Từ lễ hội chạy ra hoa viên, Phượng Lại Tà âm thầm cắn môi. Giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt
bị cô bé thô bạo xóa đi. Phượng Lại Tà tức tối ngắt xuống mấy đóa hồng
mọc gần đó, nhưng lòng bàn tay lại bị gai của chúng đâm chảy máu. Cô bé
thả mấy đóa hồng xuống, ôm bàn tay bị thương của mình, tức tối trừng mắt nhìn những bông hoa dưới đất, rồi tưởng tượng chúng là Hỏa Đề mà đạp
nát.
Mèo Ba Tư chết tiệt, dám cả gan hôn nó, miệng của nó chỉ có daddy mới có quyền đụng vào, làm sao mà hắn dám…
Cảm thấy vô cùng uất ức, Phượng Lại Tà thở phì phì, trút hết oán giận của mình vào mấy đóa hoa hồng vô tội.
“Tiểu Tà.” Ở phía sau, Hỏa Đề rất vất vả mới đuổi kịp cô bé, vừa tìm được
người thì đã nhìn thấy Phượng Lại Tà đang ra sức chà đạp mấy bông hoa.
“Không được tới đây.” Phượng Lại Tà vừa nghe thấy giọng nói của Hỏa Đề thì đã
cảm thấy cục tức trong người cồn cào trồi dậy. Nếu hắn ta còn dám bước
lại đây, nó sẽ dùng toàn bộ sức lực tích tụ mười lăm năm của mình đạp
nát gương mặt hắn.
“Em không nên ngang bướng như vậy.” Hỏa Đề
buồn bực nhíu mày. Hắn không có ác ý gì, chỉ thật không ngờ cô bé lại
tức giận như vậy. Có cần thiết phải làm to chuyện đến thế không?
“Ta ngang bướng?” Phượng Lại Tà trợn mắt nhìn Hỏa Đề. Hắn ta nói chuyện y
như rằng đang mắng trẻ con vậy, làm cho nó tức tới mức chỉ muốn chạy lại đánh chết hắn.
“Ngươi nói ra ngang bướng? Ngươi không nói lý lẽ, đột nhiên hôn ta, giờ còn nói ta ngang bướng? Ngươi có đầu óc hay không?”
“Chẳng qua là một cái hôn mà thôi, có cần phải để ý như vậy sao?” Hỏa Đề nhăn
mặt, hắn vẫn chưa thể hiểu nổi tại sao cô bé lại tức giận như vậy. Đối
với hắn, hôn môi và ăn uống cũng chẳng khác nhau là bao, đều là những
chuyện hết sức bình thường. Vì vậy, hắn cảm thấy phản ứng của Phượng Lại Tà giống như là một đứa trẻ.
“Một cái hôn mà thôi? Cái đồ heo
đực hay lăng nhăng như ngươi làm sao mà hiểu được tâm trạng của ta chứ,
cút ra cho ta, đi càng xa càng tốt.” Nó tức tới chết mất, trước nay chưa từng gặp một con heo nào tự đại như vậy. “Chẳng qua là một cái hôn mà
thôi”? Hắn cho rằng nó là ong bướm vây quanh hắn chắc, hắn cho rằng mình là tam hoàng tử của Ma tộc thì hay ho lắm chắc? Nó xem thường. Môi của
nó chỉ có daddy mới được quyền chạm vào.
Vừa nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, Phượng Lại Tà đã cảm thấy buồn nôn. Cô bé liền đưa tay lên chà xát môi.
“Em…” Hành động của Phượng Lại Tà đối với một người ngạo mạn như Hỏa Đề quả
thật là một sự sỉ nhục. Hắn bừng bừng tức giận, lập tức chạy lại kéo
Phượng Lại Tà vào lòng.
“Ngươi làm cái gì đó?” Phượng Lại Tà trừng mắt nhìn Hỏa Đề.
Đẹp quá.
Trong nháy mắt, Hỏa Đề bị mê hoặc bởi gương mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của Phượng Lại Tà.
“Không được ghét bỏ nụ hôn từ anh.” Hắn ngang ngược nói, sau đó lại cúi xuống hôn lên môi Phượng Lại Tà một lần nữa.
“A.” Phượng Lại Tà trợn mắt, rồi ra sức cắn xuống.
“Em cho là một chiêu này có thể sử dụng hai lần sao?” Hỏa Đề kìm kẹp cằm của Phượng Lại Tà, né tránh đòn tấn công của cô bé.
“Buông ra, nhanh.” Phượng Lại Tà giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi vòng tay của Hỏa Đề, thậm chí còn làm cho cả người đều đau âm ỉ.
“Không
buông, em không được quyền lựa chọn.” Hỏa Đề lại ngang ngược nói, hắn
cười với vẻ càn rỡ, sau đó cúi đầu, muốn lần thứ hai hôn Phượng Lại Tà.
Hắn – Hỏa Đề, chưa bao giờ không chiếm được điều mình muốn.
“Hỏa Đề, xin buông Tiểu Tà ra.” Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng của Phượng
Tê vang lên. Hỏa Đề đứng thẳng người lên, hai tay cũng buông lỏng ra đôi chút.
Phượng Lại Tà chớp lấy thời cơ, một bên lên gối, một bên cắn bàn tay đang kìm kẹp mình của Hỏa Đề.
“A….” Hai đòn đánh thật mạnh xảy ra cùng lúc làm cho Hỏa Đề vô cùng đau đớn.
Hắn quỳ rạp xuống đất, còn Phượng Lại Tà thì nhanh chóng chạy về phía
Phượng Tê.
“Hu hu, thật đáng sợ.” Phượng Lại Tà nhào vào lòng Phượng Tê, vừa khóc lóc vừa kể lể.
“Đừng sợ, anh mang em vào phòng nghỉ ngơi.” Phượng Tê chau mày, vẻ trầm tĩnh
trong mắt đã biến mất sạch sẽ, chỉ chừa lại sự lạnh lẽo khi nhìn về phía Hỏa Đề. Hắn đặt tay lên vai Phượng Lại Tà, trong lòng không ngừng tự
cảnh cáo mình rằng việc mà hắn cần làm lúc này là mang Tiểu Tà tới một
chỗ an toàn, chứ không phải là xông lên đạp cho Hỏa Đề một phát.
“Ừ.” Phượng Lại Tà ngước mặt lên, ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó, hai người lập tức rời khỏi.
Hỏa Đề vẫn còn đau đớn quỳ trên mặt đất, ngũ quan trên gương mặt hắn đều
méo mó hết cả. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy sự lạnh lẽo từ phía sau. Hắn lập tức xoay người, vừa kịp lúc tránh được thanh phi đao – lúc này đang găm xuống nơi mà hắn vừa quỳ ban nãy.
“Lại là ngươi.” Hỏa Đề trừng mắt nhìn Phi Vũ, vẻ mặt lộ rõ sự bất mãn.
“Ngươi quả nhiên vẫn chứng nào tật nấy, ngay cả một cô bé cũng không tha.” Phi Vũ giận dữ nói. Hắn đã thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra. Không ngờ
tên hoàng tử đào hoa này lại dám ra tay với một thiếu nữ nhân loại. Vừa
nghĩ tới chủ nhân của đôi mắt trong veo kia lại bị hắn ta bắt ép, lửa
giận trong lòng Phi Vũ liền bốc lên ùn ùn.
“Cái gì mà “chứng nào
tật nấy” chứ? Lúc trước chỉ là sự hiểu lầm, ngươi không được sỉ nhục
ta.” Hỏa Đề vừa lãnh trọn hai cú đánh của Phượng Lại Tà, tới bây giờ vẫn còn thấy đau, cho nên tâm trạng của hắn dĩ nhiên là vô cùng tồi tệ.
“Ngươi còn dám nhắc tới lúc trước?” Phi Vũ tức giận bừng bừng.
“Chuyện này cũng không thể trách ta, ai kêu ngoại hình của ngươi giống đàn bà
như vậy, đã thế còn xuất hiện ở nơi đó nữa.” Hỏa Đề nóng nảy quát. Hắn
đang nghĩ rằng Phi Vũ quả nhiên là đàn bà, chẳng qua chỉ có chút hiểu
lầm mà hắn ta cứ dây dưa mãi suốt mấy năm qua, cứ hễ nhìn thấy hắn là
đòi một đánh hai giết.
“Ngươi dám sỉ nhục ta.” Phi Vũ hận nhất là việc người khác nói hắn giống phụ nữ, nhưng Hỏa Đề hết một lần lại một
lần đụng chạm tới điều cấm kỵ này. Hắn giận đến tái mặt, thanh kiếm
trong tay lập tức phóng về phía Hỏa Đề.
“Ngươi tưởng là ta không
dám đánh trả hay sao?” Tâm trạng của Hỏa Đề vô cùng tăm tối, cho nên hắn cũng chả hơi đâu mà nhường nhịn nữa, thanh đao vừa biến ra của hắn cũng lập tức lao về phía đối phương.
Trong nháy mắt, hai bóng người
một trắng một đen liền đan vào nhau giữa không trung, tiếng kim loại va
chạm vang vọng cả bốn phía.
“Chuyện gì vậy?” Phượng Lại Tà và
Phượng Tê vốn dĩ đã đi xa nhưng lại dừng chân vì âm thanh kì lạ này. Cả
hai vừa nhìn lại phía hoa viên thì liền thấy cảnh đánh nhau rối loạn ở
đây.
Phượng Lại Tà dù sao cũng đã trải qua huấn luyện nên rất dễ
dàng nhận ra hai người đang đánh nhau là ai: người mặc áo đen chính là
Hỏa Đề, còn người mặc áo trắng – cánh chim thật lớn sau lưng đã hé lộ
thân phận của hắn. Gương mặt tuấn tú tựa như tạc tượng kia, Phượng Lại
Tà gặp qua là không quên được.
Tộc vũ linh – Phi Vũ.
Tâm
trạng của Phượng Lại Tà bỗng nhiên khá lên nhiều. Một người là kẻ bắt
nạt dám tự ý hôn nó, một người lại tràn ngập địch ý với daddy. Bọn họ
đánh nhau làm cho nó cảm thấy rất thích thú.
Tốt nhất là đánh một trận ngươi chết ta sống, đỡ mắc công nó phải ra tay.
“Chúng ta đi thôi.” Phượng Tê cũng thấy rõ hai người, để đề phòng trận chiến
của bọn họ lan tới gần, hắn muốn mang Tiểu Tà rời khỏi nơi này càng sớm
càng tốt.
“Em không đi, em phải xem bọn họ đánh nhau.” Phượng Lại Tà trả lời. Có cuộc vui như vậy thì không thể nào vắng mặt nó được. Dù
rằng không biết tại sao bọn họ lại đánh nhau, nhưng chỉ cần có đánh là
tốt rồi, lý do gì không quan trọng.
Phượng Tê nhăn mặt lại, nhưng cũng không nói gì thêm. Hắn chỉ lẳng lặng kéo Phượng Lại Tà ra sau lưng mình, để nếu có bất ngờ gì xảy ra thì hắn cũng kịp ứng phó.
Trong lúc Hỏa Đề và Phi Vũ đang giằng co, khó có thể phân thắng bại thì một
cơn lốc ào tới tách hai người ra, mỗi người bay về một phía khác nhau,
chật vật đập vào tảng đá cẩm thạch cùng với vách tường.
“Hừ.” Cả hai đồng thời phát ra một tiếng buồn bực.
“Trận đấu chính thức còn chưa bắt đầu, hi vọng hai vị hoàng tử để dành sức
lực cho kì đại hội.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ trong cơn lốc. Sau khi lốc đã tan, những cánh hồng trắng bị cuốn đi ban nãy từ từ rơi
xuống. Giữa không trung, phía sau những cánh hoa, một bóng người quen
thuộc xuất hiện trong mắt Phượng Lại Tà.
“Daddy.” Phượng Lại Tà kêu lên đầy kinh ngạc, sau đó chạy nhanh về phía hắn.
Ánh mắt vốn lạnh lùng của Phượng Lại khi chạm vào gương mặt của Tiểu Tà thì lập tức trở nên ôn hòa. Hắn mượn sức gió cuốn Phượng Lại Tà tới trước
mặt mình rồi ôm cô bé vào lòng.
“Tiểu Tà, ta tới rồi.” Phượng Lại nhìn Tiểu Tà, nhanh chóng phát hiện giọt nước mắt còn đọng lại của cô bé.
“Khóc?” Hắn chau mày, vươn tay mơn trớn khóe mắt vẫn còn hơi ướt át của Tiểu Tà.
Gật đầu, Tiểu Tà tựa vào lòng Phượng Lại: “Chỉ cần daddy tới là tốt rồi.”
Chỉ cần có một bờ vai để nó dựa vào, cho dù có phải đối đầu với bao
nhiêu sóng gió, nó cũng không hề sợ hãi.
“Xin nhờ Phượng Tê công
chúa cáo lỗi với huyết chủ, ta đưa Tiểu Tà đi trước.” Phượng Lại hơi
nhón chân, ôm Tiểu Tà bay lên. Gió cuốn theo những cánh hoa, tạo nên
khung cảnh đẹp tựa trong tranh.
Sau khi cơn gió tán đi, người
cũng biến mất, chỉ còn lại Hỏa Đề và Phi Vũ chật vật bò lên, cùng với
Phượng Tê đang lặng lẽ nhìn vào hư không.
Một cánh hoa rơi vào lòng bàn tay của hắn. Hắn lạnh lùng nắm chặt lại – nắm thật chặt lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...