Dịu Dàng Yêu Em - Konie07

Trước nay Tống Dư đều không sống trong khuôn khổ mà bố mẹ cô đặt ra.

Cô thích tự do, cô yêu độc lập.

Sáng sớm tinh mơ, Tống Dư lái chiếc BMW xám bạc rời khỏi biệt thự của mình.

Chơi thì chơi nhưng vẫn phải đi làm. Tập đoàn Venus có trụ sở chính ở Mỹ, nhưng cô không muốn chịu sự quản thác của phụ huynh nên chỉ tiếp quản chi nhánh trong nước.

Hôm nay cô diện một bộ vest nữ màu đen, tóc búi cao, đeo kính râm bước vào tập đoàn.

Da cô rất trắng, gương mặt nhỏ, mắt to mũi cao. Khi mặc vest lên lại toát ra khí thế nữ tổng quyền lực, nghiêm túc. Khác hoàn toàn với cô ở những cuộc vui.

Tiếng giày cao gót cộc cộc trên nền gạch bóng loáng, Tống Dư vừa vào phòng làm việc rộng lớn liền nhận được điện thoại của Tô Cẩm.

Cô nhận điện thoại

" Mẹ, con nghe "

Tô Cẩm tức giận mắng:" Con ranh chết tiệt này muốn tạo phản phải không? Suốt ngày lông bông bên ngoài với mấy thằng ất ơ đầu đường xó chợ, không nghĩ cho danh tiếng của mình thì cũng phải biết nghĩ cho danh tiếng của chồng chứ"

Ồ...


Cái tên trợ lí mẹ cô chọn cho cô hóa ra là gián điệp được gài vào để báo cáo tình hình.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A
2. Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Tinh Cầu Cô Độc
=====================================

Tống Dư đặt điện thoại sang một bên rồi đi pha cà phê.

Lúc cô trở lại ghế ngồi mẹ cô mới nói xong. Tô Cẩm đe dọa nếu Tống Dư không đi thăm chồng thì bà sẽ không thông qua dự án cô đề ra.

" Ừm, con biết rồi, biết rồi, ngày mai con sẽ đến trang viên xem anh ấy thế nào. Bye bye mẹ"

Cô cúp máy ngay và luôn.

Cũng chả hiểu mẹ cô nghĩ gì nữa. Giữ danh tiếng cho chồng? Người chồng hờ có như không có của cô đâu ai biết đến mà giữ danh với chả tiếng.

...

Tống Dư lái xe ba tiếng mới đến được trang viên Vạn Hoa ở ngoại ô xa xôi.

Xe cô đỗ trước cổng lớn trang viên. Lần cuối cùng Tống Dư đến đây là gần bốn tháng trước, lúc cô đưa người chồng mù của mình đến dưỡng bệnh.

Tống Dư tức tối xuống xe, đi một mạch vào bên trong. Đi qua chiếc cầu nhỏ bắt ngang hồ cá koi. Đúng như cái tên, Vạn Hoa viên trồng rất nhiều hoa cỏ, chim bướm quanh vùng quy tụ về đây rất nhiều.

Cô định đi vào biệt thự nhỏ thì chợt dừng lại, thấy thấp thoáng từ xa có bóng người ở mái vòm uống trà.

Tống Dư đi sang bên đó, nắng trưa len qua tán lá cây chiếu xuống con đường cô đi, cảnh quan ở đây quả thật rất tuyệt.

Tiếng giày cao gót cộp cộp trên nền gạch gây sự chú ý của Phong Duệ. Tống Dư đến gần, cô trông anh vẫn như bốn tháng trước, chẳng có gì thay đổi, không béo lên cũng chẳng gầy đi.

Anh mặc chiếc áo phông trắng, quần dài cùng màu. Mắt to, mũi cao, môi mỏng, vẫn đẹp trai như vậy. Tuy mù nhưng khí chất cao quý vẫn ngời ngời.

" Dư Dư, là em sao?"

Nói Phong Duệ mù cũng không phải, chỉ là hậu phẫu thuật nên tạm thời không nhìn thấy.


Tống Dư không đáp, cô khó chịu ngồi xuống ghế đá mặt tròn đối diện anh.

" Ở đây có thợ sửa xe không?"

Câu hỏi của cô khiến Phong Duệ thoáng đơ ra, anh lắc đầu:" Không có, sao vậy"

Cô thở dài:" Không biết nữa, đến gần cổng trang viên thì xe chết máy, khởi động không lên"

" Vậy để lát nữa anh bảo người làm gọi thợ sửa từ thành phố tới"

Mùi hương hoa nhài thoang thoảng từ ấm trà nóng, Tống Dư rót một chén uống sạch.

" Mắt anh vẫn chưa thấy à?" Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt hai mí đen huyền của anh

" Ừm, vẫn không có chuyển biến gì"

Cô khẽ thở dài một cái

Bỗng tiếng ọp từ bụng cô phát ra, hồi sáng không ăn gì, đi được nửa đường đã bắt đầu thấy đói bụng rồi.

Phong Duệ mỉm cười với cô, anh biết cô đói rồi. Phong Duệ với lấy chiếc gậy chỉ đường, nhờ cô đỡ anh đi vào biệt thự. Vào đến biệt thự, cô gặp lại bác quản gia, chào hỏi một chút rồi đi vào nhà ăn.

Bình thường bữa ăn của Phong Duệ khá đạm bạc, chỉ có cơm, canh và đĩa thịt luộc. Vì anh không biết cô tới nên cũng không cho người chuẩn bị trước những món cô thích ăn.

Nhưng Tống Dư đang đói nên ăn gì cũng thấy ngon, không hề kén cá chọn canh.

Ăn xong bữa cơm, Tống Dư có tinh thần hẳn. Cô sai người làm ra xe lấy mấy hộp đồ bổ cô đem đến.


Căn phòng khách rộng lớn, cách bày trí đơn giản, tinh tế. Tống Dư nằm dài trên sofa chơi game, còn Phong Duệ ngồi sofa đơn bên cạnh nghe bản tin thời sự phát trên TV.

Chơi xong ván game, cô tắt điện thoại, quay sang nhìn anh chăm chú. Người đàn ông này vẫn luôn trầm ổn, lặng lẽ. Cô không lên tiếng, anh cũng tuyệt nhiên im lặng.

Cô cố tình đưa bàn chân nhỏ nhắn, trắng trẻo của mình đụng vào đùi anh.

" Sao vậy" Anh cất giọng trầm ấm

Cô ngồi bật dậy, ghé gần sát vào anh. Anh vẫn ngồi yên bất động, giọng nói Tống Dư thản nhiên:" Tháng sau Tống Vân sẽ về nước, anh có về gặp chị ấy không?"

Phong Duệ gật đầu:" Ừ, anh sẽ trở về"

Câu trả lời không ngoài dự đoán của Tống Dư, cô bĩu môi gật đầu:" Quả nhiên là rất thâm tình"

Phong Duệ định nói gì đó cô liền đứng dậy, chặn họng anh:" Được rồi, ngày mai tôi sẽ trở về thành phố, tháng sau sẽ cho người đến đây đón anh về"

Vốn dĩ chiều nay cô sẽ trở về, nhưng xe hỏng ngày mai mới sửa xong. Tống Dư mặt cáu ngạu đi lên phòng ngủ ở tầng hai.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận