Dịu Dàng Nơi Anh
Dưới ánh chiều tà, trước mắt cô là bóng hình của một chàng trai, với một bờ vai rộng đang ngồi đối mặt với một chú mèo đen nhỏ nhắn.
Cô nhìn cậu ta một cách say đắm, một cơn gió nhẹ thổi qua cuốn theo những chiếc lá phượng đang rụng, chàng trai quay lại nhìn cô.
Hai người chạm mắt nhau, khoảnh khắc nhìn thấy mặt cậu ấy khiến tim cô hẫng đi một nhịp.
Một đôi mắt sáng ngời đang nhìn cô, từng tia nắng xuyên qua kẻ lá, chiếu rọi vào từ đường nét trên mặt cậu ta.
Tất cả như bừng sáng.
Dường như lúc này cô đã rung động rồi, mối tình đầu của cô đã đến rồi!
Cô ấm úp mở lời, nói nhỏ : “ Cách… cách cậu nói… phải làm sao?
Cậu ta không hiểu được cô muốn nói gì, ngơ ngác hỏi: “ Cách gì cơ?”
Tiểu Hạ dùng hết can đảm để nói to :
“ CÁCH ĐỂ ĐƯỢC TỎA SÁNG ! ”
Hơi bất ngờ vì cô hét to, sau đó cậu ta nở một nụ cười mỉm,nhẹ nhàng nói “ Chỉ cần cậu là chính mình là được rồi!” nói xong cậu nhịn đồng hồ thấy đã trễ giờ hẹn cho trận bóng cậu vội chào tạm biệt cô và chạy đi.
Bóng lưng chàng thiếu niên cao ráo với chiếc áo sơ mi trắng mùa hè đang chạy thật nhanh.
Làn tóc bồng bền theo gió, dần dần xa khỏi tầm mắt cô.
Còn cô thì ngẩn người ra đó, một lúc sau cô thở phào và nói : “ Thì ra trước giờ lại đơn giản thế!” Nói xong cô nhẹ bước ra về nhường như bước chân cô đã trở nên nhẹ nhàng không còn nặng trĩu nữa.
Giọng nói trầm ấm ấy vẫn cữ vang trong đầu cô.
Về đến nhà, đứa em út mở cửa và ra mừng chị trở về, bố ở ngoài vườn chưa về còn người em thứ hai thì đang trên đường về.
Cô chào mẹ đang trong bếp rồi bước vào căn phòng nhỏ của mình.
Dưới phòng bếp đứa em út nói với mẹ " Hôm nay chị hai khác mọi ngày quá mẹ ạ.
Chị ấy trong vui hơn mọi ngày ".
Mẹ vẫn chưa kịp trả lời thì Tiểu Hạ đột nhiên bước vào
"Tiểu Bảo Bảo em nói xấu gì chị đấy ".
Bảo bảo giật mình " không có! Em không có! ".
Lúc này Tiểu Lâm cũng đã về, " Em mau ra gọi bố về ăn cơm " Tiểu Hạ cất giọng gọi.
" Vâng Vâng " Tiểu Lâm trả lời một cách mệt mỏi.
Đèn đường cũng đã lên, cô cùng mẹ dọn cơm ra bàn, bố cũng đã về.
Trên bàn cơm, cô lấy hết can đảm nói về việc sẽ đăng kí nguyện vọng đại học.
Bố mẹ ngạc nhiên đồng thanh hỏi:
" Con đã đăng kí ngành nào? Là y sao? "
" Không ạ.
Con quyết định trở thành một giáo viên." Tiểu Hạ trả lời một cách nhẹ nhàng, như kiểu cô đã tập trả lời không biết bao lần.
Mọi người đều bất ngờ và tỏ ra lo lắng.
Cô cất giọng hơi nghẹn ngào như kiềm nén tiếng khóc:
" Trở thành quân y thật sự rất ngầu nhưng…nhưng con nghĩ lại rồi ạ…nếu có thể trở thành cô giáo của những quân y tương lai ...!không không...!Còn thể của công an hay kĩ sư tương lai...!Chắc chắn sẽ ngầu hơn rất nhiều mà phải không.
"
Nghe cô nói xong bố tiến lại gần và xoa đầu cô con gái ngoan của mình, cái xoa đầu ấy khiến cô vỡ oà mà khóc thành tiếng.
Mẹ bước tới ôm Tiểu Hạ Hạ bé nhỏ của bà vào lòng ngực vỗ về nói :
" Đứa trẻ hiểu chuyện này thật là...!Không sao đâu...!Dù con có là ai con vẫn là đứa con ngoan trong gia đình này." Hai người em trai cũng nhào tới và nói to " Chúng em nhất định sẽ bảo vệ chị "
42 ngày trước khi thi tốt nghiệp, tôi Tiểu Yến Hạ đã cảm nhận được một niềm hạnh phúc thật ấm áp.
Tôi thật sự đã không cần phải kiềm nén nữa, thì ra gia đình tôi vẫn luôn ấm áp như thế.
Về đến phòng của mình, tuy căn phòng nhỏ nhưng là nơi Tiểu Hạ rất thích, nơi đây chất đầy những con gấu bông nhỏ của cô qua từng năm.
Tuy cô có vẻ ngoài trầm lặng khó gần nhưng căn phòng được bày trí rất dễ thương.
Cô tiến đến chiếc bàn học đầy các tờ ghi chú của các môn học, lấy từ trong balo ra tờ đơn nguyện vọng, nắm chặt bút trên đôi tay, chậm chậm viết lên hai chữ giáo viên.
Dừng bút, rời khỏi chiếc ghế, bước về phía chiếc giường cô ngã người xuống, nhìn thẳng lên trần nhà.
Có một chút nhẹ nhỏm, một chút tiếc nuối và cũng một chút hy vọng...!Thật sự lúc này chính cô cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa.
Nhắm mắt lại, đột nhiên trong cô hiện lên hình ảnh chàng thiếu niên lúc chiều, thật sự cảm ơn vì đã giúp cô có thể chọn ra con đường cho mình.
Trong đầu Tiểu Hạ bây giờ lại có rất nhiều sự tò mò.
Tại sao cậu ta lại đi nói với một con mèo con những lời đó nhỉ? Cậu ta học lớp mấy? Tên gì ? Sao lại có người chỉ có người mới khôm lưng thôi mà đã cao đến thế? Tới khi nào mới gặp lại nhau? Cứ nghĩ mãi rồi cô cũng dần thiếp đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...