Trong khoảnh khắc đó như vỡ vụn, trái tim đau đớn giống như bị một cây gậy đâm vào vậy, Phượng Lại Tà ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của Michael, giống như một đứa trẻ không có linh hồn.
"Thế mới nói, đứa con cấm kỵ như ngươi, vốn không nên tồn tại, ngay cả cha ruột của mình cũng có thể nhẫn tâm giết hại, thì còn có cái gì ngươi dienndnle,qu.y don không thể làm?" Michael tàn nhẫn phơi bày tâm can của Phượng Lại Tà từng chút từng chút một, thấy đáy mắt cô nhuốm màu ảm đạm, đáy mắt hắn tràn đầy hài lòng.
Trường liệt để trên cổ mảnh khảnh của Phượng Lại Tà, Michael không lo lắng cô sẽ chạy trốn hoặc phản kích, linh hồn đã bị hồn bay phách tán, cô còn có thể làm gì?
Nhưng, ngược lại hắn cũng rất kinh ngạc, cô rõ ràng cái gì cũng không biết, tại sao Phượng Lại cố ý bảo vệ cô? Quả thật buồn cười.
Nếu như sớm biết, việc đơn giản như vậy, mà lại có thể khống chế tất cả cử động của cô, thì, hắn đã sớm vạch trần tất cả rồi.
Đầu nhọn chậm rãi đâm vào da thịt của Phượng Lại Tà, cô giống như một đứa con nít mất đi tất cả sinh lực, không hề nhúc nhích.
"Tiểu Tà!" Phượng Tê cưỡi Bạch Hổ từ đầu đến cuối đều không yên lòng về Phượng Lại Tà, đã tìm được Sí Viêm, vết thương được băng bó đơn giản một chút, hắn liền ngay tức khắc chạy tới, vậy mà tình huống trước mắt lại như thế này, làm cho tim của hắn đều nhắc tới cổ họng.
Hắn là người triển khai Lục Dực, hắn đã làm Tiểu Tà giống như đứa con nít mất đi linh hồn.
Để Bạch Hổ nhanh chóng bay đi, nhân lúc Michael buông lỏng cảnh giác, Phượng Tê ôm Phượng Lại Tà vào trong ngực, trốn khỏi chiêu thức chí mạng của Michael.
"Đáng chết! Khi không lại xen vào việc của người khác." Michael lạnh lùng hừ khẽ, nhìn Phượng Tê lại một lần nữa ra tay cứu người, đáy mắt có chút phiền phức.
"Tiểu Tà! Em làm sao vậy?" Phượng Tê đau lòng nhìn vết thương của Phượng Lại Tà, cánh tay của cô, phía sau lưng của cô, cùng với vết thương trên cổ của cô làm hắn nhìn mà thấy ghê, tâm can như bị thắt lại, đau đến nỗi hắn không thể hít thở được.
Cô bị sao vậy?
"Anh trai, anh trai." Bờ môi của Phượng Lại Tà run rẩy mở ra, cặp mắt như mất đi tiêu cự chuyển đến gương mặt tái nhợt của Phượng Tê.
Chỉ hai chữ yếu ớt, lại làm cho toàn thân Phượng Tê cứng đờ, khó có thể tin được nhìn chằm chằm cô gái đang ở trong ngực mình.
Cô đang nói cái gì?
"Anh, chính là anh trai của em." Phượng Lại Tà chậm chạp mở miệng, âm thanh ấy thật yếu ớt.
"Tiểu Tà."Ôm lấy đôi tay đang run rẩy của cô, Phượng Tê trong mắt lóe lên hàng loạt nét khổ sở, cô biết? Cô đều biết?
"Em giết ông ta rồi."Phượng Lại Tà nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh yếu ớt, biến mất ở trong gió.
"Em giết ông ta rồi, Phượng Ngâm, ông ta là ba em." Bờ môi run rẩy, cô chậm chạp nói ra.
"Tiểu Tà, đừng nói ahhh..." Mọi chuyện đều đã qua, đều đã qua. Sao cô lại biết được tất cả? Hắn vĩnh viễn không muốn cho cô biết những chuyện này.
Phượng Tê ôm chặt cô trong ngực, rất muốn thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.
"Tại sao không nói cho em, tại sao không nói cho em...em là con gái do hai anh em sinh đôi sinh ra, tại sao không nói cho em, người mà em hận lâu như vậy lại chính dienndnle,qu.y don là cha em, tại sao lại chỉ trơ mắt, nhìn em giết ông ta." Cô nói ra từng lời từng lời một, đáy mắt cô dâng lên màu tím của nước mắt, cô cắn môi thật chặt, cô hy vọng tất cả cũng chỉ là ảo giác.
Cô hy vọng mình không nghe được gì.
Nhưng sự thật lại hiện ra ở trước mặt cô.
Năm đó, tuổi thơ của cô, gương mặt đó, nhìn khuôn mặt Phượng Tê ngay trước mắt cảm thấy thật quen thuộc.
Cô tại sao không phát hiện ra, tại sao lại không phát hiện ra hắn chính là người thiếu niên kia.
Tại sao lại không nghĩ thêm, thế nên lần đầu tiên thời điểm cô nhìn thấy Phượng Ngâm cô có cảm giác thân thiết. Tay của cô, hai tay của cô, chính cô tự tay giết chết cha của mình, mà cha của cô, năm đó cũng giết chết mẹ và cha nuôi của cô.
Buồn cười, chân tướng sự việc thật buồn cười biết bao.
Cô vừa nghĩ vừa cười, phát hiện nước mắt không ngừng lăn xuống gương mặt, cô muốn quên đi tất cả, lại phát hiện từ khoảnh khắc cô biết hết mọi chuyện, những chuyện này, giống như bị khắc sâu ở trong đầu của cô.
Hai tay của cô, nhuộm đầy máu tươi, cô, Phượng Tê, cha.
"Tiểu Tà, đó là quyết định do cha lựa chọn, em không cần…" Nhìn vẻ mặt bi thương của cô, nhìn màu tím của nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô, Phượng Tê muốn dienndnle,qu.y don mình chết đi, hắn nghĩ để cho cô quên tất cả, quên hết tất cả, hắn hi vọng cô vĩnh viễn sẽ không phải biết sự thật tàn khốc này, nhưng bây giờ, đã quá muộn.
"Hu hu, em giết ông ta rồi, tự tay em giết ông ta rồi. Tại sao, tại sao không nói cho em biết. Tại sao." Tại sao không cho cô một cơ hội để lựa chọn, tại sao phải bắt cô gánh lấy tội danh giết cha, tại sao lại để cho cô mang theo lòng tràn đầy hận thù giết chết người thân nhất của cô.
Trong thân thể của cô, mang dòng máu của ông ta.
Tiếng khóc thê lương, từ trong miệng của cô tràn ra, cô không chịu được sự thật tàn nhẫn này, khóc thảm thiết ở trong ngực Phượng Tê..
Phượng Tê lòng đau như cắt, đôi mắt tràn đầy hận thù nhìn Michael đứng ở một bên cười lạnh.
Hắn biết, chỉ có một người, có thể nói cho Tiểu Tà biết tất cả trong một khoảng thời gia ngắn như vậy.
Người đó chính là Michael.
Hắn dễ như trở bàn tay xé nát sự khổ tâm của Phượng Lại dành cho Tiểu Tà ném lên không trung, ném cô vào trong sự thật tàn nhẫn.
Michael nhìn cặp mắt tràn đầy hận thù của Phượng Tê, đáy mắt hắn tràn đầy nét cười.
"Các ngươi vốn không nên tồn tại, thứ máu dơ bẩn, chỉ có thể chứng minh các ngươi bẩn thỉu."
"Câm mồm! Không cho phép! Không cho phép ngươi làm Tiểu Tà khóc." Phượng Tê cắn răng, liều mạng hét lên, một tay ôm Phượng Lại Tà ở trong ngực, một tay niệm chú, nhằm vào Michael phát ra Viêm Long khổng lồ.
Cả người thiêu đốt lên hỏa diễm Cự Long, gào thét hướng Michael mà đánh tới.
Nhưng, Michael phất tay một cái, tạo ra một cơn mưa tên màu vàng, nhằm thẳng hướng Viêm Long bắn tới,
Chỉ nghe được một tiếng rầm vang vọng trên không trung, Viêm Long dưới sức mạnh của cơn mưa tên màu vàng đã hóa thành tro bụi.
"Đứa con cấm kỵ kia, dùng ba phần tư năng lượng vần thất bại, người lại bị thương nặng thế kia, ngươi cho rằng ngươi như vậy, sẽ là đối thủ của ta sao." Giọng của Michael tràn đầy khinh thường, đôi mắt nhìn Phượng Tê, giống như đang nhìn một con kiến nhỏ bé, chỉ cần hắn dùng lực một chút, là có thể bóp chết hắn.
"Vậy thì như thế nào?" Phượng Tê cắn răng nuốt máu tươi xông lên tới cổ họng xuống, kiên quyết nhìn Michael.
"Như thế nào? Nếu ngươi thích ta sẽ để cho ngươi xem một chút, lực lượng của ngươi khi ta triển khai Lục Dực, nhỏ bé đến mức nào." Michael cầm trường kiếm trong tay lên, nhưng lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Gió bão rít lên, hắn triệu hồi sáu con chim lớn nhất đến, đột nhiên lông vũ trắng noãn sắc như lưỡi dao, nhanh chóng bay thẳng về phía Phượng Tê.
Các mũi nhọn màu vàng dày đặc, hướng về phía hắn như một cơn mưa.
Phượng Tê trước tiên triển khai kết giới, chống lại công kích của Michael, nhưng, Michael triển khai toàn bộ Lục Dực, hắn lại đang trọng thương nên khó có thể chống đỡ được.
Mặc dù chống lại được phần lớn các mũi tên màu vàng, nhưng một số ít vẫn xuyên qua kết giới, trực tiếp đâm thẳng vào người của hắn, hắn nhanh chóng bảo vệ Phượng Lại Tà ở trong ngực, làm cho Bạch Hổ nhanh chóng tránh né.
Thế nhưng, Michael như muốn làm tới cùng, quyết tiêu diệt hắn ở chỗ này, đuổi sát không buông thả ra càng ngày càng nhiều mũi tên màu vàng.
"Máu tươi."
Từng giọt từng giọt nhỏ xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Lại Tà, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, dienndnle,qu.y don thấy trên người của Phượng Tê đã bị mũi tên màu vàng gây nên vô số vết thương chồng chất, cánh tay, bả vai, gương mặt, khắp nơi đều dầm dề máu tươi.
"Tê Tê." Cô run rẩy vươn tay, mơn trớn vết thương trên gương mặt của hắn, máu tươi không ngừng lăn xuống gương mặt của hắn, thế nhưng hắn lại không nhúc nhích mà lại gắng gượng duy trì kết giới.
Hắn không hề có phản ứng, ánh sáng trong đôi mắt đã tối đi.
Máu tươi, không ngừng nhỏ xuống, một giọt máu tươi, rơi vào trong đôi mắt hỗn độn của Phượng Lại Tà, một hồi đau nhói, từ mắt khuếch tán ra.
"Tê Tê."
"A!!"
Một tiếng rít chói tai truyền từ phía chân trời, mang theo năng lượng khổng lồ, khiến Michael không khỏi chấn động, trong nháy mắt, hắn nhìn về phía Phượng Tê cùng Bạch Hổ, hiển nhiên, trong phút chốc, lực lượng Phượng Tê đã đến giới hạn, trên người hắn lần lượt bị mũi nhọn màu vàng đâm vào, nhưng hắn lại gắng gượng chống chọi được đến cuối cùng.
Hắn đã cảm thấy rõ ràng, hơi thở của Phượng Tê, đang dần dần biến mất, nhưng, sau một tiếng thét chói tai, sắc tím to lớn, lại hoàn toàn che chở cho Phượng Tê cùng bọn họ.
Nhìn sắc quang màu tím từ từ tiến lại gần, Michael theo bản năng nắm chặt trường kiếm trong tay, dienndnle,qu.y don trong nháy mắt, hắn cảm nhận được cảm giác bị áp bức nặng nề, từ quả cầu ánh sáng màu tím khuếch tán ra.
Điều làm hắn kinh ngạc hơn chính là, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Sợ hãi? Buồn cười, hắn lại cảm thấy sợ hãi! Michael tự giễu cợt mình cười một tiếng.
Quang cầu màu tím càng ngày càng đến gần, hào quang màu tím chậm rãi rút đi, bóng dáng mảnh khảnh từ trong lộ ra.
Tóc dài đen nhánh, hai mắt đen nhánh.
Phượng Lại Tà một tay đỡ Phượng Tê, nhẹ nhàng đặt ở trên lưng của Bạch Hổ.
Một chút thản nhiên, sắc tím che chắn Phượng Tê cùng Bạch Hổ lại.
Michael khiếp sợ nhìn Phượng Lại Tà hoàn toàn khác biệt với tóc bạch kim và đôi Mắt Bạc lúc trước.
Giật mình nhìn con ngươi đen nhánh của cô.
"Con ngươi màu đen."
Đứa con cấm kỵ, từ màu tím đến Mắt Bạc, đó chính là cực hạn lớn nhất, một khi thoáng hiện lên Mắt Bạc, đó chính là thời khắc bọn họ triển khai toàn bộ năng lượng.
Thế nhưng, Phượng Lại Tà trước mắt, cặp mắt màu đen ấy, thật có chút kỳ lạ.
Gió, thổi bay những sợi tóc đen của Phượng Lại Tà, cô hờ hững mở đôi mắt màu đen, từng bước một tiến đến gần Michael.
"Ngươi muốn giết ta thật sao?" Phượng Lại Tà nâng khóe môi lên, hỏi.
Michael híp mắt nhìn cô, nhưng không lên tiếng, hắn cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ trên người của cô, khiến cho người khác có cảm giác bị áp bức, rất quen thuộc.
"Tại sao không trả lời ta?" Phượng Lại Tà vẫn cười, nhưng tay của cô, nhanh như tia chớp rút quang roi màu đỏ ra hướng về phía Michael.
Nhanh chóng tránh né một roi, Michael kinh ngạc phát hiện, tốc độ của Phượng Lại Tà lại có thể hơn mình, trong mắt của hắn tràn đầy khiếp sợ.
Hắn bất kể như thế nào cũng không thể lý giải, một đứa con cấm kỵ, làm sao có thể so sánh với hắn khi triển khai toàn bộ Lục Dực.
Thế nhưng, rất nhanh Phượng Lại Tà sẽ để cho hắn biết, hắn ngu xuẩn đến mức nào.
Nếu như nói trước đây Phượng Lại Tà nhanh như tia chớp, thì hiện tại cô đã sánh ngang với tốc độ ánh sáng, tất cả ưu thế của Michael, ở trước mặt cô có vẻ nhạt nhòa đi không ít.
Bóng dáng quỷ dị cùng năng lượng to lớn ấy, làm người ta cảm thấy kinh khủng.
Hắn thậm chí còn không cảm nhận được động tác của cô, cô âm thầm lặng lẽ nghiêng mình đi tới phía sau hắn.
Một tay kéo lấy cánh chim của hắn, vung quang roi lên.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu tươi bắn ra bốn phía.
"Ngươi!!" Michael hoàn toàn bị t Phượng Lại Tà trước mắlàm cho kinh hãi, hắn trừng mắt che vết thương, khó tin nhìn cô.
Cô rốt cuộc là cái gì? Tại sao lực lượng của cô đột nhiên lại trở nên khủng khiếp như thế.
"Thật là đẹp." Phượng Lại Tà cong khóe môi lên, nhìn đôi cánh bị bẻ gãy, quyến rũ đưa mắt nhìn Michael.
Nghe nói năng lượng thiên sứ hội tụ trên cánh của bọn họ, chỉ cần bẻ gãy cánh của bọn họ, bọn họ sẽ mất tất cả năng lượng. Cô nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Điều đó làm cho Michael cảm thấy rùng mình. "Ta muốn thử nhìn một chút, nếu như bẻ gãy hết năm cánh của ngươi, ngươi còn có thể bay sao?" Nụ cườicủa cô sáng lạn giống như Diễm Dương vậy.
Trong nháy mắt, Michael lại không nhìn thấy bóng dáng của cô, so với lúc nãy, một lần nữa phần lưng lại truyền đến một hồi đau nhức.
A! Khốn kiếp! Phượng Lại Tà lại đã sớm thoát ra khỏi phạm vi công kích của hắn.
Trong tay của cô là cánh chim, đang nhỏ từng giọt máu tươi.
Tí tách, tí tách.
"Chỉ còn bốn cái." Phượng Lại Tà khẽ liếm bờ môi, híp mắt nhìn bộ dạng nhếch nhác của Michael.
Ác bàng!
Trong lòng Michael bị chấn động mạnh, như được thấy lại hình ảnh nhiều năm trước khi Lucifer giơ cao cự khắc nhuốm máu, đứng ở trên hàng loạt thi thể của thiên sứ.
Sự sợ hãi ấy, bất chợt đổ xuống đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...