Mở đầu Bộp. Một tiếng động nhỏ vang lên. Chùm đèn pha lê treo trên trần nhà chiếu xuống ánh sáng rực rỡ, thoáng chốc căn phòng tối sáng trưng như ban ngày. Mái tóc đen dài như tảo biển buông xõa trên chiếc giường lớn trải ra trắng, người con gái nằm trên giường có vẻ mặt lười nhác nhưng quyến rũ. Da dẻ mềm mại, trắng nõn như trẻ con, gương mặt đẹp với lớp phấn nhạt, chiếc mũi xinh xắn khẽ chun lại, dường như cô đang mơ thấy điều gì đó không hay. Miệng khẽ lẩm bẩm, lật người lại, ôm chiếc gối bên cạnh, tiếp tục ngủ say. “Ngải Ái”. Giọng nói lạnh băng trầm trầm vang lên lọt vào tai cô. Cả người cô run bắn, bừng tỉnh mở mắt ra. Giọng nói này… Tiếng bước chân vang lên sau lưng cô, từ từ tiến lại gần, chậm rãi, thanh lịch. Sống lưng cô lạnh dần theo những tiếng bước chân ấy, ngón tay bấu chặt lấy gối, đổ mồ hôi ướt đẫm. “Lâu quá rồi!”. Giọng nói rất gần, phả vào tai cô, ngón tay thon gầy lướt trên má cô. “Tình yêu của tôi”. Cả người Ngải Ái cứng ngắt quay lại. Cô há hốc miệng, hít vào thở ra, ánh mắt lộ vẻ không thể tin được. “Cậu… Cậu… A”. Môi bị đôi môi anh phủ lên, phong tỏa những lời cô định nói. Cơ thể cao gầy áp sát, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi. “Cô nên thấy may mắn vì chưa quên tôi, nếu không…”. Mộc Duệ Thần rời khỏi môi cô, mỉm cười, trong giọng nói có ý mỉa mai. “Tôi không chắc tôi sẽ làm gì với cô đâu”. Ánh mắt anh mù sương, gương mặt nghiêm nghị có chút tức tối, đôi môi gợi cảm bên dưới sống mũi cao mím lại, tay nâng cằm cô lên và nhìn chằm chằm vào mắt. Ngải Ái rụt vai lại, lùi về phía sau. “Tha cho tôi”. Dù cho cô không biết tại sao mình lại ở đây và việc Mộc Duệ Thần mất tích năm năm đột ngột xuất hiện trước mặt cô nhưng cô có thể hiểu được ý của anh ta. Cô chắc chắn sẽ bị trừng phạt, chỉ không biết sẽ nặng hay nhẹ mà thôi. Có điều cô không biết mình đã phạm phải lỗi gì. Mộc Duệ Thần vẫn không có mảy may hành động gì. Ngải Ái càng đáng thương hơn, đôi mắt to sũng nước: “Tha cho tôi!”. Mộc Duệ Thần vẫn im lặng. Ngải Ái lặng lẽ lùi ra sau, núp trong xó tường. “Thả tôi ra được không?”. Mộc Duệ Thần lạnh lùng liếc cô, cánh tay vươn tới túm chặt lấy tay cô kéo lại: “Muốn tôi thả cô ra à? Cũng được. Nhưng cô phải trả cho tôi những gì cô nợ tôi đi đã”. “Trả cho cậu cái gì?” Ngải Ái nghĩ ngợi một lát rồi hét lên, hai tay bụm chặt miệng, cả người run lẩy bẩy. “Đừng… Đừng”. Anh trừng mắt nhìn cô. “Sợ rồi hả?” “Không được”. Ngải Ái la lớn. “Sợ tôi giết cô sao?”. Mắt Mộc Duệ Thần tối lại, đẩy cô ngã xuống giường. “Cô nghĩ tôi đưa cô tới New York để giết cô?”. “Một đám người mặc đồ đen đã xông vào lớp đánh tôi ngất xỉu, sau đó nhốt vào trong máy bay hai ngày một đêm, sau đó nhốt tôi trong một căn nhà tối thui không cho ăn uống. Tôi tưởng có người muốn giết tôi”. Đôi mắt to của Ngải Ái ngập trong nước mắt. Vấn đề quan trọng nhất là lúc đó cô đang ở trên giảng đường, bị bắt cóc ngay trong giờ học khiến giáo sư sợ run người, Thang Thang ngồi cùng bàn đang hỏi cô trưa ăn gì cũng bị dọa cho sợ. Hic. Ác quá! Một lúc sau, Ngải Ái mới dám thở mạnh, vỗ ngực thầm an ủi: “Đáng sợ thật! Tôi cứ tưởng mình sẽ chết”. Anh chống tay gối đầu nằm trên giường lơ đẹp những lời cô vừa nói: “Được phục vụ tôi đêm nay. Cô thấy sao?” “Sao cơ?”. Cô thất xá thần kinh. “Phục… phục vụ?” “Ừ!”. Mộc Duệ Thần thò tay vào trong mép váy của cô vuốt ve da thịt mềm mại, ánh mắt đen lóe ra tia dục vọng. “Tôi muốn nói cho cô biết. Ái Ái. Có chống cự cũng vô ích”. “Không!”. Cô phải xin cậu ta tha cho cô, không thì cô sẽ mất đời con gái. Điều đó là không thể được. “Không được!”. Ngải Ái bắt kịp bàn tay đang cởi quần lót của mình, hét lên. “Tôi đã nói rồi. Cô không được chống cự”. Mộc Duệ Thần ra lệnh. Mặt Ngải Ái lúc đỏ lúc trắng bệt. Cô quyết mở đường máu thoát thân. Ngải Ái vò đầu. “Vì… vì…”. Cúi đầu nhìn xuống thấy Mộc Duệ Thần đã cởi được áo sơ mi và chiếc váy ngắn của cô ra, cười như không cười, nhìn chằm chằm bộ đồ lót màu hồng. “Tôi-là-mẹ-cậu-đấy!!!!!!” 1 QUÀ SINH NHẬT 5 NĂM TRƯỚC Tác giả: Thiển Mạc Mặc “Thang Thang, nếu ngày mai không gặp được tớ thì cậu không phải tới tìm tớ đâu. Ngải Ái tớ lúc đó chắc chắn là bị áp lực đè chết rồi”. Uể oải tựa vào vai Thang Tiểu Y, nghĩ thế nào cũng sẽ bị bà bạn này đẩy cô ra, thế nhưng cô nàng chỉ đẩy đẩy mắt kính rồi nói: “Cậu thì có gì mà áp lực…”. Cô thở dài vuốt ngực mấy cái, rồi nhìn ngực Thang Tiểu Y mềm mại đầy đặn mà thầm ngưỡng mộ. Tiểu Y liếc cô một cái, rút từ túi sách đeo sau lưng ra một bộ bài Tarot. “Rút một lá đi”. Cô làm theo. “Hừm, cũng không tệ. Rơi vào sao Hồng Loan, nguyệt lão xe duyên, hoa đào nở, …”. Thang Tiểu Y lẩm bẩm. Ngải Ái đập nhẹ tay lên trán. “Này cậu, sao thuật bói toán của Phương Tây lại có ngôn ngữ của phương Đông ở đây?” “He he!”. Thang Tiểu Y vỗ vai cô. “Không quan trọng hình thức, cái chính là kết quả đây này, lá bài này nói cậu có khả năng gặp zai đấy, chim sáo sẽ sổ lồng…”. “Sổ lồng cái đầu cậu. Từ giờ tới khi thi còn có một tháng. Tớ không rãnh để tơ tưởng tới zai”. “Xùy”. Thang Tiểu Y xụ mặt, rút lại lá bài, quơ quơ tay. “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ”. Ngải Ái ngẩn người, cảm động phát khóc. “Tớ tưởng cậu không nhớ [nghẹn ngào]… Thế… Quà sinh nhật…”. “Hì, thật ra hồi nãy tớ bói cho cậu là quà sinh nhật của tớ đấy”. Thoắt cái, cô nàng đã chạy băng qua đường, nhìn Ngải Ái vẫy vẫy tay. “Chúc cậu may mắn! Chúc cậu sinh nhật mười bảy tuổi càng ngày càng xinh đẹp đáng yêu. He he”. Chà. Chạy nhanh ghớm. Rốt cuộc trên đời này cũng chỉ có mình Thang Tiểu Y nhớ sinh nhật cô. Thế mà ngay cả quà cũng không có. Nụ cười vụt tắt, cô tức tối đá bay cục đá, sau đó thong thả đi về phía nhà mình. ———————— Máu… Ngải Ái bối rồi mờ mịt nhìn cậu con trai người đầy máu ngã trước cửa. Đang đóng phim à? Nhưng khi mùi máu tanh nồng xộc vào mũi khiến cô choáng váng cô mới biết mình chưa bao giờ nhìn thấy nhiều máu như thế. Trước cửa căn nhà 2 lầu của cô, một cậu nhóc cao gầy đang bị dây thừng trói chặt nằm sõng soài dưới nền. Chiếc áo khoác cậu này mặc vốn màu đen nhưng vẫn có thể nhìn ra vết máu đỏ thẫm. Đôi mắt như mắt của một con mãnh thú đột ngột nhìn lên, trừng trừng, gần như là muốn ăn tươi nuốt sống con mồi: “Chị, cứu tôi”. Giọng nói trầm trầm từ miệng cậu nhóc phát ra có vẻ không hợp lắm, bình tĩnh nhưng lại giống như đang ra lệnh. “Nếu không, tôi sẽ giết chị”. Chương 2: QÙA SINH NHẬT NĂM NĂM TRƯỚC Tác giả: Thiển Mạc Mặc Quà sinh nhật là một cậu nhóc người đầy máu. Ngải Ái khóc thầm trong lòng. Cả người run rẩy, cô ngồi xổm xuống đụng vào cậu ta, tay cô liền bị dính đầy máu. Sợ quá. “Em không sao chứ?” “Nhìn tôi thế này giống không sao à?”. Cố nén đâu, đôi mắt đen của Mộc Duệ Thần híp lại. “Chị nghe tôi nói mà không hiểu hả? Cứu tôi đi”. Muốn người khác cứu mình mà nói chuyện thế đấy. Giọng như đang ra vẻ ta đây. Cậu nhóc con cái nhà ai mà ngay cả hai chữ lễ phép cũng không được dạy phải viết ra sao. Ngải Ái nhìn đồng phục tinh tươm của mình, hơi do dự, nhưng sau đó vẫn tháo dây trói cho cậu nhóc rồi vác cậu nhóc lên vai bước từng bước tới cầu thang. Đỡ cậu nhóc xuống được lầu một, Ngải Ái chợt quay đầu lại. “Đừng lo lắng, nhanh đưa tôi tới bệnh viện”. “À, ừ… Vì vì em đang ở đây nên người chúng ta dính đầy máu rồi”. “Ừh, thì sao?” “Đang là mùa hè, dễ thu hút đám muỗi lắm”. Mộc Duệ Thần vương tay đẩy cô ra, đỡ lấy vết trương trước ngực, một mình lẳng lặng đi về phía trước. Ngải Ái im bặt, nhìn chằm chằm vào lưng cậu nhóc. Cậu bé này cao nhưng gầy, ngón tay thon dài đẹp thật đấy. Mặt hơi lạnh. Nhìn cậu ta đi kìa, loạng choạng như sắp ngã thế mà vẫn kiên trì đi tiếp không cần cô nữa. Một lát sau đó, lòng nhân ái trỗi dậy, cô chạy đuổi theo, đưa tay chận trước ngực cậu nhóc: “Chị sẽ đưa em đến bệnh viện”. Mộc Duệ Thần không từ chối. Ngải Ái lại cõng cậu nhóc lên, khó khăn bước từng bước, mất tới nửa tiếng mới xuống được một nửa cầu thang. Nhìn gầy mà sao nặng thế nhỉ. “Bệnh viện xa không?” “Đi hết con đường này, qua hai cái ngõ, đi thêm khoảng 300m nữa”. “Nếu tôi chết, chị sống không quá ngày mai”. Giọng nói lạnh lùng phả vào tai làm cho Ngải Ái lạnh sống lưng. “Chị không cầm theo tiền”. Cô nuốt ực một cái. “Nhưng vì chị muốn sống qua ngày mai nên chị sẽ cố gắng. Em đừng giết chị nhé. Chị về nhà lấy tiền”. Thằng nhóc này là du côn chắc rồi. Là mấy cái người chuyên đi giết người cướp của nên mới nói câu độc ác như thế. Mình run rủi thế nào lại được ông trời gửi tới một món quà đáng sợ thế này. Mặt Mộc Duệ Thần tái nhợt vì mất quá nhiều máu. Nếu cứ tiếp tục để bà chị chậm chạp này cõng tới bệnh viện, sợ chưa tới nơi đã mất hết máu mà chết. “Lấy tiền rồi tới nhà thuốc gần nhất mua thuốc sát trùng, băng bông, thuốc giảm đau. Cho chị 10 phút, sau đó phải quay lại ngay”. Cậu lại ra lệnh. Ngải Ái cắn môi, ủ rủ chạy đi như bay. Nói xong thì ngất xỉu, thằng nhóc này nhất định là từ giờ đã bắt được nhược điểm của cô mà. Chương 3: NGƯỜI TỐT LÀM VIỆC TỐT “Kéo”. Ngải Ái đưa kéo cho cậu nhóc. “Kéo đây”. Xẹt… Mộc Duệ Thần nhanh chóng cắt áo để lộ ra thân hình gầy gò, cầm tay cô đưa lên người. Ngải Ái xấu hổ lấy tay còn lại che hai mắt. “Chị làm được hả?” Mộc Duệ Thần trừng mắt nhìn cô, ném chiếc khăn tới trước mặt cô. “Cho chị một phút, lau vết thương”. Mạng người quan trọng hơn. Cô cầm khăn lau nhè nhẹ lên vết thương trước ngực cậu nhóc. Căn nhà này là thứ duy nhất ba mẹ để lại cho cô. Nếu chẳng may có người chết ở đây, chắc chắn ba mẹ dưới suối vàng sẽ tức sôi gan. “Băng gạc”. Mệnh lệnh của cậu ta cô hoàn thành dễ dàng, vừa đúng một phút. Cậu này quy định thời gian nghiêm ngặt quá. Ngải Ái vội vội vàng vàng xé băng gạc, giúp cậu nhóc bôi thuốc. Cậu nhóc từ đầu tới cuối đều nhíu mày cho đến khi tay Ngải Ái không còn đụng trên miệng vết thương nữa mới thở phào, ôm ngực đứng dậy, đi tới trước một căn phòng. “Ê… Đó là phòng của chị”. “Tôi muốn ngủ khoảng 20 phút”. Giọng nói lạnh lẽo như trước, có khi còn rét hơn. “Đừng làm phiền”. Giúp người phải giúp cho trót. Ngải Ái mỉm cười. “Ừ, cũng được”. Mộc Duệ Thần chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn cô. “Lau sạch vết máu trước cửa và trên cầu thang”.Tayvặn chốt cửa, cậu nói thêm. “20 phút nữa tôi dậy không muốn nhìn thấy mấy vết máu đó”. Ngải Ái khóc không ra nước mắt. -_-||| Chương 4. Ở HIỀN GẶP LÀNH Ngải Ái vừa lau máu vừa nghĩ. Người ta thường nói ở hiền gặp lành, khi mình giúp đỡ người khác liệu có gặp nhiều may mắn không? Thằng nhóc này tuy nói chuyện hung ác nhưng nhìn cũng khá chững chạc. Quay đầu nhìn chiếc áo đắt tiền bị cậu nhóc cắt tả tơi và đống vỏ thuốc lẫn trong mớ băng gác, cô ngồi thừ ra… Haizzz. Không biết thằng nhóc đó có biết ơn mình không nữa. Đi vào trong phòng ngủ, Ngải Ái chăm chú nhìn thằng nhóc đang nhắm mắt ngủ kia. Mái tóc đen phủ lên cả hai mắt, gương mặt đẹp trai lạnh lùng, bên dưới sống mũi cao là đôi môi mím chặt, cặp lông mày nhíu lại. Cũng có thể đây là thói quen của cậu ta khi ngủ. Đẹp trai, sáng sủa thế này mà lại là đầu gấu. Cô khẽ thở dài. Lúc ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt hé mở nhìn mình, cô mở to miệng hỏi: “Em dậy rồi à?” “Chị đã nhìn tôi rất lâu”. Đôi mắt sâu thẳm kia dường như có khả năng nhìn thấu lòng người. “Chị thấy bất mãn sao?” “Đâu, đâu có đâu”. Ngải Ái líu cả lưỡi, cười gượng gạo. “Chị thì có gì mà bất mãn chứ”. “Mắt liếc trái liếc phải, giọng nói mất tự nhiên, cười ra mặt nhưng chân tay lại run rẩy. Chị đang nói dối”. Sax. Hình như do Ngải Ái cô ở hiền nên mới được ông trời tặng cho một bản sao của Kudo Shinichi! 5. QUÁ-ĐÚNG-GIỜ Cả hai chợt nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tít tít trong phòng khách báo hiệu đã 6h chiều. Chỉ có thể nói là quá-đúng-giờ. 5h40 ngủ, đúng 6h dậy. Ngải Ái rụt vai, đứng bật dậy. “…” “Đưa tôi tới bệnh viện”. Mộc Duệ Thần từ từ đứng lên, vẻ mặt tái xanh. “Vết thương lại ra máu”. “Hả? Nguy thế?” Thấy máu thấm cả ra lớp băng gạc, Ngải Ái hét toáng lên, vội chạy đi tìm chiếc áo khoác cũ của ba cô khoác lên người Mộc Duệ Thần. “Em chờ chị một lát. Chị chạy sang nhà dì Lâm mượn xe điện đi cho nhanh”. “Nhanh!”. Ra lệnh ngắn gọn. Đầu Ngải Ái bốc khói, chạy biến đi. Mượn được chìa khóa xe của dì Lâm, Ngải Ái chạy trở vào nhà gọi lớn. “Đi thôi!” Mộc Duệ Thần nhìn chiếc áo khoác cũ trên người mình rồi nhìn bà chị tóc bết mồ hôi, vẻ mặt vội vã, chậm rãi bước tới. Bắt cô phải chạy như bay, giờ lại đi chậm rì. y gu! Công lý ở đâu hả trời? “Đi!” Thằng nhóc này càng ngày càng ít lời, nói có mỗi một chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...