Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp


Không khí trong căn phòng mờ tối ngày càng trở nên ngột ngạt và nóng nực.
Thân thể cô gái bị chàng trai áp sát vào cánh cửa, tiếp đó, bàn tay với những ngón thon dài trượt xuống mông cô gái, chỉ một giây sau đã thô lỗ kéo chúng vắt lên hông mình.
Nụ hôn gấp rút và cuồng nhiệt của chàng trai vẫn không ngừng rơi xuống, từng giây từng phút làm cô gái nghẹt thở.

Chỉ cần cô gái hơi dịch chuyển thân mình một chút, chàng trai sẽ lập tức bắt lấy vòng eo thon nhỏ trắng mịn, thu hẹp khoảng cách khiến nơi cứng rắn nóng rực chạm lên khu vực mềm mại nhất của cô.
Mỗi lần như vậy, cô gái lại khẽ rên rỉ bằng những âm thanh đứt quãng.
Từng tiếng nhỏ vụn ấy như mời gọi chàng trai mạnh bạo tiến lên, bắt đầu từ nơi cao ngất có nụ hồng mai nhàn nhạt, anh đưa tay vân vê chúng, dùng sức khiến cảm giác mềm mại ngập đầy trong lòng bàn tay, lại như cảm thấy không đủ, anh liền cúi đầu xuống, chuẩn xác ngậm lấy chúng, rê đầu lưỡi xấu xa trêu đùa khiến chúng dựng thẳng.
"Liên Thành...!đừng, đừng cắn..." Dương Mạn Vũ không kìm được tiếng thở dốc.

Diệp Liên Thành không hề dè dặt một chút nào, bàn tay linh hoạt của anh chạm lên từng tấc cơ thể cô, khiến cô co rụt người lại, sợ hãi khép chặt hai chân.
Còn chưa đi vào nữa mà...!Diệp Liên Thành khẽ cười, từng âm thanh trầm trầm bị giữ lại trong cổ họng.

Anh cúi xuống một lần nữa, dịu dàng mút mát môi cô, muốn cho cô làm quen với cảm giác khó tả kia.
Sau đó, đầu ngón tay anh hơi cong lên, cơ thể Dương Mạn Vũ bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Sự phản kháng của cô dường như không có chút tác dụng nào, bởi vì tay anh vẫn không ngừng cọ vào nơi đó, ban đầu là ngứa ngáy, ngứa đến khó chịu, khiến cho cô không khỏi vặn vẹo người, giống như đang thúc giục anh xoa dịu cảm giác xao động đang dâng trào trong cơ thể cô.

Nhanh hơn nữa, nhiều hơn nữa...
Dương Mạn Vũ bật ra một tiếng nức nở: "Liên Thành."
Rõ ràng là Diệp Liên Thành đang cố tình trêu chọc cô, từng động tác chậm rãi của anh nâng linh hồn cô lên thật cao, cao mãi.

Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi...!vậy mà anh lại đột ngột dừng lại.
Mọi cảm giác nghẹn ứ lại ở nơi nào đó làm Dương Mạn Vũ trở nên nóng nảy, cô nghẹn ngào ghé môi vào tai anh, khe khẽ khẩn cầu: "Liên Thành, em...! khó chịu..." Chân cô vòng qua chủ động quấn chặt lấy anh như muốn biểu lộ khao khát cháy bỏng, còn anh dường như chỉ chờ tới giây phút này, lập tức đưa một ngón tay vào bên trong.
Cảm giác mềm mại ấm áp siết chặt lấy đầu ngón tay đánh thẳng vào dây thần kinh nhạy cảm nhất trên người Diệp Liên Thành.


Nơi ấy của cô co rút lại khiến đầu óc anh nhất thời trống rỗng.
Mới chỉ là thăm dò một chút, vậy mà anh đã cảm thấy như phát điên.

Thứ ham muốn mãnh liệt này đã giày vò anh quá lâu rồi.
Chậm rãi hồi tưởng lại, thì ra đã có rất nhiều, rất nhiều những khoảnh khắc như thế.
Khi cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ vào một buổi chiều ngập nắng, khi môi cô lấp lánh màu mật đào khẽ khàng gọi tên anh, khi nước mắt của cô thấm ướt áo anh, ấm ức ôm chặt lấy anh như mong cầu sự che chở.

Dương Mạn Vũ của anh là một cô gái vô cùng tốt đẹp, cô ấy đáng yêu tới nỗi khiến anh không nỡ buông tay, từng hành động của cô đã dấy lên những vọng tưởng trong anh, không chỉ là ham muốn mãnh liệt mà còn là khao khát chiếm hữu, nếu như cô có thể mãi mãi tin tưởng anh như vậy, thì thật tốt biết bao.
Diệp Liên Thành không muốn nấn ná thêm nữa, anh khó khăn cất tiếng gọi tên cô, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú.

Dương Mạn Vũ lúc này vừa đáng yêu vừa xinh đẹp mê người, từng tiếng cô ngâm nga cũng có thể nuốt trọn linh hồn anh.
"Tiểu Vũ." Diệp Liên Thành ngừng lại một giây, "Anh muốn đi vào...!được không?" Giọng anh khàn đặc, cơ thể cũng căng cứng đến độ sắp nổ tung.
Đáp lại Diệp Liên Thành, Dương Mạn Vũ run rẩy hôn lên thái dương anh, trong mắt cô lấp lánh ánh nước.
Anh vẫn luôn đẹp tới vô thực như vậy, ngay lúc này đây, dù cho thứ dục vọng nguyên thủy nhất đang xâm chiếm toàn bộ đôi mắt anh, cô vẫn có thể cảm nhận được tình yêu của Diệp Liên Thành.
Cô tin vào cảm giác của mình, cũng tin vào những phép màu có thật trên đời.
Đến một ngày chàng hoàng tử cuối cùng cũng đem lòng yêu mến cô bé lọ lem, dùng một tình yêu chân thành, không toan tính vụ lợi để yêu chính con người cô ấy, không vì bất cứ một lí do nào khác.
Cũng giống như Dương Mạn Vũ rất yêu, rất yêu Diệp Liên Thành.
Cô yêu anh cho tới mãi mãi về sau.
Quá trình tiến vào lần đầu tiên của hai người không hề thuận lợi, sau rất lâu rất lâu Diệp Liên Thành mới chỉ vào được một nửa, còn Dương Mạn Vũ không ngừng thấp giọng cầu xin.
"Liên Thành, em...!em đau...!Lần sau, lần sau làm lại đươc không...!em sợ đau." Cô run rẩy bên tai anh, nước mắt rơi xuống thấm vào trong tóc.
"Ừm." Anh khẽ đáp, nơi nào đó vẫn nằm im trong cơ thể cô.
"Anh...! anh mau rút ra..." Cô khàn giọng khẩn cầu.

Diệp Liên Thành đồng ý với cô rồi, vậy mà thứ đó vẫn không ngừng bành trướng khiến cô sợ hãi, "Không...!Liên Thành, không vào được đâu." Móng tay cô bấu chặt vào vai anh để lại những vết hằn, chắc hẳn là rất đau, vậy mà Diệp Liên Thành vẫn bỏ ngoài tai mọi lời cô nói, thậm chí anh còn bắt đầu tiến vào sâu hơn.


Sự tồn tại của vật thể xa lạ khiến nơi đó của Dương Mạn Vũ căng tức tới đau đớn, giống như bị xé rách làm đôi vậy, cô vừa khóc vừa khàn giọng trách móc: "Diệp Liên Thành, anh...!anh là đồ khốn.

Lần sau, lần sau em không làm nữa.

Liên Thành...!em..."
Diệp Liên Thành đột nhiên thúc vào thật sâu khiến Dương Mạn Vũ hét lên, ngay lập tức anh cúi đầu hôn lên môi cô như muốn giảm bớt sự đau đớn.

Anh biết, lần đầu tiên sẽ rất đau, ngay cả anh cũng không dễ dàng gì, mất rất nhiều công sức anh mới có thể tiến vào nơi sâu nhất, lúc này đây, lối vào mềm mại của cô đang bao bọc lấy anh chặt chẽ, mang theo luồng khoái cảm mãnh liệt khiến anh run lên.
Sự run rẩy đó như có tính truyền nhiễm, bởi vì Dương Mạn Vũ cũng run run ôm lấy cổ anh.

Nơi thầm kín của cô đang co rút mãnh liệt để thích ứng với Diệp Liên Thành.

Mặc dù anh không hề động đậy, vậy mà cô vẫn thấy đau tưởng chết.
Diệp Liên Thành đúng là một tên khốn mà!
Không biết đã bao lâu trôi qua, cảm nhận được nơi ấy của Dương Mạn Vũ đang dần thả lỏng, Diệp Liên Thành bắt đầu trải nghiệm cảm giác lần đầu tiên được chuyển động trong cơ thể cô.
Chậm rãi rút ra rồi tiến vào, mỗi lần như vậy, Dương Mạn Vũ lại rên lên một tiếng, ngón tay cô cào những vệt dài trên lưng anh, mồ hôi trên người anh rơi xuống cơ thể cô, rồi hòa lẫn vào nhau.
Sự kết hợp giữa nam và nữ hóa ra là như vậy.

Sau những cú đưa đẩy không ngừng, Dương Mạn Vũ cũng dần dần cảm nhận được, dường như chuyện này còn tốt đẹp hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Mỗi lần Diệp Liên Thành tiến vào, Dương Mạn Vũ như nghe được tiếng cơ thể cô reo lên đầy hân hoan, chúng say mê chìm đắm trong tình triều mãnh liệt, để mặc anh va chạm với tiết tấu vừa nhanh vừa mạnh.
Đêm ấy rất dài, trong căn phòng nhỏ bên bờ biển cát trắng, ánh trăng bạc đã chứng kiến tình yêu thăng hoa của Dương Mạn Vũ và Diệp Liên Thành, kể từ giây phút ấy linh hồn hai người đã gắn chặt vào nhau, quyến luyến, si mê, vĩnh viễn không tách rời.
...

Cho tới khi mặt trời dần khuất bóng nơi cuối đường chân trời, Dương Mạn Vũ mới mơ màng tỉnh dậy.
Khẽ cựa mình là cơn đau nhức liền ập tới, từ trước ngực cho tới tận từng đầu ngón chân, chỗ nào cũng đau, Dương Mạn Vũ nhíu mày lật chăn ra xem, phát hiện ra trên người cô đang mặc áo choàng tắm, còn bên trong...!bên trong cô không mặc gì cả, phần áo lỏng lẻo để lộ chi chít những dấu hôn đỏ ửng trên làn da trắng nõn.
Có tiếng mở cửa phòng, Dương Mạn Vũ giật mình kéo chăn che kín người, Diệp Liên Thành vừa bước ra từ phòng tắm, trên người anh cũng là bộ áo choàng tắm giống hệt cô, thế nhưng xem ra chúng không được vừa vặn cho lắm, từ góc độ này cô có thể nhìn thấy lồng ngực anh hơi lộ ra, trên đó vẫn còn một ít bọt nước còn sót lại.
Hình ảnh này như gợi nhắc Dương Mạn Vũ về một chuyện nào đó, cô thoáng đỏ mặt.
Diệp Liên Thành đêm qua quả thật vô cùng xấu xa, đòi hỏi vô độ không biết bao nhiêu lần, vậy mà...!vậy mà cô...!Dương Mạn Vũ im lặng kéo chăn che kín người, xấu hổ đến nỗi không dám thở mạnh.

Cả đêm qua cô thuận theo ý anh không biết mệt mỏi, kết quả là bây giờ cô mệt tới mức từng khớp xương đều đang kêu gào vì làm việc quá sức.

Dương Mạn Vũ không biết mọi biểu cảm của mình đều được thu trọn vào tầm mắt Diệp Liên Thành, mặc kệ mái tóc ướt, anh lập tức ném chiếc khăn sang một bên, thành thục ôm lấy cô.
Cảm nhận được người trong lòng khẽ run lên, nụ cười trên môi Diệp Liên Thành càng đậm hơn.

Anh dứt khoát kéo chiếc chăn ra.
Dương Mạn Vũ mở tròn mắt kinh ngạc, hai tay luống cuống chỉnh lại vạt áo, Diệp Liên Thành nhân cơ hội đè cô xuống dưới thân, làn da anh mát lạnh chạm vào cơ thể ấm nóng của cô, một lần nữa khiến cổ họng anh khô khốc.
"Tiểu Vũ...!còn đau không..." Diệp Liên Thành khẽ hôn lên vành tai nhạy cảm của Dương Mạn Vũ, giọng anh trầm thấp đầy gợi cảm.

Trong chốc lát một bàn tay linh hoạt đã luồn vào trong áo cô nắn bóp nơi đầy đặn, không cho phép cô né tránh.
Lực đạo không nặng không nhẹ khiến Dương Mạn Vũ đỏ mặt thở dốc, Diệp Liên Thành như đứa trẻ quen miệng đòi ăn hết lần này đến lần khác, đến mức khiến cô hoài nghi tại sao lúc nào anh cũng tràn đầy tinh lực như vậy.
Không phải có ngày cô sẽ chết mệt dưới thân anh đấy chứ?
Ý nghĩ này làm Dương Mạn Vũ không khỏi giật mình, cô cố gắng giãy giụa muốn thoát ra, cuối cùng đầu gối cô lại chạm phải nơi nào đó đã trở nên cứng rắn từ lâu.
Thân thể Dương Mạn Vũ thoáng chốc cứng đờ.
Diệp Liên Thành như cố ý cọ sát nơi đó vào người cô hơn: "Dương Mạn Vũ, em xem..."
"Liên Thành, anh, anh...!không được túng dục quá độ." Cô xấu hổ lắp bắp.
Giằng co một hồi, cuối cùng Diệp Liên Thành cũng đạt được ý nguyện, thân thể chàng trai tuổi đôi mươi không hề biết mệt mỏi, đến khi kết thúc đã là rất lâu sau đó.
Khi chỉ còn lại một mình trong phòng, Dương Mạn Vũ lắng nghe tiếng sóng biển rì rào mà che mặt thở dài, cô không biết ở độ tuổi của anh tần suất bao nhiêu mới là phù hợp, nhưng tính cả hôm qua lẫn hôm nay, chắc chắn người ta sẽ cho rằng trong đầu Diệp Liên Thành lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó cho mà xem.
Hai người đã ở đây một ngày một đêm rồi, vậy mà vẫn chỉ quanh quẩn trong căn phòng này mà chưa hề đặt chân ra ngoài.
Phải biết rằng cho tới khi bụng cô phát ra tiếng kêu kháng nghị vì đói meo Diệp Liên Thành mới chịu dừng lại, anh mở nước nóng, bế cô lúc này đã mỏi nhừ vào phòng tắm, sau đó hôn lên trán cô, nói: "Anh đi mua quần áo cho em."
Cậu chủ Diệp đúng là người giàu có, giá tiền bộ quần áo hôm qua đã khiến cô cân nhắc rất lâu mới dám mua, vậy mà anh dám thẳng tay xé rách.
Lẩm bẩm hồi lâu, Dương Mạn Vũ bỗng cảm thấy dở khóc dở cười.

Hình như từ sau chuyện đó cô ngày càng trở nên khó chiều thì phải.
Lần đầu tiên Diệp Liên Thành mua đồ cho người khác không tránh khỏi sai sót, đồ lót anh mua cho cô bị sai kích cỡ, không chỉ có vậy, bánh mỳ kẹp anh mua từ cửa hàng tiện lợi gần đó còn có cả cà chua, mà cô không hề thích vị của chúng một chút nào.
Dương Mạn Vũ hơi cao giọng: "Diệp Liên Thành, kể cả bỏ ra rồi thì bánh vẫn có vị cà chua, em ghét nhất là cà chua sống."
Cô giống như một nữ vương được chiều chuộng vậy, Diệp Liên Thành ngay lập tức quay trở lại cửa hàng đổi cho cô, không những thế anh còn cẩn thận gọi điện: "Tiểu Vũ...!em, chỗ đó của em...!ừm, còn đau không?"
Giọng anh trong điện thoại rất nhỏ, giống như ngại ngùng.
Chỉ vậy thôi mà cô đã tức điên lên.

Chuyện này sao có thể nói qua điện thoại tỉnh bơ như vậy được chứ.
"Không phải, chỉ là...!chỉ là anh sợ mua về em sẽ không hài lòng..."
Một cậu chủ chưa tự mình mua đồ bao giờ như Diệp Liên Thành thực ra cũng rất dễ dụ, chỉ bằng vài câu nói của dược sĩ ở quầy thuốc đã làm anh hoảng hồn, anh ta nói nếu như cô cảm thấy đau nhức thì nhất định phải bôi thuốc, nếu không để lâu sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Cũng chẳng trách được anh, tên dược sĩ đó đâu có lạ lẫm gì với chuyện nam nữ, cuối cùng Diệp Liên Thành vẫn nghe theo lời khuyên của anh ta mua một lọ cao xoa bóp giúp cô thư giãn gân cốt, thêm cả tinh dầu hoa hồng Bulgary nhập khẩu từ Pháp, nghe nói chỉ cần nhỏ vài giọt vào bồn tắm sẽ tỏa hương thơm rất dễ chịu.
Thế là Diệp Liên Thành vẫn quay trở lại phòng với cả đống túi lớn túi nhỏ, dù cho Dương Mạn Vũ nhất quyết không cho anh mua thuốc bôi vào chỗ đó.
Ngoài chuyện này ra, anh còn hỏi ý kiến cô có muốn đổi màu của đồ lót hay không, còn nữa, ở cửa hàng tiện lợi còn có món bánh mỳ phô mai rất ngon.
Dương Mạn Vũ nói rằng cô muốn ăn mỳ cay hải sản, loại đóng hộp hay bán ở mấy hàng tạp hóa gần trường.
"Không được, người ta nói sau khi vận động mạnh không được ăn đồ cay, cũng không nên ăn hải sản."
Suy nghĩ quái quỷ gì thế này? Dương Mạn Vũ tức đến bật cười.
Diệp Liên Thành không những nhanh chóng gạt bỏ ý kiến của cô, còn khuyên cô nên ăn đồ nhẹ bụng, kèm theo sau đó là một đống lời khuyên lung tung học được từ ai đó.
Anh nói rất nhiều thứ, vậy mà trong đó chẳng có lời nào là đáng tin cả, cô thậm chí còn phải hôn anh để khiến anh ngừng lại.
Xem ra Diệp Liên Thành kiệm lời trước đây cũng không đáng ghét tới vậy.
Anh nhắm mắt vòng tay qua eo cô đáp lại, biến nó thành một nụ hôn sâu.

Vốn dĩ anh còn muốn tiến xa hơn, thế nhưng một câu "em vẫn còn đau" của Dương Mạn Vũ đã làm Diệp Liên Thành đông cứng.
Anh nín nhịn hít vào một hơi, nằm xuống giường ôm chặt lấy cô, bàn tay cũng trở nên an phận hơn.
Phải biết rằng lúc này Diệp Liên Thành đáng yêu chết đi được, Dương Mạn Vũ cười đến mức hai mắt cong lại như vầng trăng non, không kìm được lòng mà hôn khẽ lên môi anh.
"Tiểu Vũ." Diệp Liên Thành nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm.
"Sao vậy?"
"Đừng hôn anh, anh không nhịn được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận