Dịu Dàng Riêng Mình Em

Buổi chiều, vừa tan ca, Mộc Uyển Đình cùng mấy đồng nghiệp vừa xuống đến sảnh lớn đã thấy Mạc Thiên Vũ ngồi trên ghế chờ.

Tin tức ngày hôm nay mọi người đều đã xem, trong tòa soạn ai nấy đều cảm thán ngưỡng mộ Mộc Uyển Đình vừa có một anh bạn trai dung mạo bất phàm, tiền nhiều lại thâm tình đến vậy. Khi họ đi tới gần một người nói với Mạc Thiên Vũ:

" Chủ tịch hôm nay lại tới đón bạn gái sao?"

Mạc Thiên Vũ nở nụ cười chói lóa rồi lại ôn hòa nói: " Không phải đón bạn gái, hôm nay tôi tới đón bà xã."

Nói xong anh cũng bước lên nắm tay Mộc Uyển Đình kéo về bên mình.

Mấy người đi cùng Mộc Uyển Đình nghe vậy cũng không nghĩ ngợi gì mà thoải mái trêu đùa Mạc Thiên Vũ

" Bà xã sao? Bà xã của anh ở đâu thế."

" Trời đất, tôi vừa nghe được cái gì vậy?"

" Chúng tôi đều là nữ, chủ tịch đâu cần đánh dấu chủ quyền với chúng tôi."


Mộc Uyển Đình nhớ tới lần trước anh nói cô là bạn gái của anh, kết quả là khi đi làm cô đã phải trải qua một vòng thẩm vấn cực gắt của đồng nghiệp.

Hôm nay đã là ngày làm việc cuối cùng của cô ở tòa soạn, ngày mai sẽ không phải trải qua vòng thẩm vấn nào hơn nữa cô đã làm việc ở đây một thời gian dài, những người ở đây đối với cô thật sự tốt, nói với họ chuyện này sớm hơn một chút cũng không sao.

" Chúng tôi đã đăng kí kết hôn rồi."

Một lời của Mộc Uyển Đình càng làm cho mấy người đi cùng thêm phấn khích.

" Chuyện này là thật à?"

" Uyển Đình trước giờ đâu có biết nói dối."

" Ngưỡng mộ quá. Ngưỡng mộ quá."

" Mộc Uyển Đình cô thật không có lương tâm, chuyện lớn như vậy mà cũng không kể chúng tôi nghe."

" Vì chuyện này nên cô mới xin nghỉ làm có phải không?"

" Hai người tính khi nào sẽ tổ chức hôn lễ. Khi đó cô nhất định phải mời cả tòa soạn của chúng ta tới dự đám cưới biết không?"

Mỗi người một câu gây ra một trận ồn ào lớn, so với vòng thẩm vấn cực gắt kia thì những câu hỏi lúc này cũng dồn dập không kém là bao. Mộc Uyển Đình vốn da mặt mỏng, lúc này lại có mặt cả Mạc Thiên Vũ ở đây cô liền cảm thấy xấu hổ, ngước lên nhìn anh cầu cứu.

" Chắc chắn là phải mời mọi người tới dự hôn lễ rồi. Khi đó nhớ bớt chút thời gian đến chung vui nhé."

Buổi tối, Mộc Uyển Đình đang chỉnh sửa bản thiết kế thì Mạc Thiên Vũ bước vào, hai người nói chuyện một lúc, Mộc Uyển Đình như nhớ ra điều gì đó, cô mím môi lưỡng lự vài giây rồi hỏi:

" Tin tức của chị Lâm Lam, là anh làm."


Mạc Thiên Vũ hơi nhướn mày, quay sang nhìn cô: “Em nghĩ sao?”

" Em nghĩ không phải anh làm, dẫu sao đó cũng xem như triệt đường tiến của chị ấy, anh sẽ không làm vậy."

" Ồ, sao em nghĩ anh sẽ không làm vậy?"

" Vì anh là người tốt."

Mạc Thiên Vũ nghe xong không nhịn được mà bật cười thành tiếng, lại nói với cô.

" Anh không phải người tốt. Nhưng chuyện đó cũng không liên quan gì tới anh. Lúc ở tiệc cưới của Từ Hướng Viên, cô ấy có tìm anh nói chuyện, sau đó anh cũng quên luôn chuyện này."

Mộc Uyển Đình trầm ngâm một lúc lại đột nhiên mở miệng: " Như vậy cũng tốt, em cũng không thích người ta nói chồng mình là bạn trai của người khác."

Một tiếng “chồng” khiến cho trái tim Mạc Thiên Vũ như tan chảy, anh đưa tay nhéo lên khuôn mặt mềm như nước: “Sau này sẽ không để em thấy những chuyện như vậy nữa.”

Ngày hôm sau, Mạc Thiên Vũ có cuộc họp quan trọng vì vậy mà ra khỏi nhà từ sớm.

Mộc Uyển Đình nhận được lịch hẹn của công ty trang sức vào buổi chiều.


Lần đâu tiên cô đến công ty là khi phỏng vấn, người đón tiếp cô là trưởng phòng nhân sự. Sau đó vì là nhân viên bán thời gian nên cô không trực tiếp đến công ty nữa, mỗi lần nộp bản vẽ đều là nộp vào gmail công ty, tiền lương nhận qua tài khoản.

Lần này cô tới công ty bởi vì trưởng phòng nhân sự nói tổng giám đốc muốn trực tiếp gặp cô để giao công việc và trao đổi về kế hoạch tham gia thi thiết kế lần này.

Người muốn gặp cô là tổng giám đốc nên Mộc Uyển Đình có chút căng thẳng, cô đứng trước sảnh lớn hít sâu một hơi rồi mới bước vào.

Trưởng phòng nhân sự đích thân đưa cô tới văn phòng tổng giám đốc. Trước khi rời đi cô ấy còn thân thiện nói: “Tổng giám đốc tuổi còn trẻ nhưng rất có quy tắc, làm việc cũng rất nghiêm túc. Mặc dù tính tình lãnh đạm, không dễ gần nhưng chế độ đối với nhân viên rất tốt. Không cần vì vẻ xa cách của anh ấy mà sợ hãi. Cố lên.”

Mộc Uyển Đình được khích lệ, cô cảm kích nói tiếng cảm ơn với trưởng phòng nhân sự. Sau khi cô ấy rời đi mới đưa tay ra gõ cửa.

" Mời vào"

Thời điểm cánh cửa mở ra, Mộc Uyển Đình nhìn người đang ngồi ở vị trí tổng giám đốc liền sững người. Nụ cười trực trên môi trong nháy mắt trở nên cứng ngắc. Bàn tay vô thức siết chặt trên túi xách.

Mà người kia vừa ngẩng đầu nhìn thấy cô cũng kinh ngạc không kém.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận