Lúc Tống Dư mở mắt ra, trời đã tối mù, cũng không biết qua bao lâu rồi.
Xung quang cô ẩm ướt, mùi máu tanh ngòm chảy ra từ cơ thể.
Cô bị thương quá nặng, trúng đạn rồi rơi từ vách núi cao xuống một con sông, thân thể đầy vết thương lớn nhỏ dạt vào bờ. Hiện tại hơi thở yếu ớt, toàn thân đau đến tê dại.
Khoảnh khắc đó, Tống Dư nghĩ mình chết chắc rồi.
Cô muốn khóc cũng không đủ sức để khóc, cảm giác bất lực chưa từng có.
Những làn gió đêm thổi qua lạnh thấu xương, cô dần cảm thấy mí mắt rất nặng, rất buồn ngủ.
Tống Dư muốn dùng tay bấu vào da thịt để khiến mình tỉnh táo, tay cô nhích một chút bỗng chạm phải thứ lành lạnh, đôi mắt lờ mờ của Tống Dư cố gắng liếc xuống, là khẩu súng ngắn của cô. Thật không ngờ lúc rơi xuống Tống Dư vẫn còn cầm nó.
Qua một tiếng, cô dần như tê liệt, sắp rơi vào trạng thái hôn mê sâu, đoán không đến ba tiếng nữa cô sẽ chết trong khu rừng rộng lớn này.
Lúc tuyệt vọng vô cùng, Tống Dư mơ hồ nghe tiếng trực thăng trên bầu trời đêm. Cô cố gắng mở mắt, thấy một tia sáng trên bầu trời.
Cổ họng cô không thể phát ra bất kì âm thanh cầu cứu nào, Tống Dư dốc hết phần sức lực còn lại, cầm khẩu súng ngắn kia lên, họng súng hướng lên trời, bóp cò.
Tiếng " Đoàng" nổ lên thật to, cây súng rơi xuống, cô nhắm mắt, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
...
Gần ba tháng sau, Tống Dư mới từ cõi chết hoàn toàn trở về.
Cô mở mắt ra sau ba tháng.
Trên mặt có mấy vết thương nhỏ đã đóng vảy, tay chân đều băng bó kín. Đôi mắt to liếc qua một vòng quanh căn phòng xa hoa rộng lớn, rồi dừng ở dây truyền nước.
Xem ra là cô chưa chết
Nhưng không thể cử động được.
Cho đến khi cô y tá trẻ phát hiện cô tỉnh lại rồi chạy đi thông báo, người đầu tiên đi vào là Van.
Anh vẫn đeo chiếc mặt nạ vàng đồng đó, nhìn cô một lượt
" Đúng là mạng lớn"
Cái này cô có thể coi là lời khen.
Thêm một tháng trị liệu nữa, tuy phải ngồi xe lăn nhưng vết thương cũng đỡ đau nhiều, sức ăn cũng không bị giảm sút là bao.
Giang Hựu gặp lại cô, anh ấy khóc hết nước mắt. Tự trách bản thân lại đẩy cô vào con đường chết.
Tống Dư an ủi Giang Hựu, tự tin khẳng định mình phúc lớn mạng lớn, không dễ chết đến thế
Hai anh em tâm sự với nhau rất lâu, Tống Dư nghe Giang Hựu kể mới biết hôm đó cô rơi xuống vách núi, đám Jane bị thương không thể tìm cô được liền báo với tổng bộ. Sau đó, Van đã đích thân đến ngọn núi đó ở Uzbekistan cùng mười chiếc trực thăng và đội quân thủy bộ giải giáp tìm kiếm cô suốt ba mươi tiếng.
Tống Dư ở dinh thự gần một năm trời, cho đến khi cô đi lại được. Số lần cô gặp Van không ít, tuy cô không nhìn thấy được gương mặt anh sau tấm mặt nạ nhưng lại cảm nhận được chút quan tâm anh dành cho mình.
Được biết từ mấy người làm trong dinh thự, có nhiều đợt làm ăn tổ chức mất đi không ít đàn em, trường hợp của cô là còn tương đối nhẹ.
Tống Dư nghe vậy liền cảm thấy điều hành một tổ chức liên minh lớn như vậy, Van quả thật không dễ dàng gì.
...
Sáng sớm tinh mơ, cô tỉnh dậy sau giấc ngủ toàn ác mộng.
Uể oải đi ra ngoài, Tống Dư bắt gặp Jane, người cùng cô vào sinh ra tử ba năm trước.
Jane giờ đã là thủ lĩnh đội huấn luyện hàng không của tổ chức rồi.
Anh chàng người Đức này cao to, đẹp trai, tính tình phóng khoáng, thân thiện.
Hồi cô dưỡng thương ở đây, anh ta thi thoảng sẽ qua thăm cô. Tống Dư rất có cảm tình.
" Ấy, cô mật lớn"
Jane nở nụ cười tươi rói, chào cô.
Tống Dư đặt tay lên trán. Lâu như vậy rồi anh ta vẫn gọi cô với cái biệt danh này.
" Đừng gọi tôi như vậy nữa, quá kì cục"
Anh ta cười hì hì, hỏi thăm tình hình của cô rồi xin phép đi vào tòa nhà chính.
Tống Dư đi thong dong quanh vườn cây, nhớ lại nguồn gốc của cái biệt danh " Cô mật lớn" ấy.
Sau khi hồi phục chấn thương nặng nề, Van đưa cô cùng đến New York kí kết hiệp định trao đổi địa bàn với gia tộc Robinson. Lúc ấy cô chẳng biết gì về gia tộc này cả, chỉ biết người đến kí kết với Van là một người đàn ông trẻ tuổi, lịch lãm phong độ, rất dễ mến.
Cho đến khi lên máy bay chuyên dụng của Van về Thụy Sĩ, cô mới há hốc mồm khi nghe Martin - cánh tay phải đắc lực của Van nói về nguồn gốc và thế lực hùng hậu của gia tộc Robinson.
Cô từ cõi chết trở về lại đi theo Van đến cõi chết. Nếu lúc ấy xảy ra xung đột bất ngờ, không phải cô sẽ chết sớm hơn lúc ở Uzbekistan sao?
" Martin, đầu tôi vẫn còn trên cổ chứ?"
Mọi người nhìn gương mặt không còn giọt máu của cô liền được một phen cười lăn cười bò.
Nhìn điệu bộ sợ chết của Tống Dư, Van cũng khẽ cười. Tiếng cười trầm thấp của anh tuy nhỏ nhưng cũng đủ thu hút mấy người trên máy bay. Phải biết, bọn họ dưới trướng lão đại lâu như vậy, lúc nào cũng chỉ thấy anh bộ dạng nghiêm chỉnh.
Cảm nhận được nhiều con mắt hướng về mình, nhất là đôi mắt long lanh tràn ngập ý cười của Tống Dư bên cạnh.
Van hắng giọng, hỏi:" Làm sao?"
Tống Dư mím môi cố gắng không cười.
Ngồi được một lúc, Tống Dư như chợt nhớ ra, liền hỏi Van:" Lão đại, tôi muốn hỏi..."
" Hỏi gì?"
" Ngài dùng nước hoa hãng gì vậy, thơm quá, tôi muốn mua làm quà sinh nhật cho bố tôi"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.
Cô dám đánh giá mùi hương trên người Van thì thôi đi, lại còn nói là mua nước hoa mùi này cho bố cô. Chủ tịch tập đoàn Venus cũng ngoài sáu mươi rồi, ý cô gái này không phải là nói hương nước hoa trên người lão đại bọn họ phù hợp với mấy ông già sao.
" Shumukh"
Đám người trên máy bay lần này không phải trố mắt ra nhìn nữa, mà là rớt hàm xuống nền máy bay rồi.
Van tuy không phải là người tàn nhẫn, thâm hiểm nhưng tuyệt đối sẽ không dung túng một người nào, đặc biệt là phụ nữ.
Thế mà lại...
Từ lúc đó, biệt danh " Cô mật lớn" của Tống Dư ra đời.
...
Tống Dư thích Van, cô cũng nghĩ anh thích mình.
Cho đến một ngày, cô trông thấy một người phụ nữ ăn mặc sexy, thân hình bốc lửa đi vào phòng ngủ riêng của anh, rất lâu sau mới trở ra. Lúc đi ra, quần áo của cô ta xộc xệch, gương mặt xinh đẹp bị nhòe đi lớp trang điểm.
Tống Dư vô cùng đau lòng, vì thế cô đã đến Club quẩy cả một đêm, cô uống hết chai này đến chai khác, không thể lái xe, cô đi bộ trên đường, vừa uống vừa khóc ròng rã.
Cô cảm thấy, mình chưa bao giờ đáng thương như vậy cả.
Và rồi cô gặp được Phong Duệ.
Lúc gặp gỡ không biết, sau này lấy nhau về rồi mới để ý thấy, Phong Duệ cũng có vài điểm tương đồng với Van.
Bờ vai rộng, dáng người, mái tóc ngắn đều có điểm khá giống.
Martin nói, sở dĩ Van đeo mặt nạ là vì anh từng bị thương ở mặt, vết sẹo sẽ dọa người ta.
Tống Dư từng có mấy lần ngỏ ý muốn Van cho mình xem gương mặt thật, cô tự hứa dù mặt anh thế nào cô cũng không sợ hãi, nhưng rốt cuộc anh vẫn không tin cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...