Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Sáng sớm ngày chủ
nhật, Hắc Linh Vũ và Khắc La Lạp mặc một bộ đồ kỵ sĩ bó sát người, tư
thế oai hùng hiên ngang đứng ở phòng khách đợi Phượng Lại Tà, nhưng
không ngờ người xuất hiện lại là Phượng Lại. Hai người vốn đang kiêu
ngạo, trong nháy mắt đã thu hồi dáng vẻ bệ vệ lại, giả vờ tỏ ra hiền
thục với hi vọng gây được ấn tượng tốt. Việc này không chỉ để tranh
giành vị trí Bá Tước phu nhân mà còn để chèn ép đối phương. Bọn họ đều
biết rõ với ngoại hình nổi bật của Phượng Lại, có lục tung cả Huyết tộc
lên để tìm kiếm cũng sợ rằng không thể tìm ra một người ngang ngửa.

Nếu như có thể bắt đệ nhất mỹ nam của Huyết tộc làm tù binh dưới váy thì lòng kiêu hãnh của các cô có thể tự do phát tác rồi.

Có điều, Phượng Lại lúc này chỉ thản nhiên quét mắt qua hai người, rồi lập tức dẫn họ tới trường đua.

Sau khi cả ba đã rời khỏi, Phượng Lại Tà nãy giờ vẫn đang lặng lẽ trốn ở
lầu hai cuối cùng cũng hành động. Nó quay người, ngoắc ngoắc Phượng Tê ở đằng sau.

“Bây giờ anh cõng em trở về phòng đi.”

Phượng
Tê nhìn thấy vẻ mặt xấu xa của Phượng Lại Tà thì chỉ có thể bất đắc dĩ
khom người xuống cõng cô bé. Phượng Lại Tà chỉ mới mười lăm tuổi, hơn
nữa dáng người nhỏ nhắn, ở trên lưng của hắn chẳng hề có sức nặng.

Lần đầu tiên cõng cô bé xuống lầu, thậm chí hắn còn bị trọng lượng nhẹ như
bông của cơ thể Phượng Lại Tà làm cho giật mình, hắn chưa bao giờ nghĩ
rằng sẽ có một thiếu nữ nhẹ như vậy tồn tại.

Vừa về tới phòng,
Phượng Lại Tà khẩn trương đi lấy hai cái túi nhỏ. Đây chính là “thứ tốt” mà nó mang tới từ nhân giới. Đừng nhìn thấy vật này nhỏ mà xem thường,
đây là “tiểu bảo bối” nó lấy từ tay Hàn Ngự và Long Toa Toa, lực phá
hoại rất là kinh người đó.

Phượng Tê chỉ đứng một bên quan sát
hành động của Phượng Lại Tà, cô nhóc này lấy từ trong cái túi tưởng như
rất nhỏ kia ra một đống lớn đồ vật. Phượng Tê tự hỏi không biết lần này
cô nhóc muốn làm chuyện quỷ quái gì mà lại cần hắn giúp đỡ. Nếu như chỉ
là một việc đơn giản thì ngài Bá Tước có thể cho người làm thay cô nhóc
rồi, cơ bản là không cần nhờ tới hắn.

Đưa lưng về phía Phượng Tê
hết nửa ngày, cuối cùng, Phượng Lại Tà cũng xoay người lại, trong tay là hai cái hộp tròn nhỏ, cười tủm tỉm nhìn Phượng Tê.

“Hì hì, “chị” Phượng Tê, lần này thắng hay thua là phụ thuộc vào chị nha.” Cố gắng
gằn giọng gọi “chị”, Phượng Lại Tà bề ngoài đáng yêu như một tiểu Thiên
Sứ, trong miệng lại là uy hiếp rõ ràng.

“Nhờ “chị” mang hai cái
hộp này đặt ở trong tủ quần áo của chị Linh Vũ và chị Khắc La Lạp.”
Phượng Lại Tà vừa nói vừa nhét đồ vào tay Phượng Tê. Nó cần phải liên
lạc với daddy để tránh daddy phát hiện sự mờ ám của nó, nếu không thì nó đã sớm tự mình tặng cho hai chị một món quà kinh ngạc siêu cấp rồi.


Haizzz, nó đành phải hi sinh thú vui của bản thân vì lợi ích chung cuộc vậy, đành phải nhờ Phượng Tê ra tay giúp.

“Đây là cái gì?” Phượng Tê nhìn cái hộp trong tay, cảm thấy có chút sợ hãi.
Trực giác của hắn nói cho hắn biết thứ đựng trong này tuyệt đối không
tốt lành gì.

“Bí mật!” Phượng Lại Tà chớp mắt, giả vờ thần bí nói. Kinh ngạc mà nói ra sớm thì còn gì là kinh ngạc nữa.

“À quên, anh phải nhớ nha, sau khi bỏ vào rồi thì phải nhanh chóng rời
khỏi phòng, đừng có tò mò mà mở lung tung nha.” Phượng Lại Tà mở miệng
nói thêm. Nó cũng không muốn “món quà” của mình ảnh hưởng tới Phượng Tê, dù sao thì tất cả những việc nó làm đều nhằm mục đích giúp Phượng Tê
giành được vị trí “Bá Tước phu nhân tương lai” mà.

Xem coi xem
coi, nó có vĩ đại không nào? Không chỉ đích thân giúp daddy tuyển bà xã
mà còn hiên ngang lẫm liệt chọn được người ưu tú nhất. Tất cả các cô gái còn lại bất kể thế nào cũng không sánh bằng phân nửa sắc đẹp của Phượng Tê.

Chẳng qua, giới tính của hắn là nam mà thôi.

Bỏ qua
chuyện này, xét ngoại hình, xét gia cảnh, xét khí chất, xét nhân cách,
có cái nào là Phượng Tê không hơn mấy cô gái ngu ngốc kia chứ. Chẳng qua là thiếu chút “bộ phận đặc thù” mà thôi, bù lại bấy nhiêu đây ưu điểm
hẳn là cũng đủ rồi. Tin tưởng daddy đại nhân của nó sẽ không chú ý tới
một chút “thiếu hụt” đó đâu.

Phượng Lại Tà nhìn đồng hồ rồi thúc giục Phượng Tê rời khỏi. Nó không muốn để người khác phát hiện khế ước giữa nó và daddy.

Phượng Tê vừa bước ra khỏi cửa, trên mu bàn tay Phượng Lại Tà liền hiện ra một luồng sáng màu vàng, trong đó là hình ảnh của Hắc Linh Vũ cùng Khắc La
Lạp.

Đây là những gì daddy nhìn thấy sao? Phượng Lại Tà nằm sấp trên giường theo dõi hình ảnh trong quầng sáng màu vàng trên tay.

--- ------ ------ -------

Hắc Linh Vũ và Khắc La Lạp giằng co nửa ngày trời mà vẫn không phân thắng
bại. Đúng lúc cái bụng của Phượng Lại Tà bắt đầu kêu lên ùng ục thì hai
người mới chấp nhận xuống ngựa, mang theo một thân đầm đìa mồ hôi.

“Hai chị này thật đúng là buồn chán, đấu cho tới trưa mà vẫn hòa nhau. Quả
nhiên, mình không ở đó thì cuộc thi trở nên không thú vị gì hết. Daddy
cũng thật là, từ sáng tới giờ cũng không nói câu nào, làm hại người ta
buồn ngủ muốn chết.” Phượng Lại Tà vừa cằn nhằn vừa ôm cái bụng đói meo
nằm ngửa trên giường. Lúc này, nó đột nhiên thấy nhớ tới Tiểu Tiểu Bạch, không biết ông Hồ Tư có giúp nó tìm được cái cục tròn tròn kia hay
không. Nếu như bây giờ mà có Tiểu Tiểu Bạch bên người thì ít ra nó cũng
có thể chà đạp cục bông đó giải sầu. Cho đến nay, dáng vẻ xấu hổ của
Tiểu Tiểu Bạch vẫn còn in lại trong đầu nó.

“Anh Phượng Tê, người ta đói bụng quá.” Phượng Lại Tà quay đầu ra ngoài cửa gọi to.

Phượng Tê thở dài đẩy cửa ra, không biết cô nhóc này ở trong phòng làm trò quỷ gì mà bảo hắn không được đi vào, chừng nào cô nhóc gọi thì mới có thể

tới.

Lúc Phượng Tê ôm Phượng Lại Tà xuống lầu thì Phượng Lại cùng hai người mang bộ mặt không phục Hắc Linh Vũ và Khắc La Lạp cũng vừa về tới. Sau đó, hai người bọn họ vội vội vàng vàng chạy lên lầu tắm rửa và thay quần áo.

Phượng Lại Tà nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang chạy lên lầu, khuôn mặt hiện ra một nụ cười đặc biệt rực rỡ.

Phượng Lại lập tức bắt được ánh mắt đùa cợt của Phượng Lại Tà, thấp giọng hỏi: “Tiểu Tà, con lại làm cái gì?” Hắn có linh cảm, tiểu yêu tinh này chắc
chắn sẽ không ngoan ngoãn ở nhà một mình, không chừng lại lén lút làm
chuyện gì đó kinh thiên động địa sau lưng hắn rồi.

“Người ta
không có làm cái gì hết, cả một buổi sáng đều nghiêm chỉnh ngồi trong
phòng xem “tường thuật trực tiếp”, chị Phượng Tê có thể làm chứng nha.”
Nó cũng không có nói xạo, quả thật nó đã ngoan ngoãn ngồi im trong
phòng, chỗ nào cũng không hề đi, nhưng mà nó đâu có nói là không thể kêu người khác làm giúp đâu.

Nói xong, Phượng Lại Tà ném vấn đề qua
cho Phượng Tê, ánh nhìn rất trong sáng xinh đẹp. Chẳng qua, Phượng Tê
lúc này đã hiểu được sự tinh ranh che giấu đằng sau khuôn mặt khả ái
kia.

Giữa lúc đó, trên lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét
thảm thiết chói tai, Phượng Lại lập tức đưa mắt nhìn cô bé đang ngồi
trong lòng mình. Phượng Lại Tà le lưỡi, đưa tay bịt kín hai lỗ tai, mở
to mắt nhìn xem rốt cuộc ai là người “may mắn” trúng chiêu đầu tiên.

Hắc Linh Vũ hấp tấp vọt từ trên lầu xuống, quanh thân chỉ có một chiếc khăn tắm màu trắng, mái tóc ướt đẫm mất trật tự rối tung trên vai, một tay
cô giữ chiếc khăn tắm không cho nó tuột xuống, tay còn lại không ngừng
vừa đập vừa phủi khắp nơi trên người. Luống cuống một lát, cô bước hụt
chân liền té thẳng từ trên cầu thang xuống.

“A! A! A!” Lăn lộn hết mấy vòng, cuối cùng, Hắc Linh Vũ té xuống dưới chân Phượng Lại một cách không còn hình tượng.

“Chị Linh Vũ, chị không khỏe à?” Phượng Lại Tà nhìn nhìn Hắc Linh Vũ. Chị
này thật sự không nên quá mức kích động như vậy, nếu như bị món quà bất
ngờ của nó làm cho ngã chết ngay từ giây đầu tiên thì quả thật là quá
lãng phí công sức của nó rồi.

“A!” Giữa lúc Phượng Lại Tà “quan
tâm” Hắc Linh Vũ, một tiếng hét thảm thiết khác cũng vang lên. Phượng
Lại Tà ngẩng đầu lên đầy chờ mong thì thấy Khắc La Lạp mới mặc được phân nửa trang phục, một tay phủi quanh người, một tay cầm quần áo chạy
xuống.

Có điều, Khắc La Lạp lần này tương đối may mắn, không hụt
chân té ngã như Hắc Linh Vũ mà an toàn “tiếp đất”. Nhưng lúc cô vọt
xuống dưới lầu với tốc độ ánh sáng thì vô tình đã đạp lên trên người Hắc Linh Vũ – lúc này đang nằm bất động dưới đất. Hắc Linh Vũ “a” một tiếng nhảy dựng lên, nhưng kì lạ nhất chính là cô nàng không có vọt tới vặn
gãy cổ Khắc La Lạp mà chỉ mang vẻ mặt hoảng sợ phủi phủi, đập đập trên
người mình.


Phượng Tê nãy giờ vẫn ngồi một bên nhìn mọi việc phát sinh, ánh mắt chú ý tới thái độ của Phượng Lại Tà. Nếu như hắn đoán
đúng, Hắc Linh Vũ và Khắc La Lạp có biểu hiện như vậy chính là vì cái
hộp tròn mà Phượng Lại Tà giao cho hắn lúc sáng.

Phượng Lại nhíu
mày, lạnh lùng nhìn cử chỉ quái dị của hai người trước mắt, trong mắt
lập tức hiện lên một tia sáng nhỏ. Sau đó, hắn đột ngột lui về sau vài
bước, gọi: “Hồ Tư.”

“Dạ.” Hồ Tư đứng một bên phục hồi tinh thần.

“Đi lấy nước tới.” Phượng Lại híp mắt nhìn hai kẻ đang không ngừng khóc
thét, lạnh lùng ra lệnh. Sau đó, hắn cúi đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn vẻ mặt vô tội của Phượng Lại Tà.

“Hì hì.” Phượng Lại Tà nhe răng cười lấy lòng, nó không tin daddy sẽ hung dữ với nó.

Hồ Tư rất nhanh đã mang theo một đám người trở lại, trên tay là mấy thùng
nước to. Được sự cho phép của Phượng Lại, hai người trong bọn họ liền
tiến lên, dội thùng nước vào người Hắc Linh Vũ cùng Khắc La Lạp.

Trong nháy mắt, đau đớn và ngứa ngáy trên người Hắc Linh Vũ và Khắc La Lạp
liền biến mất. Nhờ đó, họ cũng thả lỏng cơ thể, song song ngã xuống đất.

“Đưa họ về phòng.” Phượng Lại ra lệnh, sau đó nhìn về phía cô gái đang diễn kịch trong lòng mình: “Con, đi theo ta.”

Hu hu, cho dù nó không muốn thì cũng bị ôm đi mà. Phượng Lại Tà xụ mặt
xuống, xem ra daddy không vui rồi, nó phải suy nghĩ coi phải làm thế nào đây. Thôi, chắc là ngoan một chút là được rồi mà.

“Tiểu Tà, có
phải là con nên giải thích coi chuyện gì đã xảy ra không?” Một tay nhấc
Phượng Lại Tà để lên giường, sau đó, Phượng Lại lập tức đè người lên
ngăn cản cô nhóc ngồi dậy.

“Hu hu, daddy, người phải nghe người
ta giải thích đã.” Phượng Lại Tà cực kỳ hiểu rõ câu “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, nó ngoan ngoãn nằm im phía dưới daddy, biểu lộ tư thế thẳng thắn tốt đẹp.

“Nói!”

“Người ta chẳng qua là bỏ vài con rận nhỏ nhắn đáng yêu vào tủ quần áo của các chị mà thôi.” Phượng Lại Tà nhỏ giọng nói.

“Hơn nữa, con rận với người của Huyết tộc không phải là thân thích sao, con
cho là chúng nó sẽ kết thân rất nhanh với mấy chị.” Đều là sinh vật hút
máu cả, chẳng qua là đẳng cấp có khác nhau đôi chút, nhưng căn bản vẫn
là như nhau không phải sao.

Ai da, nó nói cái gì sai sao? Tại sao sắc mặt của daddy lại chuyển sang màu xanh vậy ?

“Ai nói rận và Huyết tộc là thân thích?” Phượng Lại híp mắt, hạ giọng hỏi.
Hắn thật muốn biết trong đầu của cô nhóc rốt cuộc là chứa những thứ gì
mà lại dám đánh đồng Huyết tộc vĩ đại với loài ký sinh trùng.

“Không phải đều là hút máu sao?” Nó vẫn còn chưa bỏ mấy con dơi hút máu vào
phòng của mấy chị mà. Chỉ tại mặt mũi của dơi quá xấu, nó không thích,
nếu không thì nó cũng không ngại nuôi thêm hai con vật để cùng daddy
“xúc tiến tình cảm”.

Hít vào một hơi thật sâu, Phượng Lại nhìn
chằm chằm cô bé dưới thân mình. Phượng Lại Tà tuyệt đối là người khiêu
chiến sự nhẫn nại cực hạn của hắn.


“Không được phép thả rận trong Huyết tộc, nếu không…” Phượng Lại nheo mắt, ghé sát bên tai Phượng Lại Tà cảnh cáo.

Hắn có thể cho phép cô nhóc tùy ý quậy phá long trời lở đất, nhưng thả rận ở Huyết tộc là hành động vi phạm pháp luật. Đối với quỷ hấp huyết mà nói, ký sinh trùng có thể tạo thành thương tổn rất lớn cho họ, có thể xem là một trong số ít những điều mà người Huyết tộc sợ hãi. Cô nhóc không
biết sống chết này không ngờ lại dám làm bậy, đúng là “điếc không sợ
súng”, nếu như chuyện này mà lọt vào tai trưởng lão thì khó mà tưởng
tượng được hậu quả.

“Dạ. Người ta biết rồi, người ta cam đoan sau này sẽ không làm vậy nữa.” A? Giọng điệu của daddy thật sự đáng sợ nha, xem ra sự việc có chút nghiêm trọng, vậy thì tốt nhất là nó nên ngoan
ngoãn một chút. Dù sao thì việc daddy dung túng nó rất là rõ ràng, trước nay đều mắt nhắm mắt mở với những hành động quậy phá của nó, vậy mà lần này lại mở miệng cảnh cáo nó, chắc hẳn sự việc không đơn giản như trong tưởng tượng của nó.

“Thật không?” Phượng Lại cảm thấy rất hoài
nghi. Tính cách của Phượng Lại Tà quá bướng bỉnh, luôn làm những điều mà người khác không kịp trở tay.

“Người ta thề, sau này tuyệt đối
sẽ không thả rận ở Huyết tộc nữa.” Giơ một tay lên, Phượng Lại Tà mạnh
dạn thề thốt, nhưng trong lòng lặng lẽ bỏ thêm vài chữ: trong hoàn cảnh
bình thường thì là như vậy. Nếu như có tình huống đặc biệt thì nó không
dám cam đoan nha, dù sao thì nó cũng rất vất vả mới nhờ Hàn Ngự và Long
Toa Toa bắt được bấy nhiêu đó rận, nó không muốn lãng phí một cách vô
duyên như vậy.

Phượng Lại gật đầu, tuy rằng cũng không hoàn toàn
tin tưởng lời hứa của cô bé. Sau này, hắn chắc chắn sẽ càng chú ý tới
hành vi mờ ám của Phượng Lại Tà, phòng ngừa chuyện tương tự phát sinh.

“Daddy, người ta nghe lời như thế, người cũng nên thưởng cho người ta một chút
đi.” Nhìn thấy sắc mặt của daddy chuyển biến tốt hơn, Phượng Lại Tà
quyết định tóm lấy thời cơ thật nhanh.

“Thưởng cái gì?” Phượng Lại hỏi.

“Chính là…” Phượng Lại Tà khẽ nhắm mắt lại, hạ thấp giọng nói, hàng lông mi
thật dài che mất nét tinh ranh trong đáy mắt. Giữa lúc Phượng Lại chờ
đợi câu nói kế tiếp, Phượng Lại Tà liền vươn hai tay ôm lấy cổ hắn, đôi
môi mềm mại trong nháy mắt đặt lên môi của hắn.

Phượng Lại giật mình, muốn đẩy cô bé ra nhưng lại bị cô bé ôm chặt lấy cổ, không tiện đứng dậy.

“Bá Tước đại nhân…” Hồ Tư bỗng nhiên đẩy cửa ra, vừa bước chân vào đã bị
tình huống trước mắt gây chấn động đến mức hóa đá, đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.

Phượng Lại định mở miệng nói “Cút!” nhưng lại quên mất miệng của mình vẫn còn dính sát vào bờ môi của Tiểu Tà.

Phượng Lại Tà thừa dịp daddy mở miệng liền e thẹn đưa lưỡi vào. Đây là lần đầu tiên Phượng Lại Tà hành động bạo dạn như vậy, cho nên, sau đó cô bé
liền cảm thấy lúng túng, đưa lưỡi qua lại nơi hàm răng của daddy mà
không biết phải làm thế nào nữa.

Phượng Lại thở dốc vì kinh ngạc, muốn đẩy Tiểu Tà ra nhưng lại cảm thấy kích thích bởi hành động của cô bé.

Hàm răng là nơi cấm kỵ của Huyết tộc, chỉ có người rất thân thiết mới có
thể động vào, vì chỉ cần chạm nhẹ vào đó sẽ mang lại hưng phấn rất mạnh
cho Huyết tộc. Vậy mà, Tiểu Tà đánh bậy đánh bạ lại vô tình kích thích
nơi mẫn cảm của Phượng Lại.

Trong nháy mắt, Phượng Lại mất đi sự tỉnh táo, hắn đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Lại Tà khiến nụ hôn thêm sâu.

Hồ Tư lặng lẽ đóng cửa lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận