Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em


Băng Tân Đồ “Sao tôi lại cảm thấy cậu là muốn hỏi cảm giác đội nón xanh như thế nào vậy nhỉ?”
Liễu Thanh Giang “Có gì khác nhau không?”
Băng Tân Đồ sâu kín cười “Ừ, hình như cũng không khác gì”.

Hạ Đình Kiêu và Ninh Giai Kỳ ngồi trên xe taxi trở về trường học, nửa giờ sau, taxi ngừng lại trước cổng trường Đại học A, hai người cùng đi vào bên trong, không hề hay biết có một chiếc xe đã đi theo bọn họ suốt cả đoạn đường, cuối cùng dừng lại dưới một gốc cây bên phải cổng trường.

“Tiên sinh, phải đợi ở đây hay đến nơi khác?” Tài xế ngồi ở ghế lái, nhìn lên kính chiếu hậu hỏi.

“Đợi một lát.”
“Được.”
Cảnh Nhược Đông ngồi ở ghế sau, xuyên qua cánh cửa sổ đã mở một nửa nhìn đôi nam nữ đi càng ngày càng xa.

Trước cổng trường có vài sinh viên rải rác đi lại, hơn mười phút sau, sau khi xác định Ninh Giai Kỳ an toàn trở lại trường học không đi ra ngoài, Cảnh Nhược Đông lúc này mới phản ứng lại, vỗ trán cười khẽ.

Anh đang lo lắng cái gì thế này, chẳng lẽ còn sợ chàng trai kia lừa có cái gì hay sao?

“Đi thôi.”
“Cậu muốn đi đâu?” Cảnh Nhược Đông nói địa chỉ đại viện.

Tài xế: “Được.”
Dưới lầu ký túc xá nữ, Ninh Giai Kỳ dừng bước, nói tiếng cảm ơn với Hạ Đình Kiêu.

“Em không cần khách sáo như vậy.”
Ninh Giai Kỳ “Lúc nãy anh đứng ở đó đợi bao lâu rồi?”.

“Cũng không lâu lắm” Hạ Đình Kiêu nhìn thấy ánh mắt không quá tin tưởng của Ninh Giai Kỳ, “Anh không biết khi nào thì em ra, lại sợ lúc anh đi rồi trùng hợp em vừa kết thúc thì làm sao đây?
Ninh Giai Kỳ phì cười “Nếu vậy thì anh có thể trực tiếp gọi cho em mà.”
Hạ Đình Kiêu “Anh không muốn làm phiền em."
Ninh Giai Kỳ không lên tiếng, cô không biết nên trả lời như thế nào.

Hạ Đình Kiêu dường như nhìn ra sự khó xử của cô “Ninh Giai Kỳ, anh nghĩ em nhìn ra được tâm tư của anh, nhưng....em tuyệt đối đừng cảm thấy áp lực, anh sẽ không ép em, việc anh làm đều là tự nguyện”.

Ninh Giai Kỳ ngước mắt nhìn anh ấy, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt của chàng trai tràn đầy sự chân thành tha thiết.

Hạ Đình Kiêu tiếp tục nói “Xem như là cho anh cơ hội theo đuổi em nhé”
“Nhưng mà em...”
“Đừng đừng, hiện tại em đừng nói gì hết.” Hạ Đình Kiêu vội ngăn cô lại “hiện tại em không có cảm giác với anh, không có nghĩa là sau này cũng vậy.

Chúng ta có thể từ từ tiến tới, từ từ tìm hiểu nhau.”
Ninh Giai Kỳ “học trưởng”
“Được rồi em mau vào đi, dù quản lí phải đóng cửa rồi.” Hạ Đình Kiêu xua tay một cái, sợ cô sẽ từ chối, vừa xoay người liền chạy mất.


Ninh Giai Kỳ nhìn bóng lưng vội vã của anh ấy, chậm rãi rũ mắt xuống.

Trương Nhất Manh từng nói, người khác cũng rất tốt.

Rồi cô sẽ phát hiện cái tốt của người khác, sẽ có thôi!
Cuối tuần, Ninh Giai Kỳ trở về nhà họ Cảnh.

“Chào ông ạ.” Vừa đi vào cửa, Ninh Giai Kỳ liền thấy Cảnh Nhược Hành đang đi từ trên lầu xuống.

Cảnh Nhược Hành đi tới xoa đầu cô, vô cùng yêu thương nói “Về rồi à!”
“Vâng.”
“Nhược Đông đã về rồi, hai đứa đã gặp nhau chưa?”
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu “Hai ngày trước vừa cùng ăn tối ạ.”
“Vậy thì tốt.” Cảnh Nhược Hành vừa nói vừa đi về phía phòng khách “Thằng nhóc thối này cuối cùng cũng được điều về rồi, sau này cũng không cần phải mấy năm không gặp nhau nữa.”
“Về sau không đi nữa ạ?”
“Sao có thể không đi, cấp trên giao nhiệm vụ xuống thì vẫn phải chạy khắp thế giới thôi.

Đều là nó tự tìm cả, muốn khác người mà.”
Tuy rằng ngữ khí của Cảnh Nhược Hành rất bất mãn, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu vẻ tự

hào, Ninh Giai Kỳ đoán, mấy năm nay chắc chắn Cảnh Nhược Đông chưa từng làm Cảnh Nhược Hành thất vọng.

Lúc sau Ninh Giai Kỳ đi về căn gác nhỏ, đi vào nhà đặt va ly mang về xuống, sau đó đi vào phòng của Thẩm Giai Hàm.

"Mę."
Thẩm Giai Hàm đang bên ban công thêu thùa, nhiều năm qua, đây là việc bà thường xuyên làm cũng là việc bà cảm thấy hứng thú nhất trong lúc rảnh rỗi, “Con về rồi à”.

“Vâng.” Ninh Giai Kỳ đi đến bên cạnh bà, “Mẹ đang thêu gì vậy?”
“Hoa mẫu đơn” Thẩm Giai Hàm vừa dứt lời liền buông mảnh vải trong tay xuống, “Gặp Nhược Đông rồi?”.

Ninh Giai Kỳ “Không có, anh ấy đúng lúc không nhà”
"Ù." “Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện.” “Chuyện gì?”.

“Là...! Con muốn đi tìm việc làm thêm, mấy bạn học của con ai cũng đi làm thêm cả” Ninh Giai Kỳ quan sát vẻ mặt Thẩm Giai Hàm, chậm rãi nói “Vậy nên sau này cuối tuần có thể con không trở về đều đặn, mẹ thấy thế nào ạ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui