Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Những tòa nhà nguy
nga cổ điển cùng hàng cây uốn lượn nhanh chóng chạy qua trước mắt,
Phượng Lại Tà ngồi trong lòng daddy, nhìn hoàng hôn chậm rãi buông
xuống. Bọn kỵ sĩ cưỡi tuấn mã màu đen xếp thành hàng nghênh tiếp.

“Chủ nhân!” Một hợp âm trầm thấp vang lên.

Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà đi vào.

“Daddy, đầu của người ta rất đau.” Mấy con ngựa đen trước mắt nó dường như đang xoay tròn, Phượng Lại Tà tuy rằng vẫn còn muốn nhìn kỵ sĩ cưỡi tuấn mã
thêm một chút, nhưng hai mắt càng mở to thì càng không thấy rõ.

“Ngoan, đầu đau thì ngủ đi.” Phượng Lại cúi đầu nhìn xuống, vươn tay, mơn trớn
hai mắt Phượng Lại Tà, khóe miệng hé mở, chú ngữ lặng lẽ tràn ra.

Khi đầu ngón tay khẽ vuốt qua, Phượng Lại Tà liền ngủ.

Sau khi Phượng Lại Tà ngủ, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Phượng Lại hiện lên vẻ tức giận, mang theo hơi thở gây cho người khác cảm giác áp bách, hắn tiến vào tòa thành tựa như một trận cuồng phong.

“Chủ nhân.” Người hầu khom lưng nhường đường.

Phượng Lại nhẹ nhàng đặt Phượng Lại Tà lên chiếc giường lớn mềm mại, sau đó
khom người xem xét vết thương vẫn còn đọng máu trên mắt cá chân của
Phượng Lại Tà.

Đôi lông mày của Phượng Lại nhăn lại, tay nắm lấy
chân Phượng Lại Tà, đầu ngón tay hiện ra móng vuốt sắc bén nhanh chóng
xẹt qua vết thương vốn đã ngừng chảy máu.

Một dòng máu đỏ tươi chảy ra, trong màu đỏ của máu lại có ánh sáng màu trắng của những hạt bụi phấn li ti.

Hít vào một hơi thật sâu, Phượng Lại cảm thấy trong lồng ngực dâng lên một cảm giác tức giận trước nay chưa từng có.

Khi hắn biết Tiểu Tà ở tại hồ nước đó, thì một giây hắn cũng không chần chừ mà chạy tới, trong lòng lo lắng cô bé sẽ gặp phải dị nhân ngư và bị
thương tổn.

Dị nhân ngư ẩn núp trong hồ nước đã lâu, ngày ngày
dùng ngoại hình đẹp đẽ dụ dỗ người khác đi vào, rồi hấp lấy tinh lực của họ để duy trì vẻ đẹp cùng kéo dài sinh mạng của hắn ta.

Nhưng,
thân phận của hắn ta khá đặc biệt nên mới có thể sống được tới nay. Vũ
Linh phái người ở lại đó cũng là để phòng ngừa các tộc khác đi vào hồ.

Có điều, Vũ Linh chỉ có thể cứu người ở bên ngoài hồ nước, còn một khi
đối phương đã bước vào trong hồ thì chỉ có thể để mọi việc thuận theo tự nhiên, tuyệt không nhúng tay vào.

Điều hắn lo lắng là cô bé hiếu kì này, trong lúc không biết gì sẽ chạy vào hồ nước xinh đẹp kia.

Nhưng dù hắn đã dùng thời gian ngắn nhất để chạy tới, Phượng Lại Tà cũng đã bị dị nhân ngư tổn thương.

Hàm răng của dị nhân ngư chứa đựng kịch độc, một khi chạm vào máu của con
mồi thì độc tố sẽ từ vết thương đi vào cơ thể, hấp thu tinh lực của con
mồi.

Nhìn những hạt quang phấn xuất hiện trong máu Tiểu Tà, đôi mắt âm trầm của Phượng Lại hiện lên sát khí.

Máu của Tiểu Tà thơm ngọt dị thường, mùi hương phát ra trên thân thể cũng
đủ để các tộc ăn thịt nơi Ma giới cảm thấy cực kì hứng thú. Cô bé đi
lung tung như vậy, chẳng khác gì đưa thỏ vào miệng cọp, bất cẩn một chút đã có thể mất mạng rồi.

“Tiểu Tà, lần này con náo loạn quá rồi.” Thở dài khe khẽ, Phượng Lại nâng chân Phượng Lại Tà lên, răng nanh hiện ra, đâm vào vết thương trên chân.

Màu tím trong mắt Phượng Lại chậm rãi biến mất, thay vào đó là sắc bạc quỷ dị…

--- ---------

“A…” Phượng Lại Tà giật mình mở mắt nhìn trần nhà xa lạ.

“Tiểu thư đã tỉnh?” Một giọng nói già nua vang lên bên tai Phượng Lại Tà, nó quay đầu thì thấy một ông cụ xuất hiện trước mặt.

Trong lòng cảm thấy hơi ngạc nhiên, Phượng Lại Tà nhìn nụ cười hiền lành của ông lão, nuốt nuốt nước miếng.

“Ông à, daddy của con đâu?” Nhớ mang máng là nó được daddy ôm trở về, lão bá bá trước mắt lại gọi nó là “tiểu thư”, vậy ông ấy nhất định là thuộc hạ của daddy rồi.

“Chủ nhân vừa được Huyết chủ truyền gọi, đã đi
trước rồi. Chủ nhân phân phó ta chăm sóc tiểu thư, nếu tiểu thư cần gì
thì cứ nói.” Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của ông cụ là một nụ cười
hòa ái, dễ gần.

Phượng Lại Tà gật đầu, lập tức ngồi bật dậy, muốn nhảy xuống giường đi tham quan đây đó. Kết quả lại gặp phải sự đau đớn
truyền đến từ chân, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nó trở nên hết sức
nhăn nhó.

“Đau quá! Đau quá! Đau quá!” Phượng Lại Tà ôm chân,
nhìn miếng băng gạc trên đó, trong đầu liền hiện ra hình ảnh lúc đại

chiến với dị nhân ngư. Từng chi tiết lần lượt lướt qua trong đầu nó như
lồng đèn kéo quân, rồi đột nhiên, nó nhớ ra một vấn đề quan trọng.

“A! A! Tiểu tuyết cầu! Tiểu tuyết cầu của con chạy đi đâu mất rồi?” Bất
chấp cái chân đau của mình, Phượng Lại Tà hấp tấp cầm lấy tay ông cụ,
hỏi.

“Tiểu thư, người đang nói ai vậy? Lúc chủ nhân mang tiểu thư trở về thì chỉ có một mình tiểu thư thôi.” Ông cụ lắc đầu, tỏ vẻ không
biết. “Tiểu thư có thể gọi ta là Hồ Tư.”

“Hu hu, tiểu tuyết cầu
của người ta…” Phượng Lại Tà nghe thấy vậy thì xụ mặt xuống. Khó khăn
lắm nó mới tìm được một tiểu sủng vật quý hiếm, lại vì con dị nhân ngư
đáng ghét kia mà đánh mất. Đồ cá độc ác, nó nguyền rủa, nguyền rủa con
cá này vĩnh viễn không tìm được vợ.

“Tiểu thư đừng gấp gáp, nếu
tiểu thư cần thì cứ tả cho ta biết người mà tiểu thư muốn tìm, ta có thể sai người đi tìm.” Hồ Tư cười nói.

Phượng Lại Tà lập tức ngẩng
đầu, mắt lóe sáng, vẻ mặt phiền muộn đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại nụ
cười tươi tắn rực rỡ. Nó kéo kéo cánh tay của Hồ Tư, nói: “Ừm, con nói
cho ông biết nha, nó rất nhỏ, đại khái là chỉ lớn hơn một chút so với
bàn tay của con, bên ngoài là bộ lông màu tuyết trắng, rồi còn có đôi
mắt nai con…”

Phượng Lại Tà càng nói, nụ cười trên mặt Hồ Tư càng thêm cứng ngắc, cho đến khi Phượng Lại Tà miêu tả tới cái đuôi lông xù
của tiểu tuyết cầu thì hắn không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: “Tiểu thư, cái mà người đang tả dường như không phải là người?”

Phượng Lại
Tà cười hì hì gật đầu, cũng không cảm thấy điều này có gì kì quái. Tiểu
tuyết cầu đương nhiên không phải người, nuôi người thì đâu có gì hứng
thú chứ. Người vừa không có lông xù, cũng không có bộ dạng khả ái làm
cho người khác phát điên, nói chung là không đáng yêu chút nào hết.

“Đúng rồi, đúng rồi. Bộ dạng của nó hơi giống hồ ly, còn có thể phun ra quả
cầu lửa.” Phượng Lại Tà nói xong mà vẫn cảm thấy tiếc nuối. Bảo bối của
nó, thật là đáng tiếc, đáng tiếc quá, nó còn chưa kịp đặt tên cho con
thú cưng mới này nữa mà. Tiểu tuyết cầu có bộ lông màu trắng mà nó yêu
thích nhất, vậy gọi Tiểu Bạch? Không được, Tiểu Bạch đã có rồi.


Hay là gọi Đại Bạch? Ừm… Tiểu Bạch mà biết thì nhất định sẽ kháng nghị, dù sao thì tiểu tuyết cầu nhỏ như vậy…

Vậy kêu là Tiểu Tiểu Bạch?

Đinh đoong! Quyết định như vậy đi, Bạch Bạch gia tộc đón chào thành viên mới – Tiểu Tiểu Bạch ra đời.

Trở về nhất định phải báo cho Tiểu Bạch cái tin tức kích động nhân tâm này mới được.

Hồ Tư vừa nghe hết những lời Phượng Lại Tà nói, gương mặt trầm xuống, đôi
mắt tràn đầy sự kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng cúi đầu che giấu biểu
hiện này.

“Ông à, ông nhất định phải giúp người ta tìm ra nó, nó
rất quan trọng với người ta nha.” Phượng Lại Tà nói, dáng vẻ đáng thương khiến người khác không nỡ cự tuyệt.

Nhiệm vụ trước mắt là phải tìm được Tiểu Tiểu Bạch, lỡ như bị người khác phát hiện ra nó thì biết làm thế nào?

“Này…” Hồ Tư có chút khó xử, tuy rằng chủ nhân đã từng dặn dò là phải nghe
theo lời Phượng Lại Tà, thế nhưng, chuyện này… Hắn làm sao có thể đưa
“cái tên kia” trở về đây được?

Đây quả thật là một vấn đề nhức đầu, e rằng, yêu cầu này chỉ có chủ nhân mới có thể tự mình trả lời.

“Tiểu thư, ta sẽ phái người tận lực đi tìm.” Còn khi tìm được rồi, có thể mang về hay không lại là một chuyện khác.

“Cám ơn ông.”

Tiểu Tiểu Bạch, ngươi đừng sợ nha, chủ nhân ta đây rất nhanh sẽ tìm được ngươi trở về.

“Tiểu Tà, bây giờ con vẫn chưa được phép xuống giường.” Giữa lúc Phượng Lại
Tà đang cảm thấy hài lòng, Phượng Lại đột nhiên xuất hiện, một đôi tay
mạnh mẽ ôm lấy Phượng Lại Tà quay trở lại giường.

“Daddy, người đã trở về.” Phượng Lại Tà chớp chớp đôi mắt to, cười tủm tỉm nói.

“Ừ.” Phượng Lại gật đầu, thấy sắc mặt Phượng Lại Tà tuy rằng vẫn có chút tái nhợt nhưng cũng đã tốt hơn trước rất nhiều, cuối cùng cũng thở nhẹ một
hơi, chỉ là… Ngày hôm qua, hắn đã giải trừ đại bộ phận độc tố trong cơ
thể Tiểu Tà, nhưng vẫn còn một phần quang phấn đã thâm nhập vào những cơ quan trọng yếu. Nếu như muốn hóa giải toàn bộ thì chỉ có cách thay hết
máu trong cơ thể Tiểu Tà.

Nhưng cách làm này có độ nguy hiểm quá lớn, hắn không muốn thực hiện.

“Chủ nhân.” Hồ Tư nhìn thấy Phượng Lại trở về thì cung kính lui ra.

“Daddy, người còn chưa nói với con, tại sao đột nhiên lại bỏ người ta mà quay
về Ma giới vậy?” Phượng Lại Tà như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi hết sức
đáng thương.


Phượng Lại chỉ cười không trả lời. Vừa rồi, hắn đi
gặp Huyết chủ. Họ đã ra quyết định đối với thất bại của đám hỏi vừa rồi, nếu như không thể tiếp tục hôn sự thì chỉ còn cách mau chóng tìm cho
hắn một vị tân nương thuần huyết thích hợp.

Lần này, bị triệu hồi khẩn cấp chẳng qua cũng vì vậy mà thôi.

Chỉ là, hắn không thể mở miệng nói với Tiểu Tà chuyện này. Mặc dù… một ngày nào đó, cô bé cũng sẽ biết.

Thế nhưng, ít ra cũng không phải từ hắn.

“Daddy, người phải bồi thường cho người ta, người ta bị quạ đen đuổi theo, còn
bị hoa ăn thịt người đánh, cuối cùng lại bị dị nhân ngư tiên sinh cắn
một cái, hu hu… Người ta thiếu chút nữa đã bị ăn rồi, nếu như không tại
người thì người ta cũng không xui xẻo như vậy.” Nhất định phải trách
daddy, nó là một cô gái rực rỡ khả ái, thanh xuân vô địch, không gì sánh được, lại không ngại hiểm trở, dũng cảm xông vào Ma giới, cũng không
phải là vì con người vô lương tâm, vô trách nhiệm – Daddy này hay sao?

Đương nhiên, nó tuyệt đối sẽ không nói tới việc đến Ma giới phần nhiều là vì
muốn thám hiểm, lòng hiếu kì chiếm vị trí thứ hai, gặp lại daddy chỉ là ý nghĩ cuối cùng…

“Con muốn bồi thường cái gì?” Phượng Lại liếc mắt liền biết rõ ý tưởng của cô nhóc này, mở miệng hỏi.

“Cái này…” Phượng Lại Tà xấu hổ cúi đầu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Người ta muốn daddy mang người ta đi chơi ở Ma giới, còn có…”

Phượng Lại nghe thấy yêu cầu ham chơi của Phượng Lại Tà, không khỏi khẽ cười.

“Người ta muốn daddy “mi” người ta một cái…” Phượng Lại Tà chớp mắt, dũng cảm nói, yêu cầu của nó đâu có cao.

Phượng Lại nhẹ nhàng gật đầu, tiến lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Lại Tà, từ từ hạ xuống.

Ngay trong hoàn cảnh “ngàn cân treo sợi tóc”, đáy mắt Phượng Lại Tà hiện lên một tia tinh ranh, nó nhanh chóng quay đầu, khiến cho nụ hôn đáng ra
phải đặt lên trán thì cuối cùng lại rơi trên môi nó.

Hai làn môi mềm mại chạm vào nhau, một luồng điện tê dại chạy dọc qua.

Phượng Lại giật mình ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vẻ mặt đắc ý vì quỷ kế thành
công của Phượng Lại Tà, đủ để cho hắn biết cô nhóc này là có âm mưu
trước.

Phượng Lại nhìn nụ cười tươi như hoa kia, trong lòng cảm
thấy bất đắc dĩ. Hắn đã xem thường sự tinh quái của cô nhóc rồi, đối
diện với cá tính bướng bỉnh và nghịch ngợm của Tiểu Tà, hắn cũng đành
phải cam bái hạ phong.

Ngồi trong lòng Phượng Lại, Phượng Lại Tà cười không ngớt.

Nụ hôn đầu tiên! Đó là nụ hôn đầu tiên của nó nha!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui