Trong trận đấu của top 20 từ từ sôi trào, tâm tình của toàn bộ khán giả như bay tới điểm cao nhất. Sau trận đấu của top 20 sẽ là top 10, cuối cùng là top 5 cũng đã xuất hiện.
Phượng Lại không chút lo lắng tiến vào top 5, thứ hai là Hoả Đề, Phi Vũ, Sí Viêm và Sóc Ẩn.
Bởi Sóc Ngôn mất tích cùng với rất nhiều tin đồn bất lợi với cậu ta nên tại trận đấu cuối cùng trước khi tiến vào top 5, l;q.đ do Sóc Ly rất lo lắng trong lòng nên rất nhanh đã bại bởi Phi Vũ.
Ngũ hùng gặp mặt, đốt lên cảm xúc mãnh liệt.
“Lại, trận đấu kế tiếp của mọi người được sắp xếp như nào?” Phượng Lại Tà bá đạo chiếm lấy ôm ấp của Phượng Lại, giống như một con mèo nhỏ rúc trong ngực hắn cọ a cọ.
“Rút thăm.” Phượng Lại tuỳ ý cô nhóc làm loạn ở trong ngực mình, khẽ đáp đáp.
“Rút thăm?”
“Hai người một đôi, mỗi người luân phiên một lần.” Một người nào đó không coi mình là tuyển thủ, không hề lo lắng. l[q-đ Mỗi người đều có phần.
“Tàn bạo.” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to. Năm ngoái bởi Đệ Nhị bỏ quyền thi đấu nên cách thức thi đấu có sự thay đổi, năm nay thì tạm thời tiếp tục thực hiện theo quy củ cũ.
“Như vậy, đối thủ đầu tiên của anh là ai??” Phượng Lại Tà cảm thấy tò mò, người đầu tiên được Lại nhà cô “sủng ái” – người may mắn ấy là ai?? Cô tin tưởng, với sức mạnh của Lại thì bốn người còn lại căn bản không phải đối thủ của Lại.
“Phi Vũ.” Phượng Lại khẽ nheo mắt lại.
“Ặc.” Không ngờ là Tiểu Vũ, nếu cô nhớ không nhầm thì lúc trước Tiểu Vũ và Lại có xích mích, không biết hiện tại anh ta đã nghĩ thông hay chưa.
“Bá Tước Phượng Lại, l,q;đ hiện giờ ngài có rảnh không?” Sau vài tiếng gõ cửa, thanh âm của Phượng Tê truyền đến từ ngoài cửa.
“Bệ hạ Phượng Tê, có chuyện gì không?” Phượng Lại khẽ nhíu mày, Phượng Tê tìm hắn vào lúc này là có chuyện gì. Nhìn nhìn Tiểu Tà trong lòng, hắn đứng lên đi mở cửa.
Phượng Tê mang theo vẻ mặt nặng nề đứng ngoài cửa, hắn nhìn Phượng Lại nói: “Ta vừa được Ma vương thông báo, ông ta yêu cầu ngài rời khỏi top 5 của trận đấu.”
Phượng Lại khẽ nheo đôi mắt lại, lạnh lùng bình tĩnh nói: “Vào đi.”
Đi theo Phượng Lại vào gian phòng, hắn cũng không bất ngờ khi thấy Tiểu Tà ngồi ở một bên. Quay về phía cô bé khẽ mỉm cười, sau đó sắc mặt Phượng Tê rất nhanh đã trầm xuống. Hắn ngồi xuống đối diện Phượng Lại, giọng điệu có chút lo lắng.
“Ma vương của phương Đông Ma tộc vẫn chưa tuyệt đối tín nhiệm ngài, vì vậy để ngài không tiến vào top 3, ông ta yêu cầu ngài rút lui khỏi thi đấu.” Thiên sứ xuất hiện khiến cho Ma vương hoàn toàn không tín nhiệm Phượng Lại. l3q4đ Ma vương lo lắng nếu Phượng Lại là gian tế của Thiên Sứ, như vậy giao đại quân vào tay hắn, không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết. Bọn họ thà vất bỏ một người cường đại còn hơn là để toàn quân bị diệt sạch.
Mặc dù Phượng Lại đã bị hiềm nghi, cho dù không thể toàn thắng, nhưng cũng không đến mức thua quá thê thảm.
“Rút khỏi cuộc thi đấu?? Điều này là không thể!!!” Phượng Lại Tà ở một bên nghe lập tức phát hoả, Lại có điểm nào giống một gian tế?? Lần trước vì Ma giới thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn, thật vất vả mới có thể sống sót trở về lại bị hiềm nghi như vậy, quả thực là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn ra lòng tốt của người khác.
“Ta có thể hiểu được lo lắng của Ma vương , thế nhưng ta không thể chấp nhận yêu cầu của ông ta.” Rút lui khỏi trận thi đấu?? Tuyệt đối không thể. Nếu như là bình thường cho dù hắn không tham gia thi đấu cũng không có vấn đề gì, thế nhưng lúc này lại khác. Hắn phải có được danh hiệu đệ nhất, phải nắm giữ binh lực Ma giới mới có thể toàn lực ứng phó đánh một trận với Thiên giới.
Quyền lợi này, hắn không thể giao cho bất kỳ kẻ nào.
“Ta đã tận lực thuyết phục ông ta, nhưng ông ta vẫn không chấp nhận.” Dù sao cũng là đội quân quan trọng, cho dù bản thân hắn có giải thích như thế nào đi nữa thì cũng không có hiệu quả. Ông ta tất sẽ có lo lắng và suy nghĩ của mình, nguyên tắc của một vương giả không thể tuỳ tiện bị người khác lay động.
Phượng Tê cảm thấy bất đắc dĩ.
“Nếu như Lại kiên trì không rút khỏi thi đấu thì như nào?” Phượng Lại Tà nhíu mày. “Võ đạo đại hội” là trận đấu của toàn Ma giới, không phải của một mình phương Đông Ma tộc của ông ta. Cho dù ông ta là chủ nhà cũng không có quyền yêu cầu tuyển thủ rời khỏi thi đấu.
“Ông ta sẽ dùng thủ đoạn để cưỡng chế.” Phượng Tê thở dài, nhìn Tiểu Tà đáp.
“Vậy cứ để bọn họ thử xem.” Phượng Lại Tà xem thường cười nhạt. Muốn động vào Lại, phải hỏi xem cô có đồng ý hay không. Nếu ngay cả cô cũng không giải quyết được, vậy cũng không cần động tâm tư với Lại.
“Tiểu Tà, ta sẽ tự giải quyết.” Nhìn cô nhóc nhe nanh múa vuốt muốn bảo vệ mình, trong lòng Phượng Lại chảy qua dòng suối ấm áp. Hắn trìu mến ôm cô nhóc đang nổi giận đùng đùng vào lòng.
Hắn rất vui mừng vì cô đã kêu oan cho hắn. Thế nhưng, hắn muốn bảo vệ cô mà không phải để cô bảo vệ mình. Việc này hắn vẫn đối phó được.
“Lại…” Rối rắm cau mày lại, cô ngẩng đầu nhìn Phượng Lại cười như không cười.
Tiểu Tà cảm thấy đau lòng, hắn vẫn như vậy, yên lặng tự mình giải quyết tất cả. Dường như không gì hắn không làm được, nhưng thật ra hắn đã âm thầm chịu đựng rất nhiều.
“Tiếp theo ngài có tính toán gì??” Phượng Tê cố ý tách hai người đang vô cùng thân thiết ra, hỏi.
“Ta sẽ tìm Ma vương nói chuyện.” Có một số việc vẫn là tự bản thân hắn ra mặt sẽ tốt hơn.
“Em sẽ đi với anh!!” Ôm lấy cánh tay Phượng Lại, đáy mắt Tiểu Tà tràn đầy ánh sáng kiên định.
Phượng Lại khẽ cười gật đầu, sau đó nhéo cái mũi nhỏ của cô.
“Có thể, nhưng không cho phép nói chuyện.” Hắn lo lắng cô nhóc sẽ xung động khiến Ma vương tức giận. Tuy rằng hắn cũng không sợ hãi thực lực của Đông phương Ma tộc, thế nhưng ở nơi đây, vào giờ khắc này ít đi một chuyện phiền phức thì vẫn tốt hơn.
“Em biết rồi.” Cô là người biết nặng nhẹ.
“Vậy… Ta sẽ nói một tiếng với Xưng Quân để hắn mau chóng an bài cho hai người gặp mặt Ma vương trước khi trận đấu của top 5 tiến hành.” Phượng Tê cảm thấy hơi thở ngọt ngào ấm áp trong phòng khiến hắn gần như hít thở không thông. Hắn đứng lên, mặt không chút thay đổi bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Hắn sợ hãi, nếu cứ tiếp tục như này hắn sẽ sụp đổ. Mặc dù hắn sớm đã quen, sớm đã tiếp nhận tất cả những chuyện này. Thế nhưng hắn vẫn không thể tiếp nhận việc cô bé nở nụ cười ngọt ngào với người khác, không thể tiếp nhận thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô rúc ở trong lòng Phượng Lại.
Cho dù…
Hắn biết hắn vĩnh viễn không thể trở thành người cô bé yêu, thế nhưng, tim vẫn đau nhức…
* * *
Khi Phượng Lại ôm Tiểu Tà đi tới trước mặt Ma vương thì hai người nhìn nhau.
Ma vương ngồi ở ghế trên trước mặt bọn họ.
“Bá Tước Phượng Lại, nghe nói ngươi có việc muốn nói với ta?” Ma vương ngồi ở sau bàn, thản nhiên mở miệng hỏi.
Phượng Lại ngẩng đầu nhìn Ma vương không giận tự uy, đúng mực nói: “Phượng Tê bệ hạ đã nói ý muốn của Ma vương với ta, ta cũng hiểu rõ ý của ngài.”
Ma vương gật đầu, đáy mắt hiện lên thoả mãn. Ông ta cho rằng Phượng Lại đã đáp ứng yêu cầu của mình, nhưng rất nhanh lời nói kế tiếp của Phượng Lại khiến sắc mặt ông ta trầm xuống rất nhanh.
“Nhưng rất đáng tiếc, ta không thể đáp ứng.” Phượng Lại thần sắc bình tĩnh nhìn đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc của Ma vương, lạnh lùng nói: “Lo lắng của Ma vương, ta hiểu rõ. Thế nhưng ta không chấp nhận bị vu oan.” Lời còn chưa dứt mà đôi mắt tử sắc của Phượng Lại đã trở nên lạnh lẽo nhìn Ma vương. Bàn tay nhỏ bé của Phượng Lại Tà lật lại nắm lấy bàn tay to lớn, như muốn truyền tín niệm của cô cho hắn.
“Đây là để tránh hiềm nghi.” Không hổ là vương của một tộc. Tuy rằng Ma vương kinh ngạc với câu trả lời của Phượng Lại, thế nhưng ông ta vẫn bình tĩnh trả lời.
“Dù sao sự trở về của ngươi cũng có điểm đáng ngờ.” Đôi mắt lợi hại đảo qua hai tay nắm chặt nhau của Phượng Lại và Tiểu Tà, đáy mắt Ma vương loé lên ánh sáng quỷ dị.
“Phượng Lại Tà tiểu thư, nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi là vị hôn thê của Hoả Đề.” Lời nói băng lãnh rõ ràng muốn áp chế hai người, mơ hồ có thể thấy được giọng điệu không hài lòng.
Phượng Lại Tà sửng sốt, vừa định đứng dậy đáp lời thì bàn tay to kia nắm chặt tay cô khiến cô bất động.
“Rất nhanh sẽ không phải nữa.” Phượng Lại khẽ động khoé miệng, ánh mắt có ánh sáng kiên định. Hắn đúng mực đáp lại Ma vương đang ngày càng nổi giận, tay nắm tay cô không chút buông lỏng.
“Bá Tước Phượng Lại, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?” Tiếng nói trầm thấp mơ hồ mang theo lửa giận, dường như là yên lặng trước bão táp. Xung quanh Ma vương từ từ nổi lên sự dao động của ma pháp.
“Có, bệ hạ.” Phượng Lại ưu nhã ngồi trên ghế, không vết tích mở kết giới xung quanh mình và Phượng Lại Tà để ngăn chặn lửa giận của Ma vương.
Dựa vào bên người Phượng Lại, mười ngón tay của hai người đan xen vào nhau, không phân không rời.
“Lại…” Dưới sự bảo vệ của kết giới do Phượng Lại tạo ra, Tiểu Tà thấy ma pháp xung quanh Ma vương dao động càng lúc càng lớn, phạm vi tiếp xúc cũng càng lúc càng rộng. Đồ đạc trong phòng đã bị ma pháp của Ma vương phá huỷ gần như không còn, những mảnh vụn bay múa trong phòng. Cô thấy trong mắt Ma vương từ từ dâng lên ngọn lửa phẫn nộ, tay cô không khỏi nắm chặt tay Phượng Lại thêm vài phần.
“Đừng sợ.” Đứng lên ôm Tiểu Tà vào trong ngực mình, một tay hắn chống đỡ sức mạnh của kết giới. Cúi đầu, hắn hạ một nụ hôn nhẹ nhàng xuống môi cô, giống như hắn đang tuyên bố quyền sở hữu của mình với Ma vương.
Trần trụi khiêu khích.
Ma vương bỗng nhiên đứng dậy, tay phải nắm chặt pháp trượng, bảo thạch gắn trên pháp trượng tản ra ánh sáng quỷ dị. Ông ta nheo đôi mắt dị sắc nhìn hai người, gió bão nổi lên cuồn cuộn trong phòng bao vây thật chặt kết giới của họ.
Phượng Lại Tà nhìn những mảnh vỡ bay xung quanh kết giới, bụi bặm từ từ dày đặc, cô khẽ cắn môi, lặng yên giơ một tay lên.
“Tán!!” Bỗng một tiếng quát khẽ truyền ra từ miệng cô, dưới kết giới của Phượng Lại, một ánh sáng ma pháp màu tím phóng ra từ lòng bàn tay cô khiến gió bão và bụi bặm đang vây quanh kết giới từ từ ổn định.
Cảm nhận được sức mạnh cường đại, trong lòng Ma vương âm thầm kinh hãi. Ông chưa từng chứng kiến sức mạnh của Phượng Lại Tà. Từ tận đáy lòng, ông không để “đứa con cấm kỵ” là nữ tử này vào trong mắt. Kết quả với hành động vừa rồi của cô lại khiến ông cảm thấy cả kinh. Không chỉ có thể kết hợp với ma pháp của Phượng Lại, mà còn có thể xuyên thấu qua kết giới áp chế ma pháp của ông.
“Quả nhiên không nên quá xem thường các ngươi.” Tiếng nói trầm thấp của Ma vương vang lên. Năm ngón tay trái ông ta mở ra, trong miệng tuôn ra một chuỗi chú ngữ tối nghĩa khó hiểu. Trên nóc nhà xuất hiện một đám mây dông tố. Gió điên cuồng gào thét, sấm chớp hạ xuống liên tiếp không ngừng đánh vào kết giới.
“Cáo già giảo hoạt!!” Phượng Lại Tà khẽ cắn môi, khi cô chuẩn bị ra tay lần nữa thì Phượng Lại lại nở một nụ cười thản nhiên với cô. Khi hắn quay đầu đối mặt với Ma vương là lúc…
“Đóng băng!” Chú ngữ theo tiếng nói ưu nhã của Phượng Lại truyền ra, nháy mắt khiến nhiệt độ trong phòng trong nháy mắt hạ xuống dưới 0 độ, cuồng phong rất nhanh bị đẩy lui, sấm chớp cũng không còn. Trên mặt đất bao phủ một tầng băng lạnh, mũi băng bén nhọn mọc lên từ trên mặt đất. Bên ngoài kết giới, khắp nơi đều là mũi nhọn sắc bén.
Mà Ma vương trong lúc ấy đã bay lên giữa không trung nhìn Phượng Lại lạnh lùng bình tĩnh quả quyết trong kết giới.
“Không hổ là ‘đứa con cấm kỵ’ mạnh nhất, cho dù là sức mạnh hay mưu trí đều hơn những kẻ khác.” Giọng nói Ma vương như là tán thưởng, đồng thời tay ông ta nhấc lên khiến Phượng Lại không có thời gian cảm tạ lời ca ngợi của ông ta.
“Ác long địa ngục, nghe lời kêu gọi của ta.” Sau khi nghe thấy chú ngữ triệu hồi, Phượng Lại sửng sốt, đáy mắt xuất hiện sự khẩn trương. Hắn không ngờ Ma vương lại kêu gọi ác long địa ngục vào lúc này. Một con thú khổng lồ như vậy chỉ sợ không dễ giải quyết. Hắn ôm Tiểu Tà vào ngực thật chặt, vô cùng chăm chú chuẩn bị đối phó ác long sắp xuất hiện. Nhưng…
“Dừng tay!!” Cánh cửa đóng chặt bỗng nhiên bị đá văng ra, hai bóng dáng chợt xuất hiện khiến Ma vương ngay lập tức đình chỉ việc truyền gọi. Phượng Lại Tà khó có thể tin nhìn hai người ở cửa. Khi nhìn thấy một người trong đó thì cô hét lên chói tai:
“Phượng Ca??!!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...