Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Ngày thứ hai trở lại
phủ bá tước, Phượng Lại Tà đang mơ màng ngủ thì bỗng cảm thấy khó thở,
ngực bị ép lại khiến hô hấp không thông. Buồn bực mở mắt, cô bé liền
giật bắn người bởi cái đầu sói chình ình trước mặt mình.

“Oa! A!
A!” Phượng Lại Tà bật dậy, trợn mắt nhìn Tiểu Bạch đang nằm trên người
mình: “Tiểu Bạch, ngươi muốn đè chết ta hả?” Nó cho rằng thân hình nó
rất mảnh mai sao? Khối lượng cơ thể của nó có thể còn nặng hơn mình, nếu như mình không tỉnh sớm thì chắc xương sườn đã bị gãy hết rồi.

“Hình như ngươi đã quên mất một chuyện rồi.” Tiểu Bạch cử động cái miệng thật to của nó, trông cứ như đang cười.

“Chuyện gì?” Phượng Lại Tà cau mày nhìn Tiểu Bạch, bộ dạng rất mờ mịt.

“Ngươi nói là sau khi rời khỏi hoàng cung thì sẽ mang ta đi tìm sư phụ ngươi.” Tiểu Bạch nhìn Phượng Lại Tà, liếm liếm nanh sói. Nếu như Phượng Lại Tà dám lắc đầu bảo rằng đã quên rồi, nó lập tức sẽ chồm lên cắn đứt cổ cô
nhóc.

“À, hình như là có một chuyện như vậy nha.” Phượng Lại Tà
cười thầm trong bụng, bề ngoài lại giả vờ như vừa từ trong mơ tỉnh dậy,
hại Tiểu Bạch tức giận đến nhe nanh múa vuốt.

“Hì hì, Tiểu Bạch,
ngươi không nên phát hỏa, người ta vừa phải chịu một cú shock, đầu óc
khó mà minh mẫn như cũ, cho nên ngươi phải thông cảm cho người ta chứ.”
Phượng Lại Tà chớp chớp mắt, giả vờ vô tội.

Ánh mắt của Tiểu Bạch lộ rõ vẻ nghi ngờ. Nó vẫn còn nhớ rõ, tối hôm qua, người nào đó còn đốt rụi bộ râu của Hồ Tư, sau đó cưỡi trên người nó chạy trốn khỏi hiện
trường, đâu có chút gì giống như vừa trải qua một cú shock chứ.

“Hồ Tư quản gia hôm nay không có đưa bữa sáng tới.” Tiểu Bạch có lòng tốt
nhắc cho Phượng Lại Tà nhớ tới công lao to lớn ngày hôm qua, làm hại Hồ
Tư quản gia trước nay luôn luôn cần mẫn cũng không còn đưa bữa sáng tới
cho bọn họ như thường lệ nữa.

“Chi chi. Chi chi.” Con vật ngủ bên cạnh Phượng Lại Tà bây giờ mới tỉnh dậy, nhìn thấy Phượng Lại Tà và
Tiểu Bạch đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau thì tỏ vẻ rất hiếu kỳ.

“Hu hu, Tiểu tiểu bạch, Tiểu Bạch bắt nạt ta, giúp ta trị nó.” Phượng Lại
Tà tỏ vẻ vô cùng tội nghiệp, đưa tay ôm Tiểu tiểu bạch vào người, bắt nó đứng dậy mặt đối mặt, mắt đối mắt với Tiểu Bạch.

Nó vừa mới tỉnh ngủ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu tiểu bạch cảm thấy mờ mịt, không biết có chuyện gì.

“Hống.” Tiểu Bạch kêu một tiếng.

“Ngươi chuẩn bị đưa nó cho ta ăn điểm tâm phải không?”

Phượng Lại Tà nháy mắt mấy cái, sau đó quay sang nói với Tiểu tiểu bạch: “Tiểu Bạch nói là ngươi vừa nhỏ lại vừa béo, chẳng khác gì bọn côn trùng, chỉ đáng làm bữa sáng cho nó.”

Tiểu Bạch há hốc mồm, nhìn vẻ mặt nói dối không chớp mắt của Phượng Lại Tà.

Tiểu tiểu bạch nghe xong thì trừng mắt nhìn Tiểu bạch, sau đó chu miệng,

đúng lúc Tiểu Bạch còn chưa có phản ứng thì một viên đạn lửa đã bay ra
từ miệng nó, phóng thẳng về phía đầu sói.

“Hống.” Tiểu Bạch nhảy
bật lên, chật vật né tránh viên đạn lửa của Tiểu tiểu bạch, nhưng vì cự
ly lúc đó quá gần, nó lại phản ứng chậm cho nên bộ lông một bên mặt đã
bị đốt mất một phần.

“Ngươi!” Tiểu Bạch không thể tin được Phượng Lại Tà thật sự bảo con vật tròn vo, béo phì kia bắn lửa vào người nó.

“Hừ, cho ngươi biết ở đây ai mới là đại ca. Tiểu Bạch, nếu ngươi còn dám
hung dữ với ta, ta sẽ cho ngươi thành món dê nướng luôn.” Phượng Lại Tà
ôm Tiểu tiểu bạch đứng lên, hất cằm kiêu ngạo, nhìn Tiểu Bạch đang tức
giận đứng trên mặt đất mà không dám nói gì.

Còn vũ khí nào lợi hại hơn là một thứ có thể phun lửa bất kì lúc nào chứ?

Sau khi Phượng Lại Tà mặc quần áo tử tế, cô bé liền ung dung đi tới trước mặt Tiểu Bạch, nhếch môi nở nụ cười thiên sứ.

“Tiểu Bạch, có phải bây giờ ngươi rất muốn trở về nhân giới gặp sư phụ ta không?” Phượng Lại Tà biết rõ còn cố hỏi.

“Phải.” Nhìn Tiểu tiểu bạch đứng trên vai Phượng Lại Tà với vẻ mặt uy hiếp,
Tiểu Bạch cắn răng trả lời. Đại trượng phu co được dãn được, nó xem
thường hành vi ỷ lớn ăn hiếp nhỏ. Đúng vậy, chính là như thế này. Không
phải là do nó không đánh lại cái con tiểu béo phì kia, chẳng qua là do
nó có nguyên tắc làm việc riêng mà thôi.

“Ngươi đã muốn như vậy,
người lương thiện thấu hiểu lòng người như ta đương nhiên phải thỏa mãn
nguyện vọng này rồi. Chúng ta quay về nhân giới thôi.” Lời nói của
Phượng Lại Tà truyền vào tai Tiểu Bạch thì giống như tiếng sấm vang,
khiến cho hai mắt nó mở to kinh ngạc.

“Có điều…” Phượng Lại Tà hài lòng với dáng vẻ kích động của Tiểu Bạch, vừa cười vừa đưa cánh tay đang giấu sau lưng ra.

“Cái gì đây?” Tiểu Bạch trợn mắt nhìn sợi dây thừng trong tay Phượng Lại Tà. Nếu nó đoán không lầm thì cái vật này là để…

“Tiểu Bạch thân mến, đây là trang sức dành cho cún mà người ta cất công chuẩn bị cho ngươi đó. Ngươi cũng biết, bộ dạng của ngươi như thế này mà đi
lang thang trong nhân giới thì nhất định sẽ dọa chết người đi đường mất. Nơi mà sư phụ người ta ở là chỗ công cộng, nếu ngươi dọa mấy vị khách ở đó chạy mất thì không hay chút nào, cho nên ngươi chịu khó bắt chước
dòng họ mình một chút đi.” Phượng Lại Tà cười đến híp cả mắt, khuôn mặt
tỏ ra đặc biệt vui tươi. Thấy không, nó thật là chu đáo, vòng cổ trang
sức của cún này là nó đặc biệt chuẩn bị vì Tiểu Bạch đó nha, không cần
phải cảm ơn đâu, nó sẽ cảm thấy xấu hổ.

“Vòng cổ của chó? Phượng
Lại Tà, ta là sói, không phải chó.” Tiểu Bạch cắn chặt răng, nếu không,
nó sẽ nhịn không được mà xông lên cắn đứt cổ Phượng Lại Tà. Không ngờ cô nhóc này lại dám đánh đồng lang tộc vĩ đại với loài chó.

“Hu hu, Tiểu tiểu bạch, ngươi xem nó thật là hung dữ mà. Người ta chỉ muốn tốt
cho nó thôi, người ta còn chưa kịp chuẩn bị vòng cổ cho Tiểu tiểu bạch,
trước hết đã nghĩ tới nó, vậy mà nó còn không chịu nhận.” Phượng Lại Tà

bĩu môi, dường như vừa bị ức hiếp, giọng nói cũng thút tha thút thít.

“Chi chi! Chi chi!” Tiểu tiểu bạch lập tức lên tiếng ủng hộ Phượng Lại Tà, miệng cũng há ra chuẩn bị phun lửa.

“Hống.”

“Mang thì mang.” Tiểu Bạch nhìn thấy Phượng Lại Tà ỷ lại vào béo phì, đành cắn răng chấp nhận.

“Ngoan, mang vào rồi, người ta sẽ dẫn ngươi đi gặp sư phụ.” Phượng Lại Tà cười
ngây thơ, nhưng Tiểu Bạch lại cảm thấy cái đuôi hồ ly của cô nhóc đang
vẫy vẫy sau lưng.

Sau khi Tiểu Bạch mang cái vòng cổ vào, Phượng
Lại Tà hài lòng vỗ tay: “Rất đẹp trai nha, Tiểu Bạch, quả nhiên vòng này rất hợp với ngươi.”

“Chi chi! Chi chi!” Tiểu tiểu bạch nhìn
chiếc vòng, đang vui vẻ hả hê thì đột nhiên lại bị Phượng Lại Tà xách
lên, sau đó, nó nhìn thấy cô bé lấy một cái vòng nhỏ trong người ra, đeo vào cổ nó.

Chủ nhân như vậy là rất công bằng nha, cả hai đều có, không thừa không thiếu, vậy là khỏi phải ghen tỵ nhau.

Tiểu tiểu bạch cúi đầu, buồn bực nhìn vật trên cổ mình, đôi mắt to tràn ngập vẻ đáng thương. Cái vòng của nó còn không bằng Tiểu Bạch, ở giữa đó có
thêm chiếc chuông nhỏ màu vàng. Mỗi lần nó cử động, chuông cũng theo đó
mà phát ra tiếng kêu thánh thót.

“Ô kê, mọi việc đã sẵn sàng.”
Phượng Lại Tà hài lòng vỗ tay. Thú nuôi của nó làm sao mà không mang dấu ấn của nó được chứ. Hai chiếc vòng này là do chính tay nó chế tác à
nha, ngoại trừ nó ra, không ai có thể vọng tưởng tới chuyện tháo chiếc
vòng xuống. Hơn nữa, để phòng ngừa trường hợp chúng nó mập ra, cổ đeo
không vừa nữa, vòng của nó còn có thể điều chỉnh co giãn tùy theo kích
cỡ của bọn chúng nha.

“Hống!” Tiểu Bạch nhìn thoáng qua, thấy
Tiểu tiểu bạch còn đang ôm cái chuông của mình, suýt chút nữa là phát
khóc, tâm trạng của nó liền trở nên vui sướng.

Phượng Lại Tà hít sâu, sau đó nói lớn: “Phá giới.”

Vòng tay trên tay Phượng Lại Tà liền trải dài ra thành một sợi roi, bay lượn trong phòng theo sự điều khiển của Phượng Lại Tà, từ từ vạch ra hình
dạng một cánh cửa.

“Đi thôi.” Phượng Lại Tà một tay ôm Tiểu tiểu bạch, một tay dắt Tiểu Bạch, thả người nhảy vào cánh cửa.

Phượng Lại đang ngồi uống trà trong phòng khách thì lại cảm thấy một dòng ma
pháp rung động trên lầu. Cánh cổng dị giới vừa được mở ra. Lúc này, hắn
nắm chặt ly trà trong tay, không lẽ lại là cô nhóc kia?

“Hồ Tư.” Phượng Lại híp mắt gọi.


“Vâng.” Hồ Tư đứng một bên với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng dưới cằm trụi lủi lại làm cho người khác cảm thấy quái dị.

“Đi kiểm tra xem Tiểu Tà tiểu thư còn ở trong phòng không.” Hắn có dự cảm
bất thường, an phận được một ngày, không lẽ cô bé lại gây ra chuyện gì
rồi?

Hồ Tư im lặng một chút, sau đó không nói thêm gì, xoay người đi lên lầu.

“Tiểu Tà tiểu thư không ở trong phòng, đồng thời hai thú nuôi của tiểu thư
cũng không có.” Lần thứ hai xuất hiện trước mặt Phượng Lại, Hồ Tư thuật
lại những gì mình thấy. Hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy vị tiểu thư
ác ma kia nữa. Công sức hắn để râu bao nhiêu lâu mới dài được như thế,
vậy mà chỉ sau một lần vui đùa của Phượng Lại Tà đã biến thành tro tàn,
hại hắn sáng nay bị bọn người hầu cười cợt.

“Tiểu Tà.” Phượng Lại hít vào một hơi thật sâu, thầm gọi cái tên khiến cho hắn đau đầu, ly trà trong tay cũng bị nghiền nát.

Hồ Tư nuốt nước miếng tính toán, không biết đây là cái ly thứ mấy bị bá
tước đại nhân nghiền nát vì Phượng Lại Tà tiểu thư. Sau này, hắn nhất
định phải lựa chọn loại ly có sức chịu đựng tốt hơn mới được. Chỉ có
điều, với sức mạnh của bá tước đại nhân, có lẽ hắn cần phải mua thêm
nhiều bộ ly nữa.

*****

“Ui da.” Phượng Lại Tà tiếp đất
bằng mông trên nền xi măng thô cứng, mặt mũi nhăn nhó lại, đưa tay xoa
xoa nơi bị đau. Phượng Lại Tà đảo mắt nhìn cảnh vật quen thuộc xung
quanh, đây là đường đi tới trường học, cách Thương Nguyệt không xa, xem
ra vận may của nó cũng không tệ lắm.

“Hống!” Tiểu Bạch nằm rạp trên mặt đất, phát ra tiếng kêu.

“Đừng gấp, sắp tới rồi.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm sờ đầu Tiểu Bạch, rồi đột nhiên cảm thấy có cái gì đó thiếu thiếu.

“Tiểu tiểu bạch đâu?” Phượng Lại Tà nhìn xung quanh, nhưng hoàn toàn không
tìm thấy bóng dáng Tiểu tiểu bạch. Kỳ lạ thật, nó rõ ràng nhớ rõ rằng
mình ôm Tiểu tiểu bạch trong tay mà, không lẽ lúc nhảy qua cánh cửa thì
lại để lạc mất rồi?

Đang lúc nghi hoặc, dưới cơ thể Tiểu Bạch lại phát ra tiếng “chi chi” yếu ớt.

“Tiểu Bạch đứng lên.” Phượng Lại Tà lập tức kêu to.

Lúc này, Tiểu Bạch mới chậm chạp đứng dậy, chỉ có điều, trước đó, nó còn âm thầm đè bụng mình lên mặt đất thêm một lần nữa.

Sau khi Tiểu Bạch đứng dậy, Phượng Lại Tà liền nhìn thấy Tiểu tiểu bạch với tứ chi bằng phẳng nằm trên mặt đất, hai mắt khổ sở mở to, bên miệng còn dính chút dung dịch màu trắng không rõ nguồn gốc.

“Tiểu Bạch, ta có thể giải thích chuyện này là ngươi ác ý trả thù.” Phượng Lại Tà lạnh lùng quét mắt qua người Tiểu Bạch. Nó thật không ngờ nha, Tiểu Bạch
trông oai hùng, hiên ngang, uy phong lẫm lẫm như thế, vậy mà lòng dạ lại hẹp hòi. Chỉ là…

Như vậy rất tốt, rất giống phong cách của chủ nhân.

“Ta không có cố ý đè lên nó, ai kêu nó chạy xuống dưới bụng ta, nó nhỏ như
vậy, làm sao ta nhìn thấy chứ.” Tiểu Bạch không cảm thấy mình làm sai
cái gì, cùng lắm là nó thừa cơ hội đè ép một chút, còn lỗi lầm căn bản
đâu phải là ở nó.


Phượng Lại Tà cố nhịn cười, đưa tay xách Tiểu
tiểu bạch vừa bị đè đến mức đầu óc mơ màng lên, sau đó cầm lấy sợi dây
dắt Tiểu Bạch đi.

“Đi thôi, cún yêu. Ta mang ngươi đi gặp sư phụ.”

Tiểu Bạch dù bất mãn bao nhiêu cũng chỉ biết liếc mắt xem thường, tùy ý để Phượng Lại Tà dắt đi.

Lúc này là thời điểm học sinh đến trường vào sáng sớm, mọi sự chú ý đều tập trung vào một cô gái xinh đẹp ôm một con “chó nhỏ”, tay dắt một con
“chó to”, quang mình chính đại đi nghênh ngang trên đường.

Con
chó to được cô gái xinh đẹp kia dắt trong tay có thể nói là đã thu hút
đa số ánh mắt của mọi người, có kẻ nhìn nó đến ngây người, không nhìn
đường đi phía trước nên liền đập đầu vào cột điện.

Nhìn thấy vậy, trong lòng Tiểu Bạch mọc lên mong muốn cắn người. Nó chẳng qua là một
con sói đang giả làm chó, chứ đâu phải là mỹ nữ tuyệt thế gì. Nếu như
không có cái vòng trên cổ kia, nó chắc chắn sẽ hưởng thụ sự chú ý này,
nhưng mà, bị dắt đi như vậy, sự chú ý của bọn họ lại làm cho nó cảm thấy vô cùng mất mặt.

“Hì hì, được rồi, sắp tới rồi.” Phượng Lại Tà
dắt Tiểu Bạch, kiêu ngạo khoe khoang khắp nơi. Nó thậm chí cố tình đi
chậm lại để cho người đi đường có thời gian ngắm nghía Tiểu Bạch của nó.

“Hống.”

“Ngươi không thể đi nhanh lên một chút sao?” Tiểu Bạch nhịn không được, bắt đầu phản đối.

“Biết rồi, biết rồi.” Phượng Lại Tà vừa cười vừa nói, nhưng tốc độ dưới chân
vẫn chậm chạp như rùa, làm cho Tiểu Bạch tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu như nó biết được địa điểm chính xác, nó chắc chắn không đời nào đi
với cái tốc độ rùa bò này.

Đi cả nửa ngày trời, Phượng Lại Tà mới đến được ngõ rẽ, chỉ cần rẽ vào đó là sẽ đến được quán café của sư phụ.

“Thương Nguyệt.”

Nhưng mà, lúc Phượng Lại Tà háo hức dắt Tiểu Bạch rẽ vào đó, cảnh vật trước
mắt lại làm cho vẻ hưng phấn của cô bé cứng lại. Một cơn gió thổi qua
khiến tro bụi bay mù mịt.

“Ở đâu?” Tiểu Bạch nhìn một loạt phòng ốc bị đốt trụi, không nhịn được liền mở miệng thúc giục.

“Đến nơi rồi.” Phượng Lại Tà chớp mắt, chậm chạp trả lời.

“Ngươi nói cái gì?” Tiểu Bạch ngờ vực hỏi lại.

“Quán café của sư phụ, tới nơi rồi.” Giọng nói của Phượng Lại Tà hơi nghẹn lại.

“Không lẽ ngươi định nói với ta là mấy căn nhà bị đốt rụi này là quán cà phê
của sư phụ ngươi?” Tiểu Bạch hoài nghi, có phải Phượng Lại Tà đang bỡn
cợt nó không?

Nhưng mà, Phượng Lại Tà lúc này lại không có phản ứng gì, thậm chí bỏ sợi dây trên tay xuống mà chạy thẳng về phía đống tro bụi.

Đã xảy ra chuyện gì?

Sư phụ đâu? Sóc Ngôn đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui