Quý Tranh đẩy cửa cho Khương Cách bước vào nhà hàng, bên trong phim trường đã được bài trí xong, nhân viên trong đoàn phim đang đợi diễn viên vào chỗ.
Sau khi Khương Cách bước vào, mọi người cũng quay trở lại vị trí chuẩn bị khai máy.
Lê Tinh Thành đang trao đổi với đạo diễn, anh ta vừa cãi vã chia tay với Nhạc Bách Thanh xong, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nghe tiếng mở cửa rồi thấy Khương Cách bước vào, Lê Tinh Thành lập tức điều chỉnh lại trạng thái của mình.
Đến lúc Khương Cách đi tới, Lê Tinh Thành mỉm cười nói: “Xin lỗi mấy hôm nay đã làm phiền em.
Mấy lần trước cũng vì Bách Thanh mà anh không tập trung diễn xuất.
Bây giờ không còn vấn đề gì nữa rồi, cảnh cuối chúng ta phối hợp diễn thật tốt nhé.”
Lê Tinh Thành nói xong thì định bắt đầu quay, nhưng Khương Cách lại nhìn anh ta nói: “Tôi muốn dùng diễn viên đóng thế.”
Giọng Khương Cách không lớn không nhỏ, cô vừa dứt lời, Lê Tinh Thành lập tức sững sờ, mọi ánh mắt trong đoàn làm phim đổ dồn về phía cô.
Từ trước đến nay Khương Cách luôn chuyên nghiệp, đạo diễn nói đóng thế nào thì đóng thế nấy, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói muốn dùng diễn viên đóng thế cho cảnh hôn.
Lý Nam và Tiểu Bàng giật mình đến mức hồn xiêu phách lạc.
Quý Tranh đứng một bên khẽ mỉm cười.
Yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, Lê Tinh Thành biết mọi người trong đoàn phim đã nghe rõ mồn một trận cãi vã của anh ta và Nhạc Bách Thanh, chắc chắn Khương Cách cũng nghe thấy lời Nhạc Bách Thanh nói.
Bị người khác ác ý đặt điều như thế, không ai là không có ác cảm được.
Đạo diễn hơi nhíu mày, Lê Tinh Thành mỉm cười nói với đạo diễn: “Đạo diễn, chúng ta dùng diễn viên đóng thế đi.”
Hoàn tất cảnh hôn, trong lúc chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, Khương Cách đi đến khu nghỉ ngơi, đứng bên cạnh Quý Tranh.
Quý Tranh rũ mắt nhìn cô, nắng xuân ấm áp chiếu lên những sợi tóc mai bên má cô, làn da trắng nõn mịn màng, trông có phần nhu mì ngoan ngoãn.
Dưới ánh nhìn của anh, vành tai Khương Cách hơi nóng lên, cô đưa mắt nhìn sang hỏi anh: “Sao thế?”
Khóe môi Quý Tranh cong lên, anh cúi đầu nói bên tai cô, giọng nói trầm thấp: “Sao em ngoan thế nhỉ?”
Bên tai là hơi thở của anh, giọng nói của anh, nhiệt độ của anh, trong không gian này chỉ có hai người bọn họ.
Khương Cách dời mắt đi, vành tai cô chạm vào môi anh, xúc cảm ấy khiến lòng cô chộn rộn.
Cô cúi đầu nhìn mũi chân, thì thầm: “Không phải với ai tôi cũng ngoan như thế đâu.”
Giọng cô rất nhỏ, nhưng Quý Tranh vẫn nghe rõ ràng.
Anh đứng thẳng người dậy, trên môi nở nụ cười.
Cuối tháng Tư, bộ phim Giữa Mùa Chanh đóng máy trong màn chia tay của Lê Tinh Thành và Nhạc Bách Thanh.
Màn chia tay của hai người họ quá oanh liệt, chiếm đóng trang đầu đến ba ngày, cũng kéo sự chú ý về cho bộ phim.
Một cặp đôi yêu nhau hơn mười năm lại chia tay, quần chúng hiển nhiên sẽ suy đoán nguyên nhân chia tay.
Khương Cách cứ thế mà bị kéo vào cuộc tranh luận này, lại thêm Nhạc Bách Thanh châm dầu vào lửa, cuối cùng thì bị Lê Tinh Thành đè xuống.
Lê Tinh Thành đánh giá cao Khương Cách, cũng cảm thấy áy náy với cô.
Vì đánh giá cao khả năng diễn xuất của cô nên mới chọn cô làm nữ chính trong Giữa Mùa Chanh, nhưng cũng vì đóng bộ phim này mà Khương Cách bị Nhạc Bách Thanh bôi nhọ, hắt nước bẩn.
Trong bữa tiệc đóng máy, Lê Tinh Thành mở lời xin lỗi Khương Cách.
Thái độ của Khương Cách đối với anh ta vẫn bình thản như thường ngày.
Buổi chiều khi tiệc đóng máy kết thúc, Khương Cách bay về Nam Thành.
Tám giờ tối nay, cô phải tham gia một bữa tiệc đấu giá từ thiện.
Rời khỏi tiệc đóng máy, nhóm người đi xuống tầng hầm đỗ xe.
Sau khi lên xe, Tiểu Bàng còn tức tối càu nhàu: “Lúc ấy Nhạc Bách Thanh mắng chửi thậm tệ như vậy, còn nói xấu Khương Gia, Lê Tinh Thành chỉ xin lỗi là xem như xong chuyện hả, dễ dàng quá nhỉ?”
Lý Nam lái xe, nhìn Khương Cách qua gương chiếu hậu, Khương Cách lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không hề quan tâm đến chuyện này.
So với Tiểu Bàng, Lý Nam lý trí hơn, anh ấy nói: “Theo lý thì hai người họ chia tay rồi nên không còn liên quan gì đến nhau nữa, mà Lê Tinh Thành cũng không đụng chạm gì đến Khương Gia, chuyện này vẫn là lỗi của Nhạc Bách Thanh.”
Nhắc đến việc hai người họ chia tay, Tiểu Bàng càng thêm tức giận, cô ấy kích động nói: “Lê Tinh Thành đúng là đồ bỉ ổi! Em phát ngán cái bản mặt giả vờ đạo mạo của anh ta rồi.
Nhạc Bách Thanh đương nhiên cũng là thứ rác rưởi, nhưng hai người họ yêu nhau đã hơn chục năm rồi, Lê Tinh Thành lại không chịu kết hôn với cô ta, người phụ nữ nào trong tình cảnh đó cũng sẽ cảm thấy thiếu an toàn, lo sợ được mất thôi.”
Kỳ thật Tiểu Bàng dám nói vậy cũng là vì cô ấy nhận ra Khương Cách cũng nghĩ như thế về Lê Tinh Thành.
Lê Tinh Thành là tiền bối trong giới giải trí, còn đánh giá cao và đề bạt Khương Cách như vậy, nếu như không phải vì không thích, cô cũng sẽ không đối xử lạnh lùng với anh ta đến thế.
“Khương Gia sẽ không như thế đâu.” Lý Nam đáp lời, “Bởi vì Khương Gia không dựa dẫm vào người khác, chỉ dựa vào bản thân.
Khương Gia giỏi giang như vậy, dù có chọn ở bên ai cũng sẽ thật mạnh mẽ, mà dù có rời đi cũng sẽ rời đi thật khí phách.”
Những lời của Lý Nam không phải là nịnh nọt, anh ấy đã làm việc cùng với Khương Cách nhiều năm như vậy, gần như đã hiểu rõ tính tình của cô.
Tiểu Bàng cũng hoàn toàn kính nể Khương Cách, cô ấy nói: “Em cũng muốn học theo Khương Gia.”
Lý Nam bật cười, chuyển chủ đề: “Nhưng mà Lê Tinh Thành đúng là lợi hại, từ lúc khai máy Nhạc Bách Thanh đã bắt đầu gây sự, anh ta cũng cắn răng chịu đựng.
Đợi đến khi sắp đóng máy, anh ta mới chia tay với Nhạc Bách Thanh, vừa lúc tăng độ hot cho Giữa Mùa Chanh.
Bộ phim này chủ yếu là do Lê Tinh Thành đầu tư, thật là…”
Giới giải trí làm gì có người thật lòng, mọi biến động to nhỏ đều là vì lợi ích.
Lý Nam hừ một tiếng, Tiểu Bàng lại mắng một câu “bỉ ổi”, tiếng nói chuyện của hai người nhỏ dần.
Trong xe yên tĩnh trở lại, phong cảnh bên ngoài vụt qua cửa sổ xe.
Quý Tranh liếc mắt nhìn Khương Cách, cô nhắm mắt như đã ngủ.
Đóng phim liên tục cả một tuần, cùng lúc đó còn phải nhận phỏng vấn, quay quảng cáo, chụp ảnh bìa tạp chí, không lúc nào là Khương Cách rảnh rỗi.
Từ lúc trở về từ Milan, thời gian nghỉ ngơi của cô ít đến đáng thương.
Bởi vì tiếp đến cô sẽ đóng “Tình Thị”, hợp đồng quảng cáo và lời mời đóng phim ùn ùn kéo tới, lịch trình đã xếp kín đến năm sau.
Công việc bận rộn như thế, thời gian và cuộc sống của cô cũng bị thiếu hụt, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày cũng ít đi, dù có là người sắt cũng không chịu nổi.
Thái Kỷ không đành lòng, muốn từ chối vài hợp đồng, nhưng Khương Cách lại không đồng ý.
Chỉ khi có công việc, cô mới có thể kiếm tiền, kiếm được tiền mới không làm chậm trễ việc điều trị của Khương Đồng, như thế cô mới cảm thấy an toàn.
Cô không thể dựa vào ai khác, nếu như bệnh của Khương Đồng tái phát, cô không muốn nhờ vả ai khác, chỉ có dựa vào bản thân mới yên tâm.
Trong mắt người ngoài, Khương Cách có thể không dựa dẫm vào người khác, muốn làm gì thì làm, không hề dây dưa dông dài, luôn luôn tự do khí phách.
Nhưng nào ai biết cô đã phải hi sinh những gì để có được chút tự do ấy, mọi thứ mà cô có được hiện tại đều là do cô tự mình đoạt được, cô đã cắn răng kiên trì giành giật từng chút cơ hội, mấy ai có thể chịu khổ như thế?
Gần đây thời gian nghỉ ngơi của Khương Cách không nhiều, vẻ mặt cô thoạt nhìn hơi nhợt nhạt.
Sau khi đáp xuống Nam Thành, cô đến phòng làm việc chọn lễ phục, sau đó trang điểm lại, lúc này trông cô mới có chút sức sống.
Bữa tiệc từ thiện đấu giá lần này là do tạp chí AL tổ chức, địa điểm là một sơn trang tại Tử Sơn, Nam Thành.
Khách mời đều là minh tinh trong giới giải trí, mục đích chính của buổi đấu giá là để tạo công ích dựa vào độ nổi tiếng của nhân vật công chúng.
Đây là bữa tiệc để tăng danh tiếng và độ yêu thích, đa số minh tinh được mời đều sẽ tham gia.
Nơi có minh tinh sẽ có truyền thông, xe chạy từ dưới núi lên đến sơn trang, các minh tinh xuống xe rồi bước trên thảm đỏ tiến vào sơn trang.
Buổi đấu giá bắt đầu lúc tám giờ tối, trong sơn trang đã đông nghịt phóng viên, ánh đèn nhấp nháy, dàn minh tinh mặc lễ phục sải bước trên thảm đỏ.
Tháng Năm đã cận kề, càng gần đầu Hạ nhiệt độ ở Nam Thành càng tăng cao, dù là ban đêm vẫn có phần oi bức.
Cả đường đến sơn trang, Khương Cách không ngủ mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô không thể nào ngủ vì sợ làm hỏng tóc và lớp trang điểm.
Ngồi thẳng người trên xe suốt một giờ, cơ thể Khương Cách đã cứng đờ, tâm trạng cũng có phần căng thẳng.
Xe dừng lại, cánh cửa mở ra, Khương Cách mở bừng hai mắt, đáy mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng và mất kiên nhẫn, cô xuống xe.
Hôm nay Khương Cách mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, mái tóc dài đen nhánh xõa trên bờ vai trần, làm tôn lên làn da trắng ngần của cô.
Trên khuôn mặt trắng nõn, bờ môi đỏ rực kiều diễm, đôi mắt hoa đào đầy quyến rũ cùng vẻ lạnh lùng trong con ngươi màu nâu nhạt, tất cả tạo nên một nét đẹp rất riêng chỉ thuộc về cô.
Dáng người Khương Cách cao gầy mảnh mai, tỉ lệ cân đối, thần thái nổi bật, đôi chân thon dài thẳng tắp.
Cô vừa bước xuống xe đã đem đến khí chất của riêng mình, ống kính của các phóng viên đồng loạt nhắm về phía cô.
Khương Cách bước trên thảm đỏ nhiều lần, vẻ mất kiên nhẫn trong mắt cô dần tan biến, cô khẽ gật đầu với ống kính, rồi bước về phía sơn trang.
Hôm nay là buổi tiệc lớn của các ngôi sao, bốn lưu lượng tiểu hoa của giới giải trí tụ hội.
Ở cuối thảm đỏ có một màn phỏng vấn từ nhà tài trợ.
Lúc Khương Cách vừa đến, các phóng viên đang phỏng vấn Lý Tư Tân.
Nhìn thấy nhau, vẻ mặt của hai người vẫn không thay đổi, phóng viên đang cầm mic lại hào hứng hơn hẳn.
Hiện tại thứ hạng của bốn lưu lượng tiểu hoa đã thay đổi, Khang Kiều đã bị Lý Tư Tân đẩy xuống, hiện tại cả Khương Cách lẫn Lý Tư Tân đều nắm trong tay một bộ phim điện ảnh của đạo diễn nổi tiếng, màn giao chiến cuối cùng của hai người họ sẽ diễn ra tại lễ trao giải Bạch Vũ năm nay.
Sau khi lễ trao giải Bạch Vũ kết thúc, thứ hạng của bốn tiểu hoa sẽ được định đoạt, người thắng sẽ thăng tiến lên vị trí đại hoa.
Trước tiên, các phóng viên đặt câu hỏi về ý nghĩa của buổi đấu giá lần này, phóng viên hỏi Lý Tư tân: “Lần này Tư Tân có định tham gia đấu giá không?”
“Có, nếu yêu thích thứ gì thì tôi sẽ đấu giá.” Lý Tư Tân trả lời: “Không thích tôi sẽ không bỏ tiền.
Thật ra có rất nhiều cách để làm từ thiện, không phải chỉ có mỗi cách tham gia đấu giá.”
“Tư Tân nói rất đúng, không nên lãng phí.” Phóng viên khen ngợi, “Vậy nếu như món đồ mà cô yêu thích, Tiểu Bạch tổng cũng sẽ bỏ tiền cho cô phải không?”
Đột nhiên nhắc đến Bạch Tông Quân như thế, Lý Tư Tân đỏ mặt, thùy mị mỉm cười rồi nói: “Tôi có tiền, tôi tự mua được.”
Trong lúc phóng viên đang phỏng vấn Lý Tư Tân, bên này cũng có phóng viên khác đang phỏng vấn Khương Cách.
Khương Cách gắng gượng nghe những câu hỏi sáo rỗng ấy, rồi ngắn gọn trả lời hai câu.
“Tôi nghĩ thế nào về Khương Cách ư? Sao mọi người lại thẳng thắn đến vậy chứ?” Lý Tư Tân bật cười, nhìn Khương Cách rồi nói: “Kỳ thật tôi rất ngưỡng mộ Khương Cách, quay phim rất thoải mái, muốn đóng thì đóng, không đóng thì thôi.
Trước kia tôi cũng từng đọc kịch bản của Giữa Mùa Chanh, có năm cảnh hôn, nhưng hình như đều dùng diễn viên đóng thế…”
Lời của Lý Tư Tân rất khôn khéo, nhưng các phóng viên nắm được chính xác ý tứ của cô ta.
Khương Cách giành vai diễn trong Giữa Mùa Chanh của Lý Tư Tân, Khương Cách đóng phim không chuyên nghiệp.
Lý Tư Tân vừa dứt lời, các phóng viên lập tức quay sang nhìn Khương Cách.
Hai người đứng gần như vậy, lời Lý Tư Tân vừa nói chắc chắn Khương Cách cũng nghe thấy.
“Ngưỡng mộ không?” Khương Cách thản nhiên đứng đó, cô chẳng buồn liếc mắt nhìn Lý Tư Tân, chỉ điềm tĩnh nói trước microphone và ống kính, “Đành chịu thôi, cô dựa vào đàn ông để trèo lên cao, đương nhiên không thể nghênh ngang như tôi rồi.”
Câu trả lời thẳng thừng của Khương Cách khiến đám phóng viên điên cuồng cả lên.
Trong tiếng thốt kinh ngạc, Khương Cách quay người bước vào đại hội trường.
Lý Tư Tân nhìn bóng lưng cao gầy mà sắc bén của cô, khuôn mặt thoắt đỏ bừng rồi trắng bệch, cô ta không thèm quan tâm đến câu hỏi của đám phóng viên nữa mà đi vào đại hội trường.
Vị trí ngồi của các minh tinh trong buổi đấu giá được sắp xếp theo địa vị.
Bốn tiểu hoa ngồi ở hàng thứ hai, Khang Kiều không đến, Khương Cách ngồi tại vị trí giữa.
Nhưng lúc cô đi vào lại phát hiện vị trí của mình đã có người ngồi.
Dù đang ở nơi trang trọng, Bạch Tông Quân vẫn mang dáng vẻ con nhà giàu cợt nhả như mọi khi.
Nhưng anh ta có mã ngoài đẹp đẽ, dáng người cao ráo, khoác trên người bộ quần tây áo sơmi sẫm màu được cắt xén vừa vặn, cổ áo hơi mở để lộ một phần xương quai xanh, tạo nên cảm giác vừa hào hoa phong nhã vừa bại hoại hư hỏng.
Anh ta tựa lưng vào ghế gọi điện thoại, giọng nói lười nhác mà ngả ngớn.
Khương Cách vừa bước đến, anh ta đã nhận ra, anh ta hơi nhướng mày nhìn sang.
Hai người đã lâu không gặp, Bạch Tông Quân nhìn Khương Cách, đáy mắt vụt sáng.
Nhưng Bạch Tông Quân lại không lên tiếng mà chỉ đứng dậy khỏi ghế ngồi của Khương Cách.
Anh ta đứng thẳng người, mùi nước hoa Bvlgari lan tỏa.
Anh ta im lặng dõi nhìn Khương Cách một lúc lâu, rồi mới lách người trở về chỗ ngồi của mình.
Cả khung cảnh ấy đã lọt vào mắt Lý Tư Tân vốn đang đi phía sau Khương Cách.
Sau khi Bạch Tông Quân trở về chỗ, cô ta lạnh lùng nhìn anh ta.
Bạch Tông Quân đối mặt với cô ta, tay vẫn cầm điện thoại nói chuyện, anh ta thoải mái nói: “Món đồ quý nhất buổi đấu giá lần này là viên kim cương hồng mười tám carat à? Mua, đương nhiên tôi sẽ mua chứ, mua làm quà tặng.”
Nói xong, anh ta lướt mắt nhìn Lý Tư Tân, bắt gặp cô ta cũng đang nhìn anh.
Vẻ lạnh lùng trong mắt cô ta dường như đã tan rã, ánh mắt trong veo như nước.
“Sao thế?” Bạch Tông Quân hỏi.
“Không có gì.” Lý Tư Tân nhỏ giọng nói: “Anh đừng ngồi sai chỗ, tránh cho Khương Cách không có chỗ ngồi.”
Bạch Tông Quân liếc mắt nhìn thoáng qua Khương Cách, dù cho anh ta có ngồi vào chỗ của cô, cô cũng chẳng buồn để ý đến anh ta.
Bạch Tông Quân mím môi, cất điện thoại rồi ngồi xuống.
Hình như đấu giá từ thiện rất phổ biến mấy năm gần đây, sau khi vật phẩm được đấu giá, ban tổ chức trích một phần số tiền quyên tặng cho quỹ từ thiện trên danh nghĩa của cả hai bên.
Vật phẩm trong buổi đấu giá đa phần là vàng bạc đá quý, đồ cổ tranh chữ, hoặc là những món đồ có giá trị mà các minh tinh lấy được từ các bộ phim mà mình đóng rồi quyên tặng cho ban tổ chức.
Khương Cách không có hứng thú với những buổi đấu giá như thế này, bởi vì những vật phẩm được đấu giá thường không dễ để quy đổi thành tiền, nếu muốn quy đổi gấp sẽ làm giảm giá trị, từ trước đến nay cô thường không đầu tư tiền như thế.
Về phần từ thiện, hàng năm cô luôn bảo Thái Kỷ trực tiếp quyên tiền cho hội ngân sách.
Buổi đấu giá kéo dài hơn một giờ, trước khi kết thúc, vật phẩm đáng giá nhất được chào bán, bầu không khí đạt đến đỉnh điểm.
Vật phẩm đáng giá nhất lần này là một viên kim cương hồng mười tám carat, viên kim cương tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, màu hồng nhạt đầy lãng mạn làm rung động trái tim thiếu nữ.
Vật phẩm vừa được chào bán, các nữ minh tinh trong hội trường đã thi nhau giơ cao bảng.
Ở những buổi đấu giá cao cấp như thế này, chỉ những người tham dự mới được vào trong.
Bầu không khí trong hội trường im lặng như tờ, tiếng búa hạ xuống nặng nề như đã gõ vào đầu óc của Khương Cách.
Cô cầm điện thoại nhắn tin với Quý Tranh, Quý Tranh đang chờ cô ở phòng nghỉ, trong phòng nghỉ đa phần chỉ có trợ lý và vệ sĩ của các minh tinh.
Quý Tranh: Tôibảo Lý Nam và Tiểu Bàng về trước, lát nữa kết thúc tôisẽ đưa em về.
Khương Cách: Vâng.
Quý Tranh: Đói bụng không? Lúc xuống máy bay còn chưa kịp ăn tối.
Khương Cách: Vâng.
Quý Tranh: Muốn ăn gì nào?
Hai người nói chuyện không có chủ đề, chỉ nghĩ gì nói đó.
Quý Tranh vừa gửi xong tin nhắn này, bầu không khí yên tĩnh trong hội trường đã bị đánh vỡ.
Bạch Tông Quân đã giành được viên kim cương hồng kia.
Thời khắc tiếng búa vang lên, buổi đấu giá kết thúc, bầu không khí trong hội trường cũng lập tức trở nên xôn xao.
Cả những người tham gia đấu giá lẫn những người không đấu giá đều đổ mắt nhìn về phía Bạch Tông Quân, đồng thời còn nhìn về phía Lý Tư Tân bên cạnh, trong ánh mắt hiện rõ vẻ hâm mộ.
Phụ nữ ai cũng yêu kim cương, nhất là viên kim cương lãng mạn như thế này.
Tiếng búa kia như gõ vào lòng Lý Tư Tân, khiến trái tim cô ta đập thình thịch, nhưng cô ta vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, đón nhận ánh nhìn chăm chú từ xung quanh, cô đưa ánh mắt sáng rực nhìn Bạch Tông Quân.
Bạch Tông Quân không hề chú ý đến những ánh nhìn chung quanh, anh ta đứng dậy, nhìn về phía Khương Cách đang chuẩn bị rời khỏi buổi đấu giá.
“Khương Cách!” Bạch Tông Quân nhìn bóng lưng của cô gọi.
Giọng anh ta vang dội như một con dao cắt ngang trận ồn ào trong hội trường, bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.
Những ánh mắt nhìn Lý Tư Tân giờ đây đều đổ dồn về phía Khương Cách.
Khương Cách quay đầu, lạnh nhạt nhìn Bạch Tông Quân.
Lúc Khương Cách nhìn sang, Bạch Tông Quân nở nụ cười.
Anh ta đi đến bên cạnh Khương Cách, ánh mắt nhìn cô vẫn như bao lần trước.
“Anh vừa mới mua được một viên kim cương, định tặng cho em, em có muốn không?”
Trong hội trường vang lên tiếng hít vào kinh ngạc, vẻ mặt Lý Tư Tân tối sầm, vẻ đắc ý nơi khóe mắt cũng tan thành mây khói theo lời này.
Trong hội trường vẫn im lặng như tờ, giọng Khương Cách vang lên càng rõ ràng.
“Không muốn.” Giọng cô vẫn bình bình, cô nhìn Bạch Tông Quân với ánh mắt điềm nhiên, nói: “Tôi phải về nhà ăn cơm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...