Dịu Dàng Yêu Em - Konie07

Biệt phủ Tống gia có ba thế hệ sinh sống

Sau khi Tống Vân xuất giá thì trong nhà chỉ còn ba gia đình nhỏ và anh hai còn độc thân của Tống Dư.

Cô bước vào căn nhà sang trọng, đôi mắt liếc nhìn qua phòng khách rộng lớn bày trí ấm áp.

Trên bàn trà bằng đá cẩm thạch cỡ lớn có một bình hoa Tulip Hà Lan màu vàng nở rộ, xung quanh phòng khách có vài bức tranh đồng hoa Tulip. Chính vì Tô Cẩm thích loài hoa này, nên Tống Chính Nhân cho trang trí khắp nơi trong căn nhà lớn.

Mọi người đang ở nhà ăn bên cạnh, Tống Dư cũng không ngại đi qua đó.Lúc vừa bước chân vào, chiếc bàn bầu dục rộng lớn có rất nhiều người nhìn cô, chợt không khí bữa ăn vui vẻ ngừng lại một chút.

" Dư Dư, em về lúc nào thế?" - Mẹ của Harry, chị dâu thứ ba của cô mặt mày rạng rỡ thốt lên đầy vẻ chào đón.

Ngoại trừ gia đình anh ba cô, gần như mọi người đều vẫn giữ biểu tình bình thản, coi việc Tống Dư trở về là việc bình thường, không gì lấy làm nhiệt liệt vui mừng.

Chợt ánh mắt cô dừng lại ở vị trí ngồi cạnh anh hai Tống Dật. Là Phong Duệ

Cô ngỡ ngàng ngơ ngác một lúc, sau đó mới ngồi xuống chỗ cạnh anh, cùng dùng bữa với cả nhà.

" Đã lấy chồng rồi thì đừng có suốt ngày chạy ra ngoài làm loạn. Tốt nhất là nên ở nhà làm tốt vai trò của người vợ" - Tống Chính Nhân nghiêm giọng giáo huấn Tống Dư, làm mấy người chị dâu trong nhà và Tô Cẩm cũng nhìn ông.


Tống Dư nãy giờ chỉ để ý Phong Duệ. Hỏi anh:" Sao anh lại qua đây thế?"

Phong Duệ nhướng mày:" Vì em ở đây"

Tống Dư ngẩn người. Sao anh lại biết cô qua đây?

" Đừng tưởng con ra ngoài làm gì không ai biết" - Tống Chính Nhân lại chĩa mũi nhọn về Tống Dư. Tống Dư lập tức dời tầm mắt đến ông, cất giọng mỉa mai:" Phải phải, nhà mình không phải có hẳn một biệt đội tình báo tầm cỡ ngang CIA hay sao. Việc ai làm gì, ở đâu đều không thể qua mặt được bố."

Nói thì nói vậy, năng lực bảo mật hành vi của Liên Minh Á Âu cho dù cấp bậc tinh anh của CIA cũng khó mà điều tra. Style cũ rích của Tống Chính Nhân vẫn thế, thể hiện rằng tất cả đều bị ông nắm trong lòng bàn tay, nhưng thật ra là chiêu đưa con lừa vào tròng, không đánh mà khai.

Cái chiêu này khiến ông tồn tại trong giới tài chính bao năm, cũng miễn cưỡng xem là tác dụng cao.

Nghe con gái mỉa mai châm chọc mình như vậy, Tống Chính Nhân có tức giận, nhưng chung quy thì vẫn là giữ được vẻ bình tĩnh. Biết cô không thích ở Biệt phủ Tống Gia, ông liền ra lệnh bắt buộc cô và Phong Duệ ở lại đây cho đến khi qua sinh nhật của Tô Cẩm sắp tới.

Đương nhiên Tống Dư có thể ở lại, việc bên phía Paul còn chưa giải quyết xong thì cô vẫn chưa thể rời Mỹ. Còn phía Van, anh đã tận lực giúp đỡ, cũng để lại một vài nhân tố đắc lực giúp đỡ cho cô, anh sẽ sớm quay trở về Tổng bộ.




Khu phòng ở của Tống Dư nằm ở phía Tây của Biệt phủ.

Căn phòng là một dãy dài hơi hướng Nhật Bản, tất cả đều bằng gỗ tối màu. Xung quanh có trồng một số cây xanh, không khí tương đối thoáng đãng.

Chiếc giường thấp trải ga màu nâu trà, ánh đèn vàng phủ xuống khiến căn phòng mang vẻ ấm áp.

Tống Dư mặc chiếc áo choàng tắm, vắt chân ngồi trên giường xem phim.

Lúc Phong Duệ đi ra khỏi nhà tắm, anh cũng mặc chiếc áo choàng y chang của cô, đầu tóc hơi ươn ướt.

" Hôm nọ em có đọc báo…Cô diễn viên nữ đó là gà mới à? Xinh thật đấy"

Cô không nhìn anh, ra vẻ vu vơ mà hỏi.

Phong Duệ lấy khăn lau đầu, vu vơ đáp:" Ừ, diễn viên lưu lượng"

“Ồ”

Lau tóc xong, anh ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt tình tứ sâu xa nhìn cô:" Dư Dư nhà ta chắc sẽ không ghen chứ nhỉ?"

Tất nhiên là không, câu trả lời này cả hai người đều tự biết rõ.

Vì Tống Dư tin Phong Duệ, còn Phong Duệ thì tin là cô không để tâm.

Vì không yêu nên sẽ không để tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận