Đầu lưỡi liếm qua khóe môi, xóa đi giọt máu dính trên đó, mùi vị của máu tràn ngập trong khoang miệng Phượng Lại Tà.
Khát. Khát quá. Nó cần máu, nó cần một dòng máu ấm áp để làm thông cổ họng đang khô rát.
“Phượng Lại Tà bị sao vậy?” Đứng giữa bầy sói, Sài mở to mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy máu của Phượng Lại Tà, nhìn nụ cười tươi tắn như một đóa
hoa và con ngươi màu tím quỷ dị như có thể câu hồn đoạt phách.
“Tiểu Tà.” Sóc Li ngạc nhiên trước sự thay đổi của Phượng Lại Tà. Đôi mắt màu tím gợi cho hắn nhớ đến một người. Không đúng! Phải nói là gợi cho hắn
nhớ đến một người huyết tộc – huyết tộc thuần chủng, kẻ thần bí đã cứu
Tiểu Tà thoát khỏi Ma lang bảo, hắn ta cũng có một đôi mắt màu tím như
vậy.
Tiểu Bạch đứng gần Phượng Lại Tà nhất. Lúc nhìn thấy đôi mắt đã biến màu của cô bé, nó lập tức nhảy phắt lên, ngậm lấy thi thể của
Tiểu tiểu bạch rồi lùi lại một khoảng nhất định, hai mắt nhìn chăm chú
nhất cử nhất động của Phượng Lại Tà với vẻ khẩn trương và sợ hãi.
“Con ngươi màu tím.” Nguyệt Quang đứng trên cao nhìn xuống, thu hết vào mắt
mọi sự biến đổi của Phượng Lại Tà. Vốn kiến thức rộng rãi khiến cho hắn
có dự cảm bất thường. Thế nhưng, hắn tự cảnh cáo bản thân mình không cần chuyện bé xé ra to. Mặc dù điều này rất kì lạ, nhưng đối phương vẫn chỉ là một cô gái nhân loại mà thôi, không có gì phải ngần ngại.
“Nguyệt Quang.” Phượng Lại Tà bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt
Nguyệt Quang, đôi môi cong lên lộ ra một nụ cười thuần khiết, hai mắt
màu tím huyền ảo, làm cho người khác không thể rời mắt, chỉ muốn tiếp
tục lún sâu vào đó.
Lún sâu nữa, sâu nữa…
Nguyệt Quang
dường như thấy được hình ảnh của chính mình trong đôi mắt ấy, lý trí dần dần biến mất. Trong lúc đó, những bao tải dưới chân hắn đột nhiên lún
xuống, hắn lập tức rơi tự do từ không trung, nhưng cũng nhờ đó mà có lại chút tỉnh táo. Hắn hít vào một hơi, vội vã dùng Cửu đoạn tiên đánh
xuống đất, nhờ đó mà tiếp đất an toàn.
Khi chạm chân vào mặt đất, hắn khuỵu xuống, cúi đầu, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Hắn bị sao vậy?
Vừa rồi giống như là bị trúng tà, lý trí hoàn toàn biến mất, chỉ vô thức đắm chìm trong đôi mắt của Phượng Lại Tà. Nếu không phải bị rơi xuống
từ không trung, chỉ sợ hắn sẽ không dễ dàng phục hồi lý trí như vậy.
Nghĩ thế, Nguyệt Quang không khỏi cảm thấy căng thẳng từ tận đáy lòng.
“Nguyệt Quang, tới đây.” Phượng Lại Tà hơi nghiêng đầu, tựa như một con rối xinh đẹp.
“Nguyệt Quang, ngươi sao vậy?” Sài phát hiện vẻ bất thường của Nguyệt Quang,
nhưng vì Phượng Lại Tà đang đưa lưng về phía hắn cho nên hắn cũng không
rõ là có chuyện gì.
“Không, không sao.” Nguyệt Quang âm thầm lau
mồ hôi, hít vào một hơi thật sâu, trong lòng suy nghĩ về sự biến đổi của Phượng Lại Tà. Rốt cuộc thì đang xảy ra chuyện gì, một nhân loại không
nên có loại sức quyến rũ này. Tâm trí của hắn luôn luôn rất mạnh, những
loại mị thuật thông thường đối với hắn không có lấy một chút tác dụng,
nhưng mà, thời điểm này, chỉ cần hắn nhìn vào mắt Phượng Lại Tà thì liền mất hết thần trí. Đối với hắn mà nói, điều này là rất đáng sợ.
“Sài, dựa theo kế hoạch mà hành động.” Hiện tại không phải là lúc để nghiên
cứu, chỉ cần hắn không nhìn vào mắt Phượng Lại Tà thì hẳn là sẽ không có chuyện gì.
“Nguyệt Quang, ngươi không tới đây sao?” Phượng Lại Tà nhìn Nguyệt Quang, giọng nói có chút bất thường.
“Ta lập tức tới đây.” Tới bắt ngươi, Nguyệt Quang khẽ khuỵu gối, sau đó nhảy về phía Phượng Lại Tà.
Bên kia, Sóc Li và Sài đã phục hồi tinh thần, tiếp tục lao vào vòng chiến.
Dù vậy, trong lòng Sài vẫn có chút lo lắng. Trước nay, Nguyệt Quang lúc
nào cũng lạnh lùng và bình tĩnh, chưa bao giờ xuất hiện thái độ như vừa
rồi. Vì vậy, mặc dù hắn đã nói là không sao nhưng Sài vẫn cảm thấy nghi
ngại.
“Hì hì, ngươi đã tới rồi, tốt quá.” Phượng Lại Tà dường như không hề cảm giác được sát khí toát ra từ người Nguyệt Quang, nụ cười
vẫn tươi sáng không hề suy giảm.
Nguyệt Quang cố hết sức tránh
nhìn vào hai mắt Phượng Lại Tà, bàn tay nắm chặt lại, chuẩn bị một đòn
chiến thắng. Hiện tại đã có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, lựa chọn
tốt nhất chính là giải quyết sớm trận chiến này.
“Hì hì, ngươi
muốn giết ta sao?” Bỗng nhiên, Phượng Lại Tà nhìn về phía bàn tay đang
từ từ tập hợp ma pháp của Nguyệt Quang, nhẹ nhàng cười. Bị phát hiện rồi nha!
Cả người Nguyệt Quang đều đổ mồ hôi. Nhân loại tuyệt đối không có khả năng nhận thấy điều này.
“Ngươi muốn giết ta, phải đánh vào chỗ này của ta nha.” Phượng Lại Tà chậm rãi giơ ngón trỏ lên chỉ vào giữa trán mình. Cô bé cười đến híp mắt, chỉ
cho hắn chỗ chí tử của mình.
Nguyệt Quang không khỏi giật mình,
hắn chưa bao giờ gặp qua một đối thủ nào như vậy: hoàn toàn bình tĩnh
đối mặt với công kích của hắn, thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Điều này làm cho hắn hơi chần chờ trước khi ra tay.
“Ngươi sợ ta sao?” Phượng Lại Tà cười hỏi.
Nguyệt Quang vẫn bình tĩnh, hắn không dễ gì bị một đứa nhóc lừa gạt. Mặc kệ
chuyện gì đang xảy ra, chí ít thì mùi hương trên cơ thể Phượng Lại Tà
vẫn là mùi của loài người, mà loài người thì không thể thắng được lang
tộc. Chỉ cần hắn cẩn thận một chút thì sẽ có thể bắt được Phượng Lại Tà, còn lo lắng quá mức thì chỉ gây hại cho mình.
Gió thổi bay sợi tóc bên tai Phượng Lại Tà, cô bé quan sát từng cử động của hắn, đôi mắt hơi nheo lại.
Máu, nó sắp có được máu.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Nguyệt Quang vẫn lặng lẽ tập hợp ma
pháp, rồi thình lình đưa tay lên đánh vào ngực Phượng Lại Tà. Hắn không
phải muốn giết người, hắn chỉ cần bắt cô bé về phục mệnh. Mục đích của
hắn là làm Phượng Lại Tà bị thương, chứ không phải giết chết cô bé.
Nhưng mà, ngay lúc tay hắn chỉ còn cách ngực Phượng Lại Tà một tấc thì
Phượng Lại Tà đột nhiên biến mất ngay trước mặt hắn.
“Hì hì,
ngươi chạy không thoát rồi.” Giọng nói của Phượng Lại Tà vang lên sau
lưng hắn, hắn định quay đầu lại thì đột nhiên một cơn đau nhói xuất hiện bên cổ, trong nháy mắt đã làm cho sức lực toàn thân hắn bị rút hết.
Phượng Lại Tà ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong lòng ôm Nguyệt Quang. Một dòng máu từ từ chảy xuống từ cổ hắn.
Rất ngọt, rất thơm.
Phượng Lại Tà híp mắt vẻ thỏa mãn. Nguyệt Quang toàn thân yếu ớt, càng ngày
càng sợ hãi, chỉ còn cơn đau nhói bên cổ giúp giữ lại cho hắn chút ý
thức sau cùng. Thậm chí, hắn có thể cảm nhận được máu từ cơ thể mình
đang dần dần rút đi.
“Nguyệt Quang.” Sài đang giằng co cùng Sóc
Li, chợt nhìn thấy tình cảnh bên kia. Hắn xoay người, nhìn vào đôi mắt
đang nheo lại của Phượng Lại Tà, rồi đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm
nhũn, suýt nữa là đã khuỵu hẳn xuống.
“Chết tiệt!” Mồ hôi ứa ra,
nhưng không thể mở to mắt nhìn Nguyệt Quang mất mạng trước mặt mình, Sài hiệu lệnh cho bầy sói cầm chân Sóc Li, còn bản thân hắn lao về phía
Nguyệt Quang.
“Hống!” Lúc Sài gần chạy tới bên cạnh Phượng Lại
Tà, một bóng dáng màu trắng xuất hiện cản đường hắn. Trong miệng bạch
lang ngậm một con vật nhỏ màu trắng, hai mắt phủ đầy sát khí. Nó sẽ
không quên trường kiếm kia là do ai phóng.
“Hoàng tử điện hạ” Sài cắn răng nhìn Tiểu Bạch, rồi lại nhìn khuôn mặt ngày càng tái nhợt của
Nguyệt Quang, trong lòng nóng như lửa đốt. Nếu còn không tới đó, hắn ta
sẽ chết mất.
“Đừng cản đường ta.” Lần thứ hai, Sài rút ra một
thanh trường kiếm đặt trước ngực, rất có khí thế “gặp người giết người,
gặp phật giết phật.”
“Hống.” Tiểu Bạch đặt thi thể của Tiểu tiểu
bạch sang một bên, khí thể hoàn toàn không thua kém. Nó sẽ không để cho
bất kì ai tới gần Tiểu Tà. Nó sẽ dùng máu của Nguyệt Quang tế thi thể
Tiểu béo phì.
Sài nghiến răng nghiến lợi, thanh kiếm trong tay đánh về phía Tiểu Bạch. Hai bóng hình một đỏ một trắng đan xen vào nhau.
“Hì hì, bạn của ngươi muốn cứu ngươi kìa.” Phượng Lại Tà buông Nguyệt Quang ra, hai lỗ vết thương nho nhỏ xuất hiện trên cổ hắn.
Nguyệt Quang yếu ớt nhìn nụ cười tươi tắn của Phượng Lại Tà. Trên môi Phượng Lại Tà hiện giờ đã nhuộm đầy máu của hắn.
“Ngươi là… huyết tộc.”
“Huyết tộc?” Phượng Lại Tà kinh ngạc mở to mắt, hơi nghiêng đầu vẻ khó hiểu,
suy tư trong chốc lát rồi nói: “Không phải, ta là con người.”
“Ngươi là huyết tộc.” Nguyệt Quang khó khăn lặp lại lần nữa, hắn không hiểu
Phượng Lại Tà làm cách nào để che dấu thân phận chân thật của mình, hắn
mảy may cũng không hề phát hiện.
“Không phải.”
“Ngươi còn
sức để nói chuyện sao?” Phượng Lại Tà nâng đầu Nguyệt Quang lên, cười
tủm tỉm nói: “Có điều, ta còn chưa ăn no, máu của ngươi tuy rằng không
ngon như Hỏa Đề, nhưng mà cũng rất khá.”
“Hỏa Đề.” Nguyệt Quang giật mình, đó là tên của hoàng tử Đông phương ma tộc, hắn dĩ nhiên phải biết.
“Hì hì, ta có thể hút hết máu của ngươi không? Ta thật rất muốn biết ngươi
có bao nhiêu máu.” Phượng Lại Tà đưa lưỡi liếm lên dòng máu trên cổ
Nguyệt Quang, rồi tiếp tục cắn xuống một lần nữa.
“A…” Nguyệt Quang la lên. Hắn có linh cảm, nếu tiếp tục như thế này, hắn sẽ chết, hắn sẽ chết trong tay một thiếu nữ kì lạ.
“Nguyệt Quang.” Sài nhìn thấy Phượng Lại Tà cúi đầu xuống lần thứ hai, còn đôi
môi Nguyệt Quang đã trở thành màu trắng, trong lòng càng sốt ruột, chỉ
hận không thể ngay lập tức làm thịt con bạch lang đang cản đường mình.
Chiêu thức của hắn càng trở nên tàn nhẫn, nhưng cũng không thể vượt qua
được, bởi vì bạch lang cũng đang liều mạng với hắn, không hề e ngại mình sẽ bị thương mà cứ nhào tới đấu đá lung tung.
Vào thời điểm này, trên người Sài và Tiểu Bạch đều tràn đầy vết thương, máu nhuộm đỏ toàn
bộ quần áo trên người Sài và bộ lông màu trắng của Tiểu Bạch. Hai người
cũng đã thở hồng hộc, nhưng Tiểu Bạch vẫn không có ý định buông tha, vẫn cắn chặt răng tấn công Sài, dường như nhất định phải dồn hắn vào chỗ
chết. Sài không thể nào tưởng tượng được một đòn sai lầm của mình: giết
nhầm con vật nho nhỏ kia lại dẫn đến hậu quả như thế này: Nguyệt Quang
thì đang giãy giụa trong tuyệt vọng, còn mình thì bị cầm chân bởi con
vật chết tiệt này, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bực bội. Nếu không
phải Lang vương muốn kết minh cùng Mục Đồ, bọn họ cũng sẽ không bị phái
tới đây, càng không gặp phải đủ loại phiền phức như thế này.
Giữa lúc Sài đã hết hi vọng, một chuyện không tưởng tượng được đã xảy ra. Từ bên ngoài, một cơn cuồng phong nổi lên cuốn phăng toàn bộ bầy sói. Sau
trận cuồng phong đó, giữa không trung bất ngờ xuất hiện một bóng người
cao lớn.
“Là hắn.” Sóc Li vất vả ngửa đầu lên, nhìn thấy kẻ thần
bí đã giao dịch cùng hắn lúc trước. Khuôn mặt của hắn ta vẫn hoàn mỹ như trước, đồng thời cũng lạnh lùng làm cho kẻ khác không rét mà run.
“Tiểu Tà.” Phượng Lại thấy được Phượng Lại Tà đang ôm lấy Nguyệt Quang, khi
nhìn tới đôi mắt màu tím của cô bé, ánh mắt hắn xuất hiện chút khác
biệt, nhưng rất nhanh đã không còn thấy nữa.
“A.” Phượng Lại Tà
ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt màu tím của Phượng Lại. Cô bé buông
Nguyệt Quang ra, đứng dậy từ mặt đất, rồi cũng bay lên giữa không trung, nghiêng đầu, đôi môi hơi hé mở, cơ thể hướng về phía Phượng Lại.
“Đôi mắt.” Đứng bên cạnh Phượng Lại, Tiểu Tà ngơ ngác đặt một bàn tay dính đầy máu lên khuôn mặt hắn, hai mắt ngây ngô mở to.
“Đôi mắt giống nhau.” Vuốt ve bên mặt Phượng Lại, Tiểu Tà đưa bàn tay còn
lại lên mặt mình, thì thào tự nói, giọng điệu bình thản, không thấy được là đang vui mừng hay là đang kinh ngạc.
“Tiểu Tà, ta đưa con về
nhà.” Ánh mắt của Phượng Lại hơi căng thẳng pha lẫn chút thương xót. Hắn đưa tay phủ lên đôi mắt Phượng Lại Tà. Ngay sau đó, bàn tay Tiểu Tà đặt trên mặt Phượng Lại từ từ rũ xuống, một giọt nước mắt màu tím chảy ra
từ cặp mắt Phượng Lại Tà, đôi môi của cô bé khẽ mở, nhưng không kịp nói
ra cái gì.
Thân thể mềm nhũn, cô bé rơi vào trong bóng tối. Thần thể mềm mại ngã xuống, nhưng đã được một đôi tay mạnh mẽ tiếp lấy.
Phượng Lại ôm lấy Tiểu Tà, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm đầy máu của cô bé,
giọt nước mắt màu tím vẫn còn đọng lại ở khóe mắt, trong lòng hắn cảm
thấy thương xót.
“Ngươi là…” Giọng nói run rẩy của Nguyệt Quang vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...