“Ai da, hóa ra
Mục Đồ đại thúc bị hủy dung rồi.” Phượng Lại Tà mỉm cười gật đầu, nhớ
lại hoàn cảnh lúc đó: cho dù không chết cháy thì hắn ta cũng chẳng thể
sống khỏe sống tốt được.
“Này, Sài đại thúc, có thể phiền ngươi
chuyển lời tới Mục Đồ đại thúc được không?” Phượng Lại Tà cười như một
thiên sứ, quay người nói với Sài.
“Chuyển lời gì?” Sài gật đầu lia lịa, hắn có quyền từ chối sao?
“Ngươi về nói cho hắn, tuy rằng từ lúc đó tới nay, ta không còn gặp lại khuôn
mặt “anh tuấn không gì sánh được” của hắn, nhưng mà trong lòng ta vẫn
rất là nhung nhớ hắn đó.” Phượng Lại Tà cười, cởi trói cho Sài.
Cả người đau nhức khó chịu, Sài run rẩy đứng lên.
“Ngươi muốn thả ta đi?” Có phải hắn đang nằm mơ không?
“Không thả ngươi đi, ngươi làm sao truyền lời giúp ta được?” Phượng Lại Tà ném ánh nhìn như đang nhìn người ngu ngốc cho Sài, nhún nhún vai.
“Ngươi…” Sài còn định nói tiếp nhưng lại nghĩ tới cái gì đó nên đành thôi. Hắn
ôm vết thương đứng dậy, chật vật mở ra cánh cổng dị giới rồi nhảy vào.
Sau khi Sài biến mất, Tiểu Bạch mới quay đầu lại nhìn vẻ mặt quỷ dị của Phượng Lại Tà.
“Ngươi bỏ cái gì lên người hắn?” Nó rõ ràng nhìn thấy Phượng Lại Tà gắn một cái gì đó lên người Sài trong lúc chiến đấu.
Phượng Lại Tà hơi kinh ngạc, không ngờ Tiểu Bạch lại quan sát sắc bén như vậy. Ban nãy, nó ra tay rất nhanh nhưng cũng bị Tiểu Bạch nhìn thấy.
“Một thứ rất nhỏ thôi.” Phượng Lại Tà cười.
“Nói ta nghe, Tiểu Bạch, thẳng thắn liền được khoan hồng, kháng cự lập tức trị nghiêm nha.”
“Cái gì?”
““Hoàng tử điện hạ”, có thể giải thích cho ta về danh xưng này không?” Phượng
Lại Tà cười quỷ dị làm cho Tiểu Bạch cảm thấy lạnh cả người.
“Ta…” Dưới sự ép buộc của Phượng Lại Tà, Tiểu Bạch đang định thành thật khai
báo thì một trận gió lớn ập tới cắt đứt câu nói của nó.
“Tiểu Tà, con có thể giải thích tại sao con lại ở nhân giới không?”
Sau khi gió đã ngừng thổi, Phượng Lại xuất hiện giữa không trung trong bộ
quần áo màu trắng, ánh mắt có chút nghiêm khắc. Quả nhiên cô bé sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng. Ở nhà hắn chỉ trong nháy mắt là cô bé đã chạy tới nhân giới làm loạn rồi.
“A, daddy.” Tiểu Tà xấu hổ cười trừ.
Chết thật, tại sao daddy đại nhân lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Nó rời khỏi vẫn chưa được bao lâu mà.
“Ừ? Tiểu Tà, con có thể trả lời ta được chưa?” Phượng Lại gật đầu, ngón tay khẽ cử động, Phượng Lại Tà liền bay lên không trung, tứ chi giãy giụa.
Sau đó, cô bé bị đưa tới trước mặt Phượng Lại. Dáng người mảnh mai đứng
trước cơ thể cao lớn càng trở nên đặc biệt nhỏ bé.
“À à, daddy
đại nhân, người muốn nghe người ta giải thích à?” Phượng Lại Tà cúi đầu
đùa nghịch ngón tay, hai mắt ngó nghiêng không dám nhìn thẳng vào daddy.
Chột dạ – dĩ nhiên là nó không có chột dạ, chẳng qua là nó sợ khi nhìn vào
đôi mắt màu tím của daddy thì mình sẽ không kìm chế được mà nhào tới,
như vậy thì sẽ ảnh hưởng xấu tới hình tượng.
“Ta đang nghe.”
Phượng Lại khoanh hai tay trước ngực, ung dung đợi nghe Phượng Lại Tà
giải thích. Nếu như không có lý do hợp lý, vậy thì hôm nay cô bé chuẩn
bị chịu phạt đi.
“Daddy à, trước khi người ta nói rõ lý do, người ta có một chuyện rất quan trọng cần kể cho người nghe nha.” Phượng Lại Tà nói.
“Chuyện gì?” Biết cô bé đang “đánh trống lảng” nhưng Phượng Lại cũng không ngại chờ đợi, dù sao thì hiện tại, hắn có nhiều thời gian.
“Tiểu Bạch là hoàng tử của Đông phương lang tộc đó.” Phượng Lại Tà giả vờ kinh ngạc nói.
Nhưng mà, thái độ của Phượng Lại không có một chút thay đổi nào, dường như
điều mà Phượng Lại Tà nói chẳng qua giống như là “Ngày hôm nay thời tiết không tệ nha”.
“Daddy, tại sao người không kinh ngạc một chút nào vậy?” Phượng Lại Tà thất vọng.
“Bởi vì ngay lần đầu tiên nhìn thấy nó, ta đã biết rồi.” Phượng Lại thản
nhiên liếc mắt nhìn Tiểu Bạch. Nói xong, hắn vươn tay ta ôm cô nhóc
không nghe lời vào lòng.
“Daddy, người đã sớm biết?” Phượng Lại
Tà há to miệng kinh ngạc. Là nó đã xem thường sự thần thông quảng đại
của daddy sao? Daddy đã sớm biết thân phận của Tiểu Bạch, vậy mà còn
đồng ý cho nó mang Tiểu Bạch về nhà làm thú nuôi, thậm chí còn tạo ra
cái khế ước kia nữa. Chuyện này quả thật, quả thật…
Quả thật quá kinh khủng.
Phượng Lại Tà nằm ngoan ngoãn trong lòng daddy, mỉm cười vui vẻ.
Phượng Lại đưa mắt nhìn làn da đỏ bừng của Phượng Lại Tà, trong mắt hiện lên một chút gì đó.
“Tiểu Tà, tại sao da của con lại đỏ như vậy?”
“À, người ta từ nhỏ đến lớn đều như vậy, phơi nắng nhiều một chút là đỏ
hà.” Lè lưỡi, Phượng Lại Tà không nghĩ rằng daddy cũng có lúc nhìn thấy
bộ dạng đỏ như tôm luộc của nó.
Nghe thấy lời giải thích của Phượng Lại Tà, ánh mắt của Phượng Lại trở nên hơi khác biệt.
*****
Tiểu K đang hưởng thụ ánh mặt trời buổi trưa thì bỗng nhiên cảm giác được
trong không khí có sự biến đổi bất thường. Nó mở mắt nhìn ra ngoài cửa
sổ.
“Chủ nhân.” Tiểu K nhìn thấy một cơn lốc thô bạo cuốn vào
phòng, vội vàng nhảy xuống bệ cửa sổ. Khi bước vào phòng khách, nó ngạc
nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện không hề báo trước của Phượng Lại.
“Đi chuẩn bị nước đá và khăn ướt.” Phượng Lại đảo qua phòng khách, vừa nói
xong thì bóng người cũng đã biến mất khỏi tầm nhìn của Tiểu K, chỉ để
lại Tiểu K, Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Bạch ở lại tại chỗ.
Lúc Tiểu K phục hồi tinh thần trở lại thì nó liền bị một vật gì đó đập mạnh vào
người, làm cho nó ngã trên mặt đất. Ngẩng đầu lên, nó nhìn thấy một con
hồ ly hình tròn, lông xù đang vươn lưỡi liếm liếm người nó.
“Meo, meo.” Giật mình, Tiểu K vội vã nhảy dựng lên, toàn bộ lông trên người đều dựng đứng.
“Ngươi, ngươi, tại sao lại chạy tới nhân giới?” Giọng nói của Tiểu K có chút khác thường.
“Chi chi, chi chi.” Tiểu Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt to, phe phẩy cái đuôi nhỏ bé.
“Ngươi không được lại đây.” Tiểu K cảm thấy lạnh hết cả người, vội vàng nhảy lên lưng Tiểu Bạch để tránh né tên đại ôn thần này.
“Chi chi, chi chi.” Thế nhưng Tiểu tiểu bạch lại tỏ vẻ còn đáng thương hơn,
hai mắt đầy nước nhìn Tiểu K giống như nó vừa bị ruồng bỏ.
“Hống!” Lúc ở nhân giới, mối quan hệ giữa Tiểu Bạch và Tiểu K không hề hòa
thuận, lúc này, bị Tiểu K nhảy lên lưng, Tiểu Bạch càng cảm thấy không
được tự nhiên, phản ứng tức thì của nó là chuẩn bị hất Tiểu K ra ngoài.
“Hiện tại ta không có thời gian đùa giỡn với ngươi, ta phải đi chuẩn bị phòng cho chủ nhân.” Tiểu K nhảy xuống, trừng mắt cảnh cáo Tiểu tiểu bạch.
“Chi chi, chi chi.” Tiểu tiểu bạch kêu lên nho nhỏ, thậm chí còn liếc mắt
nhìn Tiểu K đầy tình tứ, lập tức làm cho lông của Tiểu K dựng hết cả
lên.
Tiểu K rùng mình một cái, sau đó vội vã chạy trốn tên đại ôn thần này.
Tiểu Bạch đã chứng kiến hết mọi chuyện, không khỏi dùng ánh mắt kì dị nhìn Tiểu tiểu bạch. Nó vô thức lùi về phía sau một bước.
Nếu nó nhớ không lầm, Tiểu K là giống đực, Tiểu béo phì cũng vậy, nhưng mà, hành động vừa rồi của tiểu béo phì có phải nên dùng hai chữ “si mê” để
giải thích không?
Nghĩ đến đây, Tiểu Bạch cũng rùng mình một cái. Nó không có kì thị đồng tính luyến ái, nhưng mà…
Nói chung là sau này không nên cho chúng nó ngồi lên lưng mình.
*****
“Chủ nhân.” Sau khi Tiểu K chuẩn bị xong mọi yêu cầu của Phượng Lại, nó bước vào phòng, lễ phép gọi.
“Hì hì, Tiểu K ca ca, ngươi có nhớ người ta không nè?” Phượng Lại Tà nằm ở
trên giường, vừa nhìn thấy Tiểu K liền mỉm cười rực rỡ.
Tiếng gọi của Phượng Lại Tà nhất thời làm cho Tiểu K hóa đá.
Trời ạ, không lẽ một tên đại ôn thần còn chưa đủ sao, bây giờ ngay cả tiểu
ác ma này cũng đồng thời trở về, Tiểu K cảm thấy tương lai cùa mình toàn một màu đen tối.
“Tiểu K ca ca, sao ngươi lại không để ý tới
người ta? Không lẽ ngươi không nhớ người ta?” Thấy Tiểu K cứ đờ người
ra, Phượng Lại Tà hơi nghiêng đầu tỏ vẻ đáng thương. Không lẽ do nó rời
khỏi, không có ai cãi nhau ầm ĩ với Tiểu K ca ca cho nên Tiểu K trở nên
ngốc nghếch rồi? Phản ứng so với trước đây chậm hơn rất nhiều, xem ra
sau này nó nhất định phải kĩ lưỡng “huấn luyện phục hồi” mới được.
“Không.” Tiểu K hi vọng cả đời này không cần gặp lại Phượng Lại Tà, nhưng mà, cuộc sống thường thường không được như ý muốn.
“Lui ra đi.” Phượng Lại cầm lấy những thứ mà Tiểu K mang tới, sau đó cho nó
đi ra ngoài. Tiểu K dường như trút được gánh nặng, chớp mắt đã không
thấy bóng dáng nữa.
“Daddy, sao người không cho người ta thân
thiết với Tiểu K ca ca một lát. Nó chỉ là một con mèo mà thôi, cho dù nó là con mèo đực thì người cũng không cần phải ghen tị đâu, trong lòng
người ta chỉ có một mình daddy mà thôi.” Phượng Lại Tà dùng vẻ mặt
nghiêm túc nói.
Động tác trong tay Phượng Lại đột ngột dừng lại,
nhưng sau đó liền trở lại bình thường, hắn xem như vừa rồi Phượng Lại Tà chỉ đang nói linh tinh mà thôi.
“Đừng lộn xộn, con cần nghỉ ngơi.” Phượng Lại nhúng khăn ướt vào nước, đắp lên trán Phượng Lại Tà.
“Daddy, người ta không sao hết, chỉ là phơi nắng lâu cho nên da hơi đỏ, hơi
nóng một chút thôi mà.” Phượng Lại Tà ngoan ngoãn nằm xuống giường,
trong lòng cảm thấy mừng thầm vì vẻ dịu dàng hiếm thấy của daddy.
Nhưng mà, nơi đáy mắt Phượng Lại đã xuất hiện một chút lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...