Dịu Dàng Tập Kích



Chương 68 – Công chúa nhỏ.

Giây phút nhìn rõ nội dung trên tờ kết quả xét nghiệm kia, đầu óc Thẩm Ngạn giống như ngừng hoạt động vài giây, anh gần như ngơ ngác nhìn Khương Thanh Thời, hai mắt mở to, vừa kinh ngạc lại vui mừng: “Đây là ——”

Khương Thanh Thời thu hết phản ứng của anh vào trong mắt, cô chủ động giơ hai tay ôm lấy eo anh, trên mặt tràn ngập ý cười: “Tổng giám đốc Thẩm, chúc mừng anh, anh sắp được làm bố rồi.”

Cô vừa dứt lời, Thẩm Ngạn liền dùng sức ôm chặt cô vào lòng, giống như muốn hòa tan cô vào trong máu thịt của anh.

Bàn tay anh đang đặt trên lưng cô khẽ run lên, hơi thở trở nên nặng nề hơn trước. Tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, máu tràn đầy dâng trào vì hưng phấn.

Hai người ôm nhau rất lâu.

Đến khi Khương Thanh Thời cảm thấy có chút mệt mỏi, cô mới vươn tay chọc vào cánh tay của Thẩm Ngạn, trêu chọc anh: “Tổng giám đốc Thẩm, con gái của anh nói muốn ngồi xuống.”

“…”

Thẩm Ngạn khẽ cười, hơi buông cô ra, thấp giọng nói: “Sao em biết là con gái?”

Khương Thanh Thời nhướng mày: “Anh không muốn có con gái?”

“Muốn.” Thẩm Ngạn vô cùng chân thành, anh nhìm cô chăm chú: “Có nằm mơ cũng muốn.”

Khương Thanh Thời ừm một tiếng, gật đầu nói: “Em cũng muốn.”

Hai người trò chuyện vài câu, Thẩm Ngạn lập tức quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Khương Thanh Thời, tình hình kiểm tra hôm nay của cô ở bệnh viện, tại sao lại đột ngột đến bệnh viện, có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu hay không.

Khương Thanh Thời bị vẻ mặt căng thẳng của anh làm cho có chút lo lắng, nhưng cô biết Thẩm Ngạn chỉ đang lo lắng cho cô, bởi vậy cô rất thành thật báo cáo lại toàn bộ chi tiết với anh.

Hơn nữa còn kể lại toàn bộ lời dặn dò của bác sĩ cho anh biết.

Thẩm Ngạn nghe xong lại hỏi: “Lần kiểm tra tiếp theo là khi nào?”Anh nắm lấy tay Khương Thanh Thời, chậm rãi nói, “Sau này khi em đến bệnh viện, anh sẽ đi cùng em.”

Khương Thanh Thời hiểu ý anh, cô khẽ mỉm cười: “Được, anh là bố, đương nhiên phải là người biết tình hình của con đầu tiên rồi.”

Thẩm Ngạn lo lắng cho cô, chỉ cần nghĩ đến chuyện người cùng cô đến bệnh viện kiểm tra hôm nay không phải là anh, có thể cô sẽ không được an toàn, anh cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Chuyện Khương Thanh Thời mang thai, trong ba tháng đầu tiên hai người chỉ nói cho người thân và một số bạn bè thân thiết biết, ngoài ra không nói với ai khác.

Khương Thanh Thời vẫn đến phòng làm việc như thường lệ, nhưng vì đây là phòng làm việc của cô nên một tuần cô chỉ cần có mặt ba bốn lần là được, những lúc khác có Mạnh Kim Tuyết ở đó, cô có đến hay không cũng không sao.

Trong thời gian mang thai, chỉ cần Thẩm Ngạn ở Bắc Thành, lúc nào anh cũng đưa đón Khương Thanh Thời đến phòng làm việc.

Mặc dù như vậy có thể sẽ làm chậm trễ chút thời gian đến công ty của anh, khiến anh phải tăng ca thêm vào buổi tối, nhưng anh vẫn vui vẻ chịu đựng.

Mấy tháng đầu thai kỳ của Khương Thanh Thời, bé con tương đối ngoan ngoãn, không giày vò cô quá nhiều.

Thời điểm đầu tháng thứ Tư, cô bắt đầu nôn nghén, không thể ngửi được mùi thức ăn, vừa ăn một chút liền nôn ra, điều này khiến Thẩm Ngạn và bà Tư vô cùng đau lòng, Khương Thanh Thời cũng gầy đi trông thấy.

Bởi vì cô bị nôn nghén nên hằng ngày Thẩm Ngạn và dì Trình đều nghĩ ra rất nhiều cách, mỗi ngày thay đổi một cách nấu ăn cho cô, nhưng vẫn như trước.

Giằng co như vậy trong hơn một tháng, tình trạng của Khương Thanh Thời bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.

Ngày hôm nay, một lần nữa Khương Thanh Thời nôn xong rời khỏi phòng vệ sinh.

Mỗi lần cô vội vã chạy vào phòng vệ sinh, Thẩm Ngạn đều ở bên cạnh.

Nhận thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời yếu ớt mỉm cười: “Biểu cảm của anh như vậy là sao? Em chỉ nôn một chút thôi, tình hình hôm nay đã tốt hơn hôm qua rồi.”

Thẩm Ngạn cau mày, nhìn cái bụng đã lộ ra của cô, anh giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa cục cưng trong bụng cô, nói: “Đừng dằn vặt mẹ nữa, muốn dằn vặt thì đợi sinh ra rồi dằn vặt bố này, được không?”

Nghe vậy, Khương Thanh Thời dở khóc dở cười: “Bây giờ anh nói những lời này, làm sao bé con nghe hiểu được?”

Thẩm Ngạn thấp giọng nói: “Anh cảm thấy bé con sẽ hiểu.”


Anh vuốt ve bụng cô, chậm rãi nói: “Mẹ đã rất vất vả rồi, con để mẹ ăn chút gì đi.”

Thẩm Ngạn nói có thể nghe hiểu, Khương Thanh Thời cũng coi như cục cưng trong bụng có thể nghe hiểu được, cũng không tranh cãi với anh nữa.

Vợ chồng hai người quay trở lại bàn ăn, sau khi nôn ra, cảm giác thèm ăn của Khương Thanh Thời tốt hơn một chút, có thể ăn được chút gì đó.

Sau ngày hôm đó, không biết là vì thời kỳ nôn nghén kéo dài đã kết thúc hay do cục cưng trong bụng thật sự nghe hiểu lời Thẩm Ngạn nói, Khương Thanh Thời ngửi thấy mùi thức ăn không còn muốn nôn nữa.

Dần dần, cô không còn nôn mửa mỗi ngày nữa, thậm chí còn thèm ăn một số món.

Khương Thanh Thời muốn ăn gì, Thẩm Ngạn đều có thể làm ra cho cô.

Khi cục cưng trong bụng được hơn sáu tháng, Khương Thanh Thời vô cùng thèm ăn.

Cô thường xuyên thức dậy lúc nửa đêm vì đói, sau đó Thẩm Ngạn sẽ thức dậy làm đồ ăn cho cô, mì, bánh rán, hoành thánh, gà rán, thịt nướng,…. Thẩm Ngạn đều sẽ làm cho cô.

Hôm nay, đột nhiên Khương Thanh Thời muốn ăn vịt quay lúc nửa đêm.

Thẩm Ngạn không thể làm ra món vịt quay ở trong nhà trong thời gian ngắn được.

Bây giờ đã là hai giờ sáng.

Nghe cô nói ra hai chữ vịt quay, Thẩm Ngạn không chút do dự ngồi dậy khỏi giường, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Khương Thanh Thời nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh thì có chút không đành lòng: “Hay là gọi giao hàng đi?”

Thẩm Ngạn giơ tay xoa đầu cô, an ủi: “Nhà hàng em thích ăn cách nhà khá xa, gọi giao hàng đến sẽ ăn không ngon nữa.”

Anh muốn Khương Thanh Thời được ăn vịt quay vàng ươm giòn tan, nóng hổi.

Khương Thanh Thời: “Vậy em đi cùng với anh.” Cô chợt nghĩ, “Như vậy mua xong em có thể ăn trong xe.”

Thẩm Ngạn sửng sốt, anh cũng không nghĩ ra cách này: “Em không buồn ngủ sao?”

Khương Thanh Thời lắc đầu: “Ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối muốn ra ngoài đi dạo.”

Bây giờ đang là mùa hè, gió đêm mát mẻ, rất dễ chịu.

Nhìn thấy sự khao khát trong mắt Khương Thanh Thời, Thẩm Ngạn kéo cô dậy khỏi giường, tìm cho cô một bộ quần áo thoải mái lại xinh đẹp, mặc vào cho cô, sau đó cúi đầu hôn lên khóe môi cô: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

Khương Thanh Thời được anh phục vụ rất thoải mái, cô ngẩng đầu hôn lên cằm anh, trên mặt đầy ý cười: “Thêm nửa tiếng nữa em cũng không hối hận.”

Thẩm Ngạn cong môi.

Hai người ra ngoài trong ánh đèn đường, đi đến quán vịt quay yêu thích của Khương Thanh Thời.

Lúc đến quán, chủ quán đang ngủ gật.

Thẩm Ngạn không cho Khương Thanh Thời xuống xe, anh đi vào trong mua vịt quay, sau đó lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy về xe.

Trong chốc lát, mùi vịt quay đã tràn ngập trong xe.

Khương Thanh Thời ăn hai miếng mới nhớ ra hỏi người bên cạnh: “Em ăn trong xe của anh, anh không cảm thấy khó chịu về mặt tâm lý sao?”

Cô nhớ mang máng chiếc xe lái đêm này là chiếc mà Thẩm Ngạn thích nhất.

Thẩm Ngạn đang cuốn vịt quay cho cô, nghe vậy thì giống như cảm thấy buồn cười, nhìn sang cô: “Tại sao anh lại phải khó chịu?”

“Là vì có một số đàn ông….” Khương Thanh Thời ngậm vịt quay trong miệng, lúng búng nói chuyện: “Không thích người khác ăn trên xe của mình, sợ làm bẩn xe.”

Thẩm Ngạn: “Đó là người khác.”

Khương Thanh Thời mỉm cười, nhìn vào mắt anh: “Anh đừng chiều em quá.”


“Anh chỉ có một cô vợ thôi.” Thẩm Ngạn trả lời rất hợp tình hợp lý: “Anh không chiều cô ấy thì chiều ai?”

Hình như Khương Thanh Thời không có cách nào để phản bác lại câu này, cô chớp chớp mắt, lại ăn thêm hai miếng vịt quay rồi không ăn nổi nữa.

“Em no rồi.” Cô nhìn số vịt quay còn lại, “Chỗ này làm sao đây?”

Thẩm Ngạn: “Mang về nhà cất tủ lạnh, ngày mai anh ăn.”

Khương Thanh Thời: “…”

Hai người lái xe về nhà trong đêm.

Về đến nhà, hai người đánh răng rồi đi ngủ lại, đêm càng sâu càng yên tĩnh hơn.



Gần đầy Khương Thanh Thời rất thèm ngủ, thời gian đến phòng làm việc cũng càng ít đi.

Cô ngủ một giấc tỉnh lại, Thẩm Ngạn đã không còn ở nhà nữa.

Nằm trên giường một lúc, Khương Thanh Thời trả lời lại tin nhắn của Thẩm Ngạn báo cô đã dậy rồi, sau đó đứng dậy tắm rửa.

Ở tầng dưới, dì Trình đã làm sẵn bữa sáng.

Khương Thanh Thời ăn chút gì đó rồi đi đến ghế sô pha nghỉ ngơi.

Đột nhiên, điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn từ Thẩm Ngạn, hỏi cô cuối tuần có rảnh không.

Khương Thanh Thời nhướng mày: [Sao vậy?]

Thẩm Ngạn: [Không phải trước đó em nói muốn đi ngâm suối nước nóng sao? Cuối tuần anh rảnh, chúng ta lên núi ngâm suối nước nóng nhé?]

Hai mắt Khương Thanh Thời lập tức sáng rực lên: [Khi nào chúng ta đi?]

Thẩm Ngạn: [Em muốn đi tối thứ Sáu hay sáng thứ Bảy?]

Khương Thanh Thời: [Nếu thứ Sáu anh không tăng ca thì chiều chúng ta đi.]

Thẩm Ngạn: [Được.]

Sợ trong thời gian mang thai tâm trạng của Khương Thanh Thời không tốt, suy nghĩ lung tung, Thẩm Ngạn luôn cố gắng sắp xếp đưa cô đi chơi nhiều nhất có thể, tiếp xúc với những người và những sự vật mới mẻ, hít thở bầu không khí mới.

Mùa hè rất thích hợp ngâm mình trong suối nước nóng, thích hợp để tránh nắng.

Hai người lên núi ở một ngày cuối tuần rồi trở về nhà.

Thứ Hai, Cố Tuệ An mang trà chiều đến phòng làm việc tìm Khương Thanh Thời, thản nhiên hỏi cô ngâm suối nước nóng thế nào.

Mạnh Kim Tuyết ở trong văn phòng trả lời thay Khương Thanh Thời: “Cô ấy cảm thấy không ổn lắm.”

Cố Tuệ An kinh ngạc nhướng mày: “Tại sao? Bên kia chơi không vui à? Tôi nghe mọi người nói cũng không tệ lắm mà.”

Khương Thanh Thời khẽ nói: “Nếu là bình thường thì không tệ.”

Cố Tuệ An: “Vậy lần này cậu đi làm sao?”

Khương Thanh Thời: “Nửa đêm không có giao đồ ăn.” Cô vô cùng thất vọng: “Tôi muốn ăn pizza cũng không có.”

“…”


Cố Tuệ An nghe vậy thì nghẹn ngào vài giây, rũ mắt nhìn bụng cô, cảm thấy khó hiểu hỏi: “Sao sau khi mang thai cậu lại tham ăn như thế?”

Khương Thanh Thời lập tức phản bác cô ấy: “Không phải tôi tham ăn, là cục cưng trong bụng tôi tham ăn.”

Cố Tuệ An: “…Được rồi.”

Cô ấy phát hiện ra mình không thể phản bác lại lời Khương Thanh Thời nói, nên chỉ có thể an ủi cô: “Vậy bây giờ cậu có muốn ăn pizza không? Tôi gọi cho cậu nhé?”

Khương Thanh Thời suy nghĩ ba giây: “Muốn.”

Cuối cùng, bữa trà chiều của Khương Thanh Thời hôm nay biến thành Pizza Bolognese của Ý. Đã lâu rồi cô không ăn pizza, đột nhiên muốn ăn một miếng.

Và không có gì ngạc nhiên khi Khương Thanh Thời ăn no căng bụng.

Buổi chiều tối Thẩm Ngạn đến đón cô về nhà, hỏi bữa tối cô muốn ăn gì, bây giờ anh sẽ nhắn tin cho dì Trình để dì ấy bắt đầu nấu cơm.

Khương Thanh Thời im lặng lắc đầu.

Thẩm Ngạn: “Không biết muốn ăn gì sao?”

“Không phải.” Khương Thanh Thời rất thành thật xoa bụng mình: “Chiều nay con gái anh ăn no rồi.”

Thẩm Ngạn: “Hửm?”

Khương Thanh Thời: “Buổi chiều Cố Tuệ An có đến, bọn em ăn rất nhiều thứ.”

“…”

Thẩm Ngạn dở khóc dở cười, nhướng mày hỏi: “Em ăn gì rồi?”

“Pizza, bánh ngọt, còn uống mấy ngụm trà sữa.” Khương Thanh Thời thành thật báo cáo.

Thẩm Ngạn bất đắc dĩ giơ tay sờ bụng cô, cố ý hỏi: “Sao cục cưng lại tham ăn như thế.”

Khương Thanh Thời thở dài, phụ họa: “Đúng vậy, gần đây em béo lên rồi.”

Vừa nhắc đến chuyện này, Khương Thanh Thời lại bắt đầu lo lắng: “Em cảm thấy mình trở nên xấu xí rồi.”

Nghe vậy, mí mắt Thẩm Ngạn giật giật, vội vàng nói: “Không hề, em không có béo lên, cũng không xấu xí.”

Anh nâng tấm chắn lên, cúi đầu hôn lên khóe môi của cô, trầm giọng nói: “Bà Thẩm vẫn xinh đẹp như ngày nào.”

Lần này Khương Thanh Thời lại dễ bị lừa, cô lườm anh, buồn bã nói: “Anh chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt dỗ em vui vẻ thôi, rõ ràng em béo lên rồi, eo cũng dày thêm một vòng.”

“Đâu có.” Thẩm Ngạn ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng an ủi: “Như bây giờ lại mũm mỉm dễ thương.”

Khương Thanh Thời lập tức trừng lớn hai mắt: “Mũm mỉm?” Cô cao giọng nói, “Anh xem, anh đang chê em béo chứ gì nữa.”

“…”

Trong lúc nhất thời, Thẩm Ngạn cảm thấy bản thân không cách nào giải thích được.

Anh nhắm mắt lại, biết rõ không thể nói lý lẽ với Khương Thanh Thời vào lúc này, bởi vì cô sẽ không thèm nghe. Cuối cùng, Thẩm Ngạn nghĩ ra một cách khiến cô không tiếp tục chủ đề này được nữa.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, nói với cô rằng, cho dù cô có béo lên một chút thì cô vẫn mãi mãi là cô chủ Khương xinh đẹp nhất trong lòng anh.

Bị Thẩm Ngạn hôn đến mơ mơ màng màng, về đến nhà Khương Thanh Thời liền quên mất chuyện bản thân đã béo lên này.

Tay nghề nấu nướng của Trình Lan Hinh càng lúc càng tiến bộ, làm ra một bàn đồ ăn toàn món chua cay do Khương Thanh Thời chỉ đạo, không có gì ngạc nhiên, Khương Thanh Thời lại ăn no căng.

Ăn tối xong, Thẩm Ngạn ra ngoài đi dạo với cô.

Trước khi mang thai và sau khi mang thai, chỉ cần hai người không bận rộn đến mức phải thức khuya thì tản bộ được xem là công việc hàng ngày. Hai người đi dạo bên bờ hồ, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, dù không nói chuyện thì cũng cảm thấy rất thoải mái.

Đi được một lúc, Khương Thanh Thời đột nhiên nhớ ra: “Chúng ta vẫn luôn nói cục cưng trong bụng là con gái, lỡ như không phải, anh có buồn không?”

Thẩm Ngạn suy nghĩ: “Không đến mức buồn.”

Khương Thanh Thời nhướng mày: “Thật sao?”

“Là cục cưng của chúng ta, cho dù là trai hay gái thì anh cũng rất mong chờ, cũng đều rất thích.” Thẩm Ngạn nói với cô.

Khương Thanh Thời chậm rãi đi về phía trước: “Thật ra em cũng vậy, nhưng tâm lý em vẫn muốn là con gái.”

Thẩm Ngạn siết chặt lòng bàn tay của cô: “Anh hiểu.”


Về chủ đề là con trai hay con gái, hai người đã thảo luận rất nhiều lần.

Kết quả mỗi lần đều không khác nhau là mấy.

Đương nhiên, bây giờ hai người cũng có thể đi kiểm tra giới tính thai nhi, nhưng hai người đều cảm thấy giữ lại một chút niềm vui bất ngờ cho chuyện này sẽ hay hơn, cũng không cần phải biết trước.

Hai người muốn để dành niềm vui bất ngờ này lại đến ngày Khương Thanh Thời sinh cục cưng.

Cả hai chờ mong một niềm vui bất ngờ được trời ban xuống.



Trong hai tháng tiếp theo, bụng của Khương Thanh Thời lại to ra.

Thời điểm cục cưng được tám tháng, Khương Thanh Thời không đến phòng làm việc nữa, cô an tâm ở nhà dưỡng thai. Thẩm Ngạn sợ cô cô đơn, sợ cô buồn chán, nên đã chuyển phần lớn công việc về nhà, nếu không có hội nghị quan trọng thì anh sẽ làm việc ở nhà, bầu bạn với Khương Thanh Thời.

Một tuần trước ngày dự sinh, Khương Thanh Thời được đưa vào bệnh viện để chờ đợi sự chào đời của cục cưng.

Đêm trước ngày dự sinh, Nguyễn Huỳnh tan làm xong liền đến bệnh viện thăm cô, Tư Niệm đi cùng cô ấy. Ba người đang trò chuyện thì sắc mặt Khương Thanh Thời chợt cứng lại, Nguyễn Huỳnh căng thẳng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải bụng khó chịu không?”

Khương Thanh Thời nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hình như tớ sắp sinh rồi.”

“…”

Cũng may là mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Mấy người họ không hoảng loạn, cũng không sợ hãi.

Khương Thanh Thời được đưa đến phòng sinh, Thẩm Ngạn vốn định cùng vào phòng sinh nhưng lại bị Khương Thanh Thời từ chối.

Cô không muốn để Thẩm Ngạn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí đó của mình.

Thẩm Ngạn muốn thuyết phục nhưng bị cô nhất quyết từ chối, anh cũng tôn trọng cô.

Đứng ngoài phòng sinh, Thẩm Ngạn đứng yên không nhúc nhích.

Những người bạn thân khác, bao gồm cả bà Từ cũng vội vàng chạy đến sau khi nhận được tin tức.

Mọi người đều ở cùng Khương Thanh Thời.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến lúc Thẩm Ngạn muốn lao vào trong thì cuối cùng cục cưng cũng ra đời.

Nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, Thẩm Ngạn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng khắc cửa phòng sinh được mở ra, Thẩm Ngạn và bà Từ đều không nhìn cục cưng được y tá ôm trong tay mà đi thẳng đến chỗ Khương Thanh Thời đang nằm.

Cùng lúc đó, cô ý tá vốn đang định bế cục cưng cho bố và bà ngoại xem cũng sửng sốt nhìn hai người đi lướt qua, cô ấy ngẩng đầu nhìn những người khác đang đứng ở hành lang, do dự hỏi: “Có ai muốn nhìn cục cưng không?”

Mọi người đồng thanh đáp: “Muốn!”

Nhìn thấy Khương Thanh Thời yếu ớt, đổ mồ hôi đầm đìa nằm trên giường, hốc mắt Thẩm Ngạn đột nhiên đỏ lên. Anh nắm chặt lấy tay Khương Thanh Thời, hôn lên trán cô, khàn giọng thì thầm: “Bà xã, em vất vả rồi.”

Anh nói: “Sau này không sinh nữa.”

Khương Thanh Thời nở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng chớp mắt: “Được.”

Cô quay lại nhìn bà Từ bên cạnh, an ủi bà: “Mẹ, con không sao đâu.”

Bà Từ cẩn thận nhìn cô một lúc rồi nói với Thẩm Ngạn: “Con chăm sóc Thanh Thời nhé, mẹ đi xem cục cưng.”

Nhắc đến cục cưng, Khương Thanh Thời mới nhớ đến: “Là bé trai hay bé gái?”

Thẩm Ngạn im lặng.

Bà Từ cũng im lặng.

Hai người chưa hỏi, cũng chưa nhìn.

Vẫn là do bác sĩ ở bên cạnh giải đáp thắc mắc cho hai người, cười nói: “Là một cô công chúa, chúc mừng mọi người.”

Đứa con gái mà Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn mong đợi đã chào đời như ước hẹn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui