội trường này to như thế này, xác suất gặp được Mộc Duệ Thần cũng khôn phải là một trăm phần trăm.

Tôi không cần sự trợ giúp anh”.
“Quyết định rồi chứ?”.

Mộc Dịch Triệt nhếch môi cười như quỷ.

“Không thay đổi?”
Lúc này tiếng nhạc xập xình ở tầng dưới ngưng bặt, nghi thức chủ trì vang lên.

Ngải Ái đứng ở cửa sổ nhìn Mộc Giản bước tới bục, đọc diễn văn…
Mặt cô tái đi:
“Bữa tiệc từ thiện tối nay là do Mộc Duệ Thần tổ chức sao?”
“Đoán đúng rồi đấy.

Lát nữa tôi sẽ thưởng cho cô một nụ hôn.

Toàn bộ hội trường này đều có người của Mộc gia mai phục, xác suất gặp phải nó của cô là rất cao…”
“Anh! Tại sao anh còn dẫn tôi tới đây?”.

Ngải Ái ức chế la to.

“Anh tự tin có thể đưa được tôi ra ngoài?”
“Dĩ nhiên!”
Mộc Dịch Triệt nhếch môi cười kéo rèm cửa lại sau đó đi tới cạnh Ngải Ái.

Hai tay ôm eo cô từ phía sau, để cả người cô dựa sát vào anh.
Giọng nói anh khàn khàn khiêu khích:
“Lần đầu tiên… nếu bé con ngủ với người kinh nghiệm như tôi sẽ rất thích, phải không bé con?”
*************
“Cậu chủ, có nhân viên báo cáo nhìn thấy Mộc thiếu gia xuất hiện…”.

Mộc Giản đứng đằng sau Mộc Duệ Thần cung kính nói.

“Cậu ta đi cùng một vị tiểu thư.

Tôi đoán đó là Ngải tiểu thư.”
“Ừm, tôi biết rồi!”
Mộc Duệ Thần giơ tay nhìn đồng hồ:
“Chú giản, chú giao phó mọi việc tới đâu rồi?”
“Lệnh của cậu chủ tôi đã hoàn thanh.

Người đang ở trong phòng, chờ cậu chủ chỉ định”.
Mộc Duệ Thần gật đầu, quay người bước lên cầu thang:
“Dẫn người tới đây!”
“Vâng!”
Mộc Giản gật đầu rồi bước nhanh ra khu phía sau, thở dài.

Hôm nay nếu cậu chủ không nói đừng quấy rối Ngải tiểu thư thì họ sẽ để tiểu thư dễ dàng chạy thoát như vậy sao? Ông đã phục vụ cho cậu chủ nhiều năm nên rất hiểu cậu chủ, cho dù sắc mặt cậu chủ không thay đổi nhưng chắc chắn ngài đang tức giận.
Ngải tiểu thư cũng to gan thật, không những bỏ trốn lại ở cùng một chỗ với anh họ của cậu chủ… Ông lại thở dài vì Ngải Ái… Thấy thật khổ cho cô…
Tại sao?
Bởi vì ông biết cả đời Ngải tiểu thư phải ở bên cậu chủ.
*************

“Cút chỗ khác! Đồ biến thái!”
Ngải giơ chân đá vào trước ngực Mộc Dịch Triệt, để lại một dấu chân thật to.
Mộc Dịch Triệt bị đá trúng bật cười:
“Bé con cũng thú vị đấy.

Ok.

Anh đây sẽ chơi với bé”.
Nhanh như chớp, anh chàng chạy tới cửa đứng chắn trước mắt Ngải Ái:
“Không đi đường này được!”
Ngải Ái sốt ruột chạy trở lại ghế nệm ném ly bình vào người Mộc Dịch Triệt, mắng sa sả:
“Đồ điên! Tránh ra! Tôi đã nói không cần sự trợ giúp của anh, anh còn bắt tôi làm gì”.
“Anh đang chơi trò chơi.

Bắt bé lại sau đó “chơi” bé.

Trò này vui hết sẩy”.
Mộc Dịch Triệt đứng trước cửa cười đểu nhìn Ngải Ái đang lùi dần về phía tường.

“Bé không cần anh giúp sức nhưng anh sẽ sớm làm cho bé kiệt sức rồi đưa bé về nhà, ok?”
Anh chàng lại còn cười phá lên.
Ngải Ái cầm quyển tạp chí trên bàn ném thẳng vào mặt anh.

Mộc Dịch Triệt nhanh nhẹn né qua một bên.

Cô nhìn cửa sổ gần đó nghĩ bụng hay là đập cửa nhảy ra ngoài…
Oh no! Cô lắc đầu quầy quậy.

Cô không phải người nhện càng không phải rồng, đập cửa kính nhảy xuống dưới chỉ có nước tan xương nát thịt.
“Anh đến đây, bé con… Bé chạy đâu cho thoát!”.
Mộc Dịch Triệt ngay sau đó nhảy lên bàn rồi lăn mấy vòng xuống thảm như điệp viên vươn tay bắt được Ngải Ái đang tìm cách chạy trốn.

Trong lúc cuồng cuồng, cô ngã ập vào trong lồng ngực của Mộc Dịch Triệt.
Mộc Dịch Triệt ép cô vào tường, hai cánh tay như cái lồng nhốt cô bên trong.
“Bé không chạy được đâu!”
Ngải Ái thở phì phò, hai má đỏ lên:
“Thả tôi ra!”
Mộc Dịch Triệt nhìn cô nói:
“Nếu muốn anh thả bé thì bé hãy chủ động…”
“Muốn tôi chủ động…”
Anh chàng ôm gáy cô, ghé môi hôn lên đôi môi cô.

Một nụ hôn sâu kiểu Pháp.

Có thể nói đó là một nụ hôn dịu dàng đến kỳ lạ.
Ngải Ái mở to mắt nhìn anh chàng rời môi mình cười nói:
“Được anh hôn, bé thích không?”
Ngải Ái đang định mở miệng nói thì nghe thấy tiếng cửa được đẩy bật ra.
Cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần đứng dựa người vào cửa, giọng nói anh dường như đang cố nén cơn giận xuống.
“Ồ.

Hai người vui vẻ quá nhỉ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui