Chương 48: Một lần có đủ không?
Vừa dứt lời, trong phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, Khương Thanh Thời hôn lên khóe môi Thẩm Ngạn, chờ đợi phản ứng của anh.
Một giây, hai giây, ba giây…
Đối phương vẫn không có hành động gì, người mất kiên nhẫn lập tức trở thành Khương Thanh Thời, cô nhíu mày nói: “Có phải anh không ——”
Còn chưa kịp nói ra hai chữ tin tưởng, Thẩm Ngạn bỗng nhiên nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt trở nên nặng nề: “Em lặp lại lần nữa đi.”
“…”
Khương Thanh Thời giật mình, mơ hồ cảm nhận được sự không chắc chắn của anh, cô không biết bản thân đã làm gì khiến anh thiếu tự tin như vậy, nhưng vào lúc này, cô bằng lòng lặp lần câu nói kia nhiều lần nữa: “Em nói, em cũng thích anh, một lần có đủ không? Nếu như không đủ, em có thể nói thêm vài lần nữa….. ưm….”
Cô không còn có cơ hội để nói ra câu tiếp theo nữa.
Người nhận được xác nhận từ miệng cô không còn kiên nhẫn nữa, cũng không muốn kiềm chế bản thân. Anh cúi đầu hôn lên môi côi, chặn những lời nói của cô lại giữa môi và răng, làm cô chỉ có thể phát ra vài tiếng nức nở.
Đêm giao thừa, dường như có một cơn gió mạnh quét qua bên ngoài cửa sổ.
Cửa sổ đóng chặt, hiển nhiên không ảnh hưởng gì đến người ở trong phòng, nhưng không hiểu sao Khương Thanh Thời lại có cảm giác bản thân vừa trải qua một trận mưa gió. Cô cảm nhận được cơn mưa nặng hạt kịch liệt rơi xuống người mình, đồng thời cũng cảm nhận được cảm giác nóng bỏng từ từ dâng lên, thiêu đốt cô, khiến cơ thể cô như phát sốt, trở nên nóng bừng.
Lên lên xuống xuống một lúc lâu.
Chờ đến khi mọi thứ dừng lại, tiếng gió bên ngoài cửa sổ cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Khương Thanh Thời được người nào đó bế ra khỏi phòng tắm, cuộn tròn người trong chăn không muốn nói chuyện. Cô có chút hối hận vì đã thổ lộ tình cảm với Thẩm Ngạn, nếu sớm biết sau khi thổ lộ tình cảm xong anh sẽ như vậy, cô đã nói trễ hơn một chút.
Bế cô ra khỏi phòng tắm xong, Thẩm Ngạn lại quay sang dọn dẹp đống bừa bộn, lúc ra ngoài nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô, anh hôn lên má cô: “Đang mắng anh à?”
“…” Khương Thanh Thời dùng ánh mắt oán hận nhìn anh: “Anh không uống thuốc kích thích thật đấy chứ?”
Thẩm Ngạn rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Muốn thêm lần nữa không?”
Khương Thanh Thời giơ tay đánh anh, dùng chăn che mặt lại: “Ngày mai em còn muốn dậy sớm.”
Thẩm Ngạn khẽ cười, ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, bọn họ sẽ không dậy sớm đâu.”
“Thật sao?” Khương Thanh Thời mở mắt ra: “Anh chắc chắn?”
Thẩm Ngạn: “Chắc chắn.” Anh nhìn về phía cửa sổ, chậm rãi nói: “Trời quá lạnh.”
Khương Thanh Thời ngẫm nghĩ thấy cũng phải. Thời tiết lạnh như vậy, cô không tin Cố Tuệ An và những người khác có thể dậy sớm: “Vậy ngày mai anh thức dậy thì gọi em.”
Khương Thanh Thời không muốn để lại ấn tượng xấu cho những người khác.
Thẩm Ngạn ừm một tiếng: “Yên tâm đi.”
Im lặng một lúc, Khương Thanh Thời giơ tay chọc vào ngực anh, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay anh lạnh lùng với em như vậy là bởi vì nghe được nửa đầu câu chuyện mà em và mẹ nói với nhau sao?”
Thẩm Ngạn không thể nói không phải.
Nhưng Khương Thanh Thời lại có hơi tò mò: “Nếu là người bình thường thì nhất định sẽ tức giận, nhưng hình như anh không có?”
“Anh có.” Thẩm Ngạn bắt lấy bàn tay lộn xộn của cô rồi vuốt ve qua lại, thành thật nói: “Có một lúc như vậy.”
Khương Thanh Thời nhướng mày: “Chỉ một lúc là hết?”
Thẩm Ngạn cúi đầu, thân mật cọ vào chóp mũi với cô, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Chỉ một lúc sau anh đã thuyết phục được bản thân.”
So đo với Khương Thanh Thời làm gì, anh với cô như bây giờ vốn đã là cảnh tượng mà anh không dám mơ tới nhiều năm trước, anh nên học được cách hài lòng. Về phần còn lại, anh có lòng tin, cũng có thời gian.
“Làm sao thuyết phục được?” Khương Thanh Thời tò mò.
Thẩm Ngạn nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, không nhịn được nhéo ngón tay cô: “Vẫn còn sớm.”
Khương Thanh Thời: “Hả?”
Thẩm Ngạn kéo tay cô đến bên miệng rồi cắn nhẹ một cái, yết hầu nhẹ nhàng lên xuống: “Thời gian chúng ta ở bên nhau còn ít, tình cảm của chúng ta chưa đến mức chín muồi cũng là chuyện bình thường.”
“Sau đó thì sao?” Khương Thanh Thời không ngờ anh lại thiếu tự tin với bản thân mình như vậy.
“Sau đó ——” Thẩm Ngạn ôm cô vào lòng, không để cô nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này, thong thả nói: “Anh sẽ cố gắng hơn nữa.”
Tình cảm của cô và anh chưa đến mức chín muồi, anh sẽ nỗ lực hơn nữa để tình cảm của hai người đạt đến mức đó, thậm chí còn vượt qua nó.
Khương Thanh Thời ồ lên một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy hơi áy náy: “Anh có trách em không?”
Thẩm Ngạn: “Ý em là sao?”
Khương Thanh Thời nhắc nhở: “Thì…. anh đã thích em từ rất lâu trước đây.”
“…” Thẩm Ngạn hiểu ý của cô, thẳng thắn nói: “Không đâu.”
Khương Thanh Thời kinh ngạc: “Thật sự không trách một chút nào sao?”
“Ừm.” Thẩm Ngạn nhìn thẳng vào cô: “Có thể em không biết ——”
Em có thể thích anh đã là món quà lớn nhất đối với anh.
“Không biết cái gì?” Khương Thanh Thời chờ câu nói tiếp theo của anh, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy gì.
Thẩm Ngạn không nói những lời khiến cô thấy áp lực, anh chỉ nói: “Anh đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.”
Khương Thanh Thời hơi ngẩn ra, cẩn thận đếm thời gian: “Cũng không lâu lắm đúng không?”
Sao cô lại có cảm giác như chỉ mới qua một tháng thôi nhỉ.
Thẩm Ngạn: “Rất lâu.”
“Được rồi.” Khương Thanh Thời cũng không tranh cãi với anh, có lẽ đối với Thẩm Ngạn mà nói, một tháng đã là rất lâu.
Cô nép vào lòng Thẩm Ngạn, chợt nhớ ra điều gì đó, thúc giục người bên cạnh tìm túi xách của mình.
Thẩm Ngạn: “Em muốn lấy gì?”
“Anh mang tới đây đi.” Khương Thanh Thời chỉ đạo anh.
Thẩm Ngạn đưa cho cô.
Khương Thanh Thời lấy một bao lì xì đỏ trong túi ra đưa cho anh: “Mẹ cho anh đấy.”
Ánh mắt Thẩm Ngạn hơi dao động, đưa tay nhận lấy: “Sao mẹ lại chuẩn bị lì xì?”
“Chúng ta đều có.” Khương Thanh Thời lấy ra phần của mình, lắc lắc: “Em cũng có, năm nào mẹ cũng sẽ chuẩn bị.”
Cổ họng Thẩm Ngạn khô khốc, đưa phần của mình cho Khương Thanh Thời: “Ừm, của anh cũng cho em.”
Khương Thanh Thời giật mình: “Không cần đâu, em chỉ lấy cái thuộc về em thôi.”
Thẩm Ngạn: “Của anh cũng là của em.”
Nhắc đến lì xì năm mới, Thẩm Ngạn thuận tiện đi đến chiếc áo khoác dài đang được treo trong tủ áo, lấy ra thứ mình đã chuẩn bị từ lâu rồi đưa cho Khương Thanh Thời: “Vốn định sáng mai mới đưa cho em, nhưng bây giờ đưa em cũng được.”
Khương Thanh Thời hỏi: “Là cái gì vậy?”
Thẩm Ngạn: “Em mở ra xem đi.”
Khương Thanh Thời cầm lấy chiếc hộp nhỏ mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay kim cương lấp lánh, nhìn có hơi quen mắt.
“Chiếc vòng tay này…” Khương Thanh Thời nghi hoặc nhìn Thẩm Ngạn: “Hình như từng xuất hiện trong bản tin trước đây thì phải?”
Thẩm Ngạn cụp mắt xuống: “Em có ấn tượng không?”
Khương Thanh Thời: “Em đã xem đoạn video đó rồi.”
Cô nhớ lúc ở nhà mình có lướt qua đoạn video đó, thời điểm đó cô cảm thấy chiếc vòng tay này trông rất xinh, còn xem thêm vài lần.
Ban đầu Khương Thanh Thời vốn định nhờ người khác mua hộ mình, nhưng người ta lại báo cho cô biết chiếc vòng tay này đã bị người khác mua mất.
Chiếc vòng tay này có giá rất ổn, chưa đến ba trăm vạn nhưng thiết kế rất đặc biệt, mỗi một viên kim cương được khảm bên trong đều mang đến cảm giác tinh tế và cẩn thận, nhìn từ xa giống như sao băng lướt qua bầu trời đêm, Khương Thanh Thời rất thích.
Cô thật sự không ngờ người mua chiếc vòng tay này lại chính là Thẩm Ngạn.
Nghĩ đến đây, Khương Thanh Thời ngước mắt lên: “Đừng bảo là anh để ý thấy em xem video đó vài lần nên mới mua nó về chứ?”
Thẩm Ngạn im lặng, ý tứ rõ ràng.
Khương Thanh Thời giật mình, một lúc lâu không nói gì.
Một lúc sau, cô đưa chiếc vòng tay cho Thẩm Ngạn: “Đeo cho em đi.”
Thẩm Ngạn: “Sắp đi ngủ rồi.”
“Em mặc kệ.” Khương Thanh Thời làm nũng với anh: “Đêm nay em sẽ đeo chiếc vòng tay này đi ngủ.”
Thẩm Ngạn khẽ cười, cúi người đeo vào cho cô.
Đeo vào xong, Khương Thanh Thời giơ tay lên lắc lắc, hỏi anh: “Có đẹp không?”
Thẩm Ngạn: “Đẹp.”
“Anh qua đây một chút.” Cô vẫy tay với anh.
Thẩm Ngạn không biết cô muốn làm gì: “Hửm?”
Giây tiếp theo, Khương Thanh Thời nhích người khỏi giường, đặt một nụ hôn lên mặt anh. Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Ngạn, mặt mày cong cong: “Em rất thích, cảm ơn ông xã.”
Nghe được nửa câu sau của cô, yết hầu của Thẩm Ngạn lại cuộn tròn, anh trừng mắt nhìn cô: “Em không muốn ngủ nữa đúng không?”
“…”
Ngủ hay là muốn ngủ.
Khương Thanh Thời không muốn tiếp tục khiêu khích khả năng tự chủ của anh nữa, rất biết điều nằm xuống: “Tốt nhất là nên đi ngủ thôi, ngày mai em còn muốn đi trượt tuyết và ngâm suối nước nóng.”
Thẩm Ngạn: “Được.”
Anh vén chăn lên giường, ôm lấy cô một lần nữa.
Khương Thanh Thời cằn nhằn một lúc mới nhớ ra: “Em không có chuẩn bị quà năm mới cho anh.”
Thẩm Ngạn khẽ cười, cánh tay đang ôm cô siết chặt thêm chút nữa, khẽ nói: “Anh đã nhận được rồi.”
Cô thích anh, sự yêu thích của cô chính là món quà quý giá nhất cho anh trong năm nay, thậm chí là những năm về sau nữa.
–
Khương Thanh Thời không biết đêm đó mình ngủ lúc mấy giờ.
Cô chỉ biết rằng cô ngủ rất sâu, cũng rất ngon.
Sáng ngày hôm sau, Khương Thanh Thời bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô cuộn chăn lại muốn ngủ thêm một lúc nữa, giọng nói ồn ào của Cố Tuệ An đã vang vọng ngoài cửa: “Khương Thanh Thời, mau dậy đi, bên ngoài đang có tuyết, cậu mau dậy đi, chúng ta đi ném tuyết.”
Khương Thanh Thời bịt tai lại.
Năm nào ở Bắc Thành cũng có tuyết rơi, tuy rằng cô vẫn rất thích những ngày tuyết rơi, nhưng chuyện tuyết rơi này cũng không đáng để cô ra khỏi giường đi xem.
Có lẽ biết cô không hề có chút hứng thú nào, Cố Tuệ An lại bổ sung: “Chị Kim Tuyết muốn chơi. Chị ấy là người Nam Thành, mấy năm nay Nam Thành không có tuyết, cậu chắc chắn không muốn đi đắp người tuyết với chị Kim Tuyết đúng không?”
“…”
Khương Thanh Thời không nói nên lời, cảm thấy Cố Tuệ An đã nắm được điểm yếu của mình. Cô lặng lẽ thở dài một tiếng, mở mắt ra: “Chờ tôi nửa tiếng, tôi tắm rửa đã.”
Cố Tuệ An: “OK, à đúng rồi, chồng cậu bảo tôi hỏi cậu muốn ăn gì? Anh ấy làm cho cậu.”
Nghe vậy, hai mắt Khương Thanh Thời sáng lên: “Tôi muốn ăn mì tương đen.”
Cố Tuệ An lập tức hưng phấn: “…… Vậy tôi xuống lầu chuyển lời lại.”
Trước đây cô ấy đã từng nghe Khương Thanh Thời nhắc đến tài nghệ nấu nướng của Thẩm Ngạn rất tốt. Vì vậy, với tư cách là một chân chạy vặt, có lẽ cô ấy cũng có thể ăn ké món mì tương đen do chồng của bạn thân làm.
Lúc Khương Thanh Thời tắm rửa xong đi xuống lầu, trong phòng khách dưới lầu đã được bao phủ bởi mùi thức ăn nồng đậm.
Cô liếc nhìn về phía phòng bếp, thấy Cố Tuệ An và Mạnh Kim Tuyết, ngay cả Lương Hoài cũng đang ở đó. Còn ở trên ghế sô pha trong phòng khách bên này, Ngụy Minh Khiêm đã đến, anh ta đang nói chuyện với Lục Gia Xuyên và anh trai của Cố Tuệ An.
Nhìn thấy cô xuất hiện, Lục Gia Văn liền gọi một tiếng: “Chị dâu.”
Khương Thanh Thời gật đầu với mấy người bọn họ rồi chỉ về phía phòng bếp: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
Lục Gia Xuyên: “Đang xem chồng cô nấu ăn.”
Khương Thanh Thời: “…”
Tuy rằng cô đã đoán ra được, nhưng vẫn bị cảnh tượng vây xem này làm cho kinh ngạc. Mặc dù hình ảnh Thẩm Ngạn nấu ăn rất bổ mắt, nhưng cũng không đếm mức ba người bọn họ phải tụ tập lại chăm chú quan sát như vậy chứ?
Chẳng phải quá khoa trường rồi sao?
Nghĩ tới đây, Khương Thanh Thời cũng không nhịn được đi về phía cửa bếp.
Cô vừa đi đến, người đàn ông đang bận rộn giống như phát hiện ra, quay đầu lại nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Cố Tuệ An đã gọi cô trước: “Cậu đến đúng lúc lắm.”
Khương Thanh Thời: “Cái gì?”
Cố Tùy An: “Sốt thịt của chồng cậu làm xong rồi.”
“…”
Năm phút sau, mọi người di chuyển đến phòng ăn.
Nhóm đàn ông chịu trách nhiệm bưng mì tương đen lên bàn, ba cô gái Khương Thanh Thời chỉ cần thưởng thức là được.
“Thơm quá.” Mạnh Kim Tuyết cảm thán.
Giây tiếp theo, Lương Hoài đặt một bát mì tương đen xuống trước mặt cô ấy: “Nếm thử đi.”
Mạnh Kim Tuyết thoáng khựng lại, nụ cười trên mặt cũng dần tắt: “Cảm ơn.”
Lương Hoài: “…”
Nhìn thấy dáng vẻ mất tự nhiên của hai người, Khương Thanh Thời và Cố Tuệ An liếc nhìn nhau, sau đó lập tức khuấy động bầu không khí: “Lục Gia Văn, mì của em đâu?”
Cố Tuệ An nói: “Còn không bưng mì cho em là em chết vì đói đấy.”
Lục Gia Văn bưng hai bát mì ra khỏi phòng bếp, vô cùng nghi ngờ: “Sao em không gọi anh của em?”
“Em….” Cố Tuệ Am im lặng, quay đầu lại nhìn anh ta: “Em không thể gọi anh sao?”
Vừa nói xong, cô ấy lại tố cáo với Lục Gia Xuyên: “Anh Gia Xuyên, em nhờ Lục Gia Văn làm chút chuyện mà anh ấy khó chịu kìa!”
Lục Gia Xuyên vừa nghe điện thoại vừa nhướng mày: “Nó dám khó chịu?”
Vừa nghe thấy câu này của anh trai, da đầu Lục Gia Văn liền rung lên: “Anh, anh nói chuyện có lý chút được không? Em làm gì có khó chịu?” Anh ta vô cùng oán giận: “Rốt cuộc em là em trai ruột của anh hay cô Cố đây mới là em gái ruột của anh vậy?”
Lục Gia Xuyên còn chưa kịp trả lời, anh trai của Cố Tuệ An đã từ sau lưng bước tới, hỏi: “Ai muốn cướp em gái của tôi?”
Lục Gia Văn: “…”
Anh ta lập tức im lặng.
Sau khi bưng mì tương đen cho Cố Tuệ An xong, anh ta chuyển đến ngồi bên cạnh Ngụy Minh Khiêm: “Anh Ngụy, em có thể ngồi cạnh anh không?”
Trước mặt Ngụy Minh Khiêm là máy tính bảng, anh ta đang xử lý công việc.
Nghe Lục Gia Văn nói xong, anh ta liếc nhìn Lục Gia Văn rồi lạnh lùng nói: “Im lặng chút.”
“…..Hiểu rồi.” Lục Gia Văn không dám đùa giỡn thêm nữa.
Những người khác nghe vậy đều cảm thấy buồn cười.
Thẩm Ngạn là người cuối cùng bước ra khỏi phòng bếp, anh ngồi bên cạnh Khương Thanh Thời: “Mùi vị thế nào?”
Khương Thanh Thời ăn thử một miếng ở trước mặt anh, mỉm cười nói: “Ngon lắm, em thích.”
Có mấy chữ phía sau của Khương Thanh Thời là đã quá đủ với Thẩm Ngạn rồi. Anh khẽ mỉm cười: “Ăn nhiều một chút.”
Khương Thanh Thời cong khóe môi, nhỏ giọng đáp: “Biết rồi.”
Ngồi ở phía đối diện nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, Lục Gia Xuyên có chút ghét bỏ liếc nhìn Thẩm Ngạn, kháng nghị: “Hai người bớt show ân ái một cách trắng trợn như thế được không?”
Thẩm Ngạn nhướng mi: “Cậu có thể không ngồi chỗ này ăn.”
Lục Gia Xuyên: “…”
Bỏ đi, anh ta so đo với “đầu bếp” làm gì chứ?
–
Ăn xong món mì tương đen được mọi người khen ngợi, nhóm người thu dọn đồ đạc đi đến khu trượt tuyết để trượt tuyết.
Tuyết rơi từ đêm qua, đến sáng hôm nay thì dừng.
Trong sân phủ một lớp tuyết trắng, những bông tuyết vụn trên cành cây khô héo giống như đang lung lay sắp rớt.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời phải mặc một chiếc áo lông màu trắng, bên ngoài choàng khăn quàng cổ màu hồng, trên đầu đội một chiếc mũ len lông thỏ mới mua, rất phù hợp với không khí năm mới.
“Em muốn chụp ảnh không?” Trước khi ra ngoài, Thẩm Ngạn hỏi cô.
Khương Thanh Thời nghiêng đầu nhìn anh: “Anh chụp cho em à?”
Thẩm Ngạn: “Ừm.”
Khương Thanh Thời nhướng mày, rất tự giác tạo vài dáng trong sân.
Cô vốn cho rằng Thẩm Ngạn sẽ tùy tiện chụp cho cô vài bức ảnh, không chắc là đăng lên khoảnh khắc được không. Nhưng không ngờ lúc xem ảnh, mỗi tấm ảnh Thẩm Ngạn chụp cho cô đều có bối cảnh rất ổn, thậm chí còn ra dáng hơn mấy tấm ảnh Cố Tuệ An và Lục Gia Văn đã chụp tối qua.
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cô, Thẩm Ngạn khẽ cười: “Thế nào?”
“Anh từng tập luyện qua rồi sao?” Khương Thanh Thời tò mò hỏi.
Thẩm Ngạn: “…Chưa từng.”
Khương Thanh Thời: “Chụp đại thôi à?”
Thẩm Ngạn gật đầu.
Khương Thanh Thời có chút nghẹn lời, cô nhỏ giọng nói: “Nếu như nhiếp ảnh gia hỏi anh câu hỏi như vậy, anh đừng nói anh chỉ chụp đại thôi nhé.” Cô lẩm bẩm: “Anh có thể khiến nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp tức chết đấy.”
Nghe rõ mấy câu thì thầm của cô, Thẩm Ngạn lặng lẽ cong môi: “Chắc không có nhiếp ảnh gia nào hỏi anh đâu.”
Khương Thanh Thời hừ một tiếng: “Lỡ như thì sao?”
Thẩm Ngạn rất muốn nói khả năng cao là không có chuyện này, nhưng hơn một tiếng sau anh đã bị vả mặt.
Đến khu trượt tuyết lớn nhất ở gần đó, mọi người thay sang quần áo trượt tuyết.
Thoạt nhìn Khương Thanh Tuyết rất biết cách trượt tuyết, chỉ có điều ba cô gái thay quần áo khá chậm. Đợi đến khi thay quần áo xong, mọi người lần lượt đi đến các dốc trượt tuyết sơ cấp, dốc trượt tuyết trung cấp và dốc trượt tuyết nâng cao.
Kỹ năng trượt tuyết của Khương Thanh Thời không tốt cũng không tệ, dốc trượt tuyết trung cấp là vừa đủ.
Nhưng trước khi đến đây, cô thật sự không biết Thẩm Ngạn cũng biết trượt tuyết.
Mạnh Kim Tuyết không biết trượt tuyết, Lương Hoài xung phong nhận trách nhiệm dạy cô ấy.
Tuy rằng bị cô ấy từ chối nhưng anh ta vẫn ở lại khu trượt tuyết sơ cấp.
Ngụy Minh Khiêm và Lục Gia Xuyên đã đi đến khu trượt tuyết nâng cao, mấy người còn lại đều ở lại khu trượt tuyết trung cấp.
“Muốn khởi động trước không?” Thẩm Ngạn hỏi cô.
Khương Thanh Thời gật đầu: “Muốn, lâu rồi không trượt, em sợ bị ngã.”
Thẩm Ngạn ừm một tiếng: “Năm ngoái không trượt sao?”
“Có trượt.” Khương Thanh Thời thành thật nói: “Năm ngoái em đi Thụy Sĩ trượt tuyết.”
Mùa đông năm ngoái cô không về nước mà cùng bạn học đến Thụy Sĩ trong kỳ nghỉ. Lúc đó cô chưa từng nói với ai, cũng không biết Thẩm Ngạn có biết chuyện này không.
Nghe thấy hai chữ “Thụy Sĩ”, sắc mặt Thẩm Ngạn vẫn như bình thường: “Chơi có vui không?”
“….Chơi rất vui.” Khương Thanh Thời thành thật nói: “Bên đó đẹp lắm, anh đã đến đó chưa?”
Thẩm Ngạn đã từng đến đó, nhưng anh chưa từng đến đó vào mùa đông.
Anh biết Khương Thanh Thời thích nơi đó nên đã cố tình đến đó xem thử, muốn biết cô thích cái gì ở nơi đó.
Hai người vừa trò chuyện vừa khởi động, một lúc sau Cố Tuệ An trượt xuống gọi cô: “Thanh Thời, sao cậu còn chưa xuống?”
Khương Thanh Thời ngẩng đầu: “Đến đây.”
Cô quay đầu lại muốn nói mấy câu với Thẩm Ngạn, nhưng lại không điều khiển được ván trượt nên đã trượt xuống trước.
Trượt thẳng xuống bên cạnh Cố Tuệ An một cách thuận lợi, Khương Thanh Thời dừng lại.
Cô vô thức quay đầu lại, phát hiện Thẩm Ngạn vẫn chưa trượt xuống.
Cố Tuệ An đột nhiên thì thầm vào tai cô: “Sao chồng cậu vẫn không động đậy?”
Khương Thanh Thời lắc đầu: “Có thể là vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng chăng?”
Cô không biết kỹ năng trượt tuyết của Thẩm Ngạn tốt đến mức nào.
Lục Gia Văn: “Sao có thể như vậy? Anh Ngạn trượt tuyết không cần phải chuẩn bị.”
Khương Thanh Thời và Cố Tuệ An quay đầu nhìn anh ta: “Anh ấy trượt tuyết giỏi lắm sao?”
Lục Gia Văn: “…Chị dâu, chị không biết à?”
Khương Thanh Thời: “Bọn tôi chưa từng đi trượt tuyết với nhau.”
Lục Gia Văn ồ một tiếng, gãi đầu nói: “Giỏi lắm, anh ấy có thể trượt ở đường trượt cao cấp bên kia.”
Nghe vậy, hai mắt Khương Thanh Thời sáng lên: “Vậy tại sao anh ấy không đi ——”
Nói được một nửa, cô chợt nhận ra Thẩm Ngạn không đến đường trượt tuyết nâng cao đương nhiên là bởi vì cô đang ở đường trượt trung cấp. Suy nghĩ một lúc, Khương Thanh Thời âm thầm quyết định, tối nay sẽ bảo Thẩm Ngạn đến đường trượt nâng cao biểu diễn cho cô xem.
Cô thích xem người khác trượt ván, cảm thấy rất ngầu. Bản thân cô cũng biết một chút, nhưng chỉ dám chơi ở cấp độ trung cấp.
Trong lúc ba người đang nói chuyện thì thoáng nhìn thấy một người mặc trang phục trượt tuyết màu đen lướt qua tầm nhìn của họ.
Khương Thanh Thời vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Ngạn từ trên cao thuận lợi “bay” về phía cô. Sau đó, anh vững vàng dừng lại trước mặt cô.
Hai người cách một lớp kính trượt tuyết nhìn nhau.
Vài giây sau, Khương Thanh Thời không nhịn được kêu lên, trên mặt đầy vẻ sùng bái: “Anh giỏi thật đó!”
Thẩm Ngạn: “…” Anh khựng lại, khẽ mỉm cười, “Đi lên rồi tiếp tục nhé?”
Khương Thanh Thời gật đầu: “Em với anh trượt cùng một lần đi, so sánh tốc độ, thế nào?”
Thẩm Ngạn: “Tùy em.”
Trong chuyện khác Thẩm Ngạn có thể sẽ nhượng bộ Khương Thanh Thời, nhưng một khi đã thi đấu thì anh rất hiểu lòng tự trọng của Khương Thanh Thời, cho nên không cố ý nhường nhịn cô.
Kết quả đương nhiên là Thẩm Ngạn thắng.
Cũng may Khương Thanh Thời không quan tâm đến chuyện này, mấy người họ ở khu trượt tuyết trung cấp chơi một lúc. Khương Thanh Thời một mực muốn nhìn thấy Thẩm Ngạn trượt ở khu trượt tuyết nâng cao, cho nên mấy người bọn họ cứ thế xuất phát đến khu nâng cao.
Thẩm Ngạn trượt tuyết ở khu trượt tuyết nâng cao còn ngầu hơn so với những gì Khương Thanh Thời tưởng tượng.
Anh mặc bộ đồ trượt tuyết khác màu với cô, từ trên cao nhảy xuống, dáng người lúc tiếp đất rất nhẹ nhàng, đẹp trai sáng lán, thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
Ngay cả Cố Tuệ An cũng kích động túm lấy cánh tay Khương Thanh Thời: “Chồng cậu ngầu quá đi.”
Khương Thanh Thời sâu sắc đồng ý, chồng cô thật sự rất đẹp trai, rất ngầu lòi.
Chơi ở khu trượt tuyết gần hai tiếng đồng hồ, mọi người đã hơi thấm mệt.
Mấy người họ di chuyển đến khu vực nghỉ ngơi bên trong, chuẩn bị ăn chút gì đó, làm ấm cơ thể, bổ sung năng lượng.
Khương Thanh Thời cởi mũ xuống, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng.
Thẩm Ngạn cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói: “Em lạnh à?”
“Không phải.” Hai mắt Khương Thanh Thời sáng ngời, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Đây là biểu hiện của sự kích động.”
Thẩm Ngạn nhướng mày: “Sao lại kích động?”
Khương Thanh Thời không nhịn được, cô kiễng chân lên nói nhỏ vào tai anh: “Kích động vì chồng em rất ngầu.”
“….” Thẩm Ngạn không khỏi hài lòng, ánh mắt anh hơi dao động, nhìn đôi môi hồng cùng hàm răng trắng của cô, yết hầu cuộn tròn, cúi đầu hôn lên môi cô: “Cảm ơn cô Thẩm đã khen ngợi.”
Khương Thanh Thời ừm một tiếng: “Không cần khách sáo.”
Hai người nói chuyện vài câu, Khương Thanh Thời đưa mũ và kính bảo hộ cho anh, hỏi Cố Tuệ An và Mạnh Kim Tuyết có muốn đi vệ sinh không.
Nhìn thấy ba người rời đi, Lục Gia Văn cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Sao con gái đến cả đi vệ sinh cũng rủ nhau đi nhỉ?”
Không ai trả lời câu hỏi này.
Thẩm Ngạn bảo Lục Gia Văn trông đồ, anh đi mua đồ ăn cho Khương Thanh Thời.
Bên ngoài rất lạnh, vào trong nhà uống chút đồ nóng sẽ dễ ấm lên.
–
Từ nhà vệ sinh đi ra, Khương Thanh Thời không nhìn thấy Thẩm Ngạn.
Sau khi hỏi Lục Gia Văn cô mới biết anh đi mua gì đó cho cô, ngồi ở đâu cũng là ngồi, Khương Thanh Thời dứt khoát gửi tin nhắn cho Thẩm Ngạn nói cô sẽ đi tìm anh.
Tìm kiếm một lúc, cô nhìn thấy người nọ đang xếp hàng mua canh chống rét cách đó không xa.
Dáng người của anh cao lớn thẳng tắp, ngoại hình và khí chất đều rất nổi bật, có thể khiến người khác nhìn lướt qua đã nhận ra. Nhưng mà lúc này, Thẩm Ngạn không phải đang ở một mình.
Khương Thanh Thời đứng cách đó không xa liếc nhìn anh, lại nhìn cô gái đang đứng bên cạnh anh, lông mày khẽ nhướng lên.
Suy nghĩ vài giây, Khương Thanh Thời chậm rãi di chuyển, tiếp cận từ phía sau.
Lúc đến gần, cô nghe thấy cô gái kia hỏi Thẩm Ngạn: “Anh đẹp trai, có tiện trao đổi thông tin liên lạc không? Vừa rồi tôi đã nhìn thấy anh ở khu trượt tuyết, anh trượt tuyết rất giỏi, anh là dân chuyên nghiệp sao? Hay là đã từng học qua?”
Thẩm Ngạn còn chưa kịp trả lời, cô ta đã giơ máy ảnh trong tay lên: “Tôi là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, vừa rồi tình cờ chụp được vài tấm ảnh cho anh, anh xem thử có muốn lấy không, tôi có thể gửi cho anh.”
Nghe thấy câu hỏi này, Thẩm Ngạn lặng lẽ cau mày, giọng điệu lạnh nhạt: “Không tiện.”
Cô gái kia sửng sốt, trên mặt lộ ra chút xấu hổ: “Chỉ là thông tin liên lạc thôi mà, tôi sẽ không làm phiền anh quá đáng, như vậy cũng không tiện sao?”
Thẩm Ngạn không thèm để ý đến cô ta.
Cô gái vẫn kiên trì dây dưa: “Anh đẹp trai đừng tàn nhẫn như thế chứ, tôi đã đánh cược với bạn, nếu không có được thông tin liên lạc của anh thì tôi sẽ bị phạt.”
“Liên quan gì đến tôi?” Thẩm Ngạn thờ ơ hỏi.
Cô gái kia khựng lại, môi mấp máy như đang muốn nói thêm gì đó, nhưng lại chợt nhận ra người đàn ông trước mắt đang nhìn về phía sau, dùng giọng điệu thân mật nói: “Sao còn không lại đây?”
Cô ta nhìn qua, trông thấy một cô ái xinh đẹp mắt ngọc mày ngài ở phía sau.
Hai người nhìn nhau, cô ta vô thức hỏi: “Người này là?”
Thẩm Ngạn: “Vợ tôi, còn chuyện gì nữa không?”
Sắc mặt cô gái kia tái nhợt, vội vàng nói: “Xin lỗi, không có gì.”
“…”
Sau khi người nọ rời đi, Khương Thanh Thời đi đến đứng cạnh Thẩm Ngạn, nhìn thẳng vào anh: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Ngạn lườm cô: “Đến rồi sao còn không qua đây?”
Khương Thanh Thời khẽ chớp mắt: “Em muốn xem thử anh sẽ nói gì với cô gái kia thôi.”
Thẩm Ngạn: “Vậy em có hài lòng với kết quả không?”
“Cũng tạm.” Khương Thanh Thời đáp, “Nhưng mà có phải anh đều tàn nhẫn với những cô gái tiếp cận anh không?”
Thẩm Ngạn: “Có sao?”
Khương Thanh Thời nhìn anh, ném vấn đề này lại cho anh: “Anh cảm thấy có không?”
Thẩm Ngạn hắng giọng, giọng điệu bình tĩnh nói: “Anh không tàn nhẫn với bọn họ thì có thể vợ anh sẽ tàn nhẫn với anh.”
“…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...