Phượng Tê cũng biết nguyên nhân mà phụ vương có thể buông tha hắn cũng chỉ có võ đạo đại hội. Hắn đợi hôm nay đã lâu.
“Hôm nay anh có gặp Phượng Lại Tà.” Phượng Ca nhìn chằm chằm Phượng Tê, quả
nhiên thấy được trong mắt hắn hiện lên chút sinh khí.
“Nó nói nó nhớ em.” Phượng Ca nheo mắt nói.
Đầu tiên, Phượng Tê hơi sửng sốt, rồi hắn nhanh chóng nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Em về phòng trước đi, còn vài ngày nữa là tới võ đạo đại hội rồi.” Phượng
Ca đỡ Phượng Tê đi ra khỏi căn phòng lạnh lẽo và ẩm ướt.
“Tuyển thủ của các tộc đã đến đông đủ chưa?” Phượng Tê hỏi.
“Đông phương lang tộc không phái người tham chiến, tuyển thủ của phương tây
ma tộc thì cũng giống như những lần trước, luôn là người đến sau cùng.”
Phượng Ca thuật lại tình hình.
“Em biết rồi.” Phượng Tê gật đầu,
tựa vào người Phượng Ca để đi về phòng mình. Binh lính đứng dọc hai bên
hành lang vẫn nghiêm mặt nhìn không chớp mắt về phía trước, chẳng khác
gì những pho tượng.
Bỗng nhiên, một bóng người cao lớn đứng chắn trước mặt hai người. Phượng Tê ngẩng đầu, lại nhìn thấy Phượng Ngâm.
“Tham kiến phụ vương.” Phượng Tê vội vã quỳ xuống hành lễ.
Phượng Ngâm nhìn Phượng Tê, vẫn trầm mặc không nói. Mồ hôi lạnh chảy ra trên
lưng Phượng Tê, cơ thể đã bắt đầu kiệt sức nhưng hắn vẫn gắng gượng quỳ
trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Một lát sau, Phượng Ngâm bỗng nhiên nở một nụ cười ôn hòa.
“Đứng lên đi, cơ thể không khỏe thì phải nghỉ ngơi cho nhiều, bảy ngày sau là bắt đầu võ đạo đại hội rồi, lúc đó con cần phải biểu hiện cho tốt.”
“Vâng ạ.” Phượng Tê gật đầu, cẩn thận đứng lên, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Phượng Ca, con cũng đừng làm cho ta thất vọng.” Phượng Ngâm nhìn sang Phượng
Ca, nụ cười ôn hòa lại làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Phượng Ca vẫn đang cúi đầu, trầm mặc không nói, lúc này mới vội vã gật đầu.
Phượng Ngâm nói xong thì liền rời khỏi. Khi bóng dáng của hắn biến mất
phía xa hành lang, Phượng Tê mới được giải thoát khỏi trạng thái căng
thẳng thần kinh, cơ thể hoàn toàn kiệt sức, hai chân mềm nhũn. Hắn cắn
răng, chống tay lên tường để đứng dậy, khuôn mặt vốn trắng nõn bây giờ
đã trở thành tái nhợt, mồ hôi không ngừng chảy xuống.
“Phượng
Tê.” Phượng Ca nhanh tay đỡ lấy cơ thể Phượng Tê. Khi cầm tay Phượng Tê, hắn cảm thấy sự lạnh lẽo trước nay chưa từng có. Huyết tộc bọn họ tuy
rằng nhiệt độ cơ thể thấp nhưng cũng chưa đến mức như thế này. Có lẽ
Phượng Tê đã chịu đủ loại hình phạt cho nên mới dẫn tới tình trạng đó.
Hơn nữa, trong suốt thời gian ở địa lao, phụ vương cũng không hề cho
Phượng Tê chút thức ăn hay nước uống nào, nếu là người thường thì chỉ sợ đã chết từ lâu rồi.
“Mang em trở về phòng đi.” Phượng Tê cảm
thấy ý thức của mình ngày càng mơ hồ. Hắn biết vấn đề của mình là gì.
Lúc này, hắn cần phải nhanh chóng trở lại phòng, bằng không thì…
Sau khi đưa Phượng Tê trở lại phòng, Phượng Ca lặng lẽ đi ra ngoài. Ngay
sau khi đóng cửa phòng lại, hắn nghe thấy bên trong có tiếng kêu rên.
Hắn khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng rồi xoay người rời khỏi.
Trong phòng, Phượng Tê nắm chặt hai tay, lăn lộn trên mặt đất. Hắn không muốn để cho Phượng Ca nhìn thấy vẻ khổ sở lúc này của hắn. Không chỉ là
Phượng Ca, hắn không muốn bất kì ai thấy được bộ dáng đó của hắn.
Âm thầm cắn răng, trong giây lát, hắn cảm nhận được nhịp đập trái tim mình, sự đau đớn làm cho cơ thể của hắn co quắp lại.
“A…”
Cảm giác trái tim đã đóng băng lâu ngày nay lại tiếp tục đập là một loại
đau đớn đủ để làm cho hắn phát điên, giống như là một khối sắt đông cứng lại bị ép buộc phải co giãn vậy. Phượng Tê cắn chặt răng, phụ vương
hiểu rất rõ điều gì sẽ làm hắn tổn thương nặng nề nhất. Trước nay,
Phượng Ngâm luôn biết cách dằn vặt kẻ khác.
“A…” Lại là một cơn
co rút khác, Phượng Tê cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng
ngực. Hắn đưa tay lên ngực, không ngừng đấm thật mạnh vào đó, lực đánh
mạnh đến mức có thể đánh ngất một người trưởng thành.
Khi cơn đau như thủy triều tràn qua cơ thể hắn, Phượng Tê đã hoàn toàn kiệt sức,
trên trán lấm tấm mồ hôi. Hắn quỳ gối trên mặt đất, thở hổn hển.
Mà giờ phút này, trong đôi mắt đã nheo lại một nửa của hắn lại phát ra một tia sáng quỷ dị, tia sáng kia cũng không mang màu đỏ đậm của huyết tộc, mà là…
*****
Sau khi trở lại phủ bá tước, Phượng Lại Tà
liền bị Li Mạt đeo bám, dò hỏi mọi chuyện ở khu vực săn bắn. Vì thân
phận tiểu công chúa, Li Mạt rất ít khi có cơ hội đi ra ngoài. Hơn nữa,
do tuổi còn nhỏ, Già Duệ cũng không cho phép cô bé tham dự những buổi tụ hội giữa các tộc, thế nên cô bé chỉ biết người trong huyết tộc, còn
kiến thức về các chủng tộc khác thì hoàn toàn không có.
“Được
rồi, được rồi, em ngoan đi, ngày mai chị sẽ lén mang em tới đó chơi.”
Phượng Lại Tà cười khanh khách, Li Mạt càng gần gũi với nó thì lại càng
tốt cho kế hoạch phá hỏng đính ước giữa daddy và Li Mạt. Thật không hiểu trong đầu ông Già Duệ kia chứa cái gì nữa, Li Mạt ngây ngô như vậy thì
làm sao mà thích hợp với daddy nhà nó được chứ.
“Thật không?” Đầu tiên, Li Mạt tỏ ra kinh ngạc, nhưng ngay lập tức đã nhớ tới điều gì đó, gương mặt liền xụ xuống, hai tay mân mê vạt áo.
“Nhưng mà phụ
hoàng sẽ không cho em đi.” Trước nay nó đều không có được sự tự do, từng hành động đều bị ràng buộc bởi rất nhiều luật lệ.
“Em ngốc quá,
có hiểu nghĩa của từ “lén” không hả?” Phượng Lại Tà gõ đầu Li Mạt. Hóa
ra ma giới và nhân giới đều như nhau, đầu óc của mấy cô thiên kim đại
tiểu thư đều chứa toàn bắp cải hết, chuyện gì cũng không hiểu. Phượng
Lại Tà đây muốn đi chơi thì không ai có thể bắt nó ở nhà được, bao gồm
cả daddy đại nhân dũng mãnh phi thường vô địch thần bí khó lường của nó.
Đương nhiên, ý nghĩ này không thể để cho daddy biết, nếu không thì cái mông của nó sẽ phải nở hoa mất.
“Nhưng mà…” Lời nói của Phượng Lại Tà khi lọt vào tai Li Mạt thì liền trở
thành một hành vi kinh thiên động địa, nhất là khi phụ hoàng của nó còn ở ngay tại phủ bá tước.
“Đi hay là không đi? Chị đã tốt bụng chấp
nhận bị daddy mắng để mang em ra ngoài phiêu lưu, nếu em không muốn đi
thì dĩ nhiên là chị sẽ không miễn cưỡng.” Phượng Lại Tà than thở, có vẻ
như tùy ý Li Mạt muốn sao cũng được. Chẳng qua là nó có lòng tốt muốn
giúp đỡ cô công chúa suốt ngày bị giam cầm đi ra ngoài nhìn thế giới một chút, đương nhiên, nếu như Li Mạt không có đủ can đảm thì nó cũng không bắt ép, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
“Ừm…” Nội tâm của Li Mạt không ngừng giãy giụa, sau khi đấu tranh hết nửa tiếng đồng
hồ, cuối cùng, cô bé hít vào một hơi thật sâu, rồi kéo tay Phượng Lại
Tà, nhe răng cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Em đi.”
Chết thì chết, nếu bị phụ hoàng phát hiện, cùng lắm thì bị mắng một trận thôi.
“Ngoan ngoãn như thế này là tốt rồi.” Phượng Lại Tà khom người nhéo má Li Mạt, cười vô cùng tà ác.
Li Mạt cảm thấy tim mình đang đập thật mạnh, khuôn mặt nhỏ bé để lộ vẻ
quyết tâm xưa nay chưa từng có. Cạnh bên, Phượng Lại Tà lại đang cười hì hì, tiểu đệ tử của nó thật ra cũng rất khá đấy chứ.
Sau khi
Phượng Lại Tà và Phượng Lại trở về, Già Duệ liền thấy con gái của mình
chạy tới bên cạnh Phượng Lại Tà, lôi kéo cô bé đi vào phòng, bỏ lại vị
hôn phu Phượng Lại trong phòng khách. Thấy vậy, trong lòng Già Duệ cảm
thấy không hài lòng, xem ra hắn cần phải nói chuyện với Li Mạt. Tuy vậy, ngoài mặt, hắn vẫn tỏ ra hiền lành, ôn hòa, từ ánh mắt của hắn có thể
dễ dàng nhận thấy sự hài lòng của hắn dành cho con rể tương lai là lớn
đến mức nào.
“Già Duệ đại nhân, huyết chủ mời ngài tới hoàng cung tham gia yến hội vào tối mai.” Phượng Lại lấy ra tấm thiệp mời mà
Phượng Ca đã tiện tay giao cho hắn vào lúc trước.
“À, Phượng Ngâm hả?” Già Duệ nhận thiệp mời. Nhìn nét chữ quen thuộc trên đó, hắn không khỏi cười lắc đầu.
“Phượng Ngâm quả nhiên là vẫn rất hiếu khách.” Đều là người đứng đầu huyết tộc
nhưng tính cách của Già Duệ và Phượng Ngâm lại khác nhau khá nhiều. Dựa
theo thân phận của hắn, lẽ ra hắn phải ở tại hoàng cung mới đúng, nhưng
mà hắn lại không thích tính tình của Phượng Ngâm cho nên mới chạy tới
đây trú ngụ.
“Đêm mai, ta sẽ sắp xếp xe ngựa để đưa Già Duệ đại
nhân cùng Li Mạt công chúa tới hoàng cung.” Phượng Lại nhẹ nhàng nói,
giọng điệu ưu nhã.
“Phượng Lại bá tước không đi cùng sao?” Nghe thấy vậy, Già Duệ lập tức hiểu được ẩn ý của hắn.
“Thật có lỗi, ngày mai ta có việc, không ở trong huyết tộc nên không có cách
nào đi cùng được.” Phượng Lại gật đầu, ánh mắt có vẻ phức tạp.
“Vậy Tiểu Tà tiểu thư có đi cùng không?” Già Duệ buông tấm thiệp mời xuống, mở miệng hỏi.
Phượng Lại nhướn mày, sau đó chậm rãi nói: “Tiểu Tà thì phải làm phiền Già Duệ đại nhân coi chừng dùm.”
Già Duệ hơi ngạc nhiên, lúc này mới hiểu rõ ý của hắn.
Đáy mắt Phượng Lại đã có chút lo lắng. Ngày mai, hắn khó mà trở về trước
khi yến hội bắt đầu được. Tiểu Tà đi vào hoàng cung một mình, hắn dĩ
nhiên là không thể yên tâm.
Hi vọng rằng đừng có chuyện gì xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...