Gặp quỷ??!!
Phượng Lại Tà trừng mắt nhìn một màn quỷ dị trước mắt, nó đảo mắt nhìn về phía đại trưởng lão đang đứng một bên, hai mắt nheo lại bất mãn nhìn hắn chờ hắn cho mình một lời giải thích hợp lý.
Đại trưởng lão nhẹ nhàng ho khan mộ tiếng nói :”Khụ khụ, lẽ nào Phượng Lại không nói cho con
biết, phải cắm chiếc chìa khoá vào ổ khoá mới có thể chạm tới cái rương
sao?” Được rồi, hiện tại hắn thật sự tin tưởng Phượng Lại không nói một
lời dư thừa nào với cô bé, ngay cả chuyện như vậy cũng cần hắn nhắc nhở. Hắn cảm thấy thật ai thán, Phượng Lại giữ bí mật tốt hơn nhiều so với
hắn.
“Ngài khẳng định?” Nhướng mi lên, Phượng Lại Tà làm ra bộ dạng “ta rất hoài nghi” nhìn vẻ mặt rút gân của đại trưởng lão.
“Con cho rằng hiện tại ta còn có thể ngu ngốc động thủ với con sao?” Nói
đùa, hắn cũng không ngại mạng hắn quá dài. Sau khi biết cô bé là “đứa
con cấm kỵ” còn dám vọng tưởng động thủ với cô bé ư, cho dù xương cốt
hắn có bị huỷ cũng không đủ cho cô bé ăn một bữa.
Phượng Lại Tà bĩu môi. Đúng vậy, hắn vẫn không tính là quá ngu ngốc.
Cẩn thận thu tay lại, quả nhiên như dự đoán, chiếc rương lúc trước biến mất lại một lần nữa xuất hiện trước mặt nó. Nó hít sâu một hơi, nắm chiếc
chìa khoá trong tay nhẹ nhàng cắm vào trong ổ khoá. Động tác của nó chậm rãi giống như sợ chỉ cần chạm nhẹ một cái thì sẽ phá huỷ chiếc rương
nhìn như cũ nát kia. Nhưng khi nó cắm chiếc chìa khoá vào thì cái rương
chợt phát ra một luồng ánh sáng mãnh liệt. Ánh sáng trắng chói mắt quấn
quanh người khiến mắt nó cũng không mở ra được, Phượng Lại Tà chỉ có thể nhắm mắt lại, tay nắm chặt chiếc chìa khoá truyện chỉ được đăng tại lê
wý đôn, truyện được đăng tại các trang web khác dưới mọi hình thức đều
là ăn cắp.
Lại là cái gì vậy, cái rương sắp nổ tung sao? Ngay khi Phượng Lại Tà đang lo lắng, thanh âm trầm ổn của đại trưởng lão lại
vang lên.
“Chớ khẩn trương, lúc trước Phượng Lại mang nó đến đây cũng là như vậy.”
Phượng Lại Tà ổn định lại kinh ngạc trong lòng, cảm giác ánh sáng trắng chậm
rãi thu lại nó mới mở mắt ra. Trước mắt nó xuất hiện một quang cầu nho
nhỏ đang tản ra ánh sáng trắng nhạt bao vây lấy nửa phần phía trước của
chiếc chìa khóa.
“Đây là cái gì?” Cho dù là nó cũng không thể
không kinh ngạc trừng mắt nhìn quang cầu này. Daddy rốt cuộc là giao cho nó nhiệm vụ gì, quang cầu bán trong suốt này là cái gì?
“Ta
không biết.” Đại trưởng lão bất đắc dĩ thở dài, ngay sau đó hắn liền
nhận được ánh mắt không tín nhiệm của Phượng Lại Tà, hắn vô tội nhún
nhún vai.
“Chiếc rương này là lúc trước Phượng Lại đem đến để ở
nơi này, hắn chỉ để ta thay hắn bảo vệ mà thôi. Về phần cái rương là cái gì, ta cũng không biết, con cũng thấy đấy, không có chiếc chìa khoá,
ngay cả chạm ta cũng không chạm vào được cái rương.”
Hắn đã từng
tràn ngập tò mò với đồ trong rương, nhưng khi hắn muốn đưa tay chạm vào
chiếc rương lại phát hiện cái gì cũng không còn nữa, cuối cùng hắn chỉ
có thể từ bỏ.
Chẳng trách, lúc trước Phượng Lại quay về lại có
thể yên tâm đặt đồ ở trong này, quả nhiên là làm cho người ta thấy được
mà sờ không được.
Híp mắt lại, Phượng Lại Tà vươn tay còn lại
chạm vào quang cầu đang phát ra ánh sáng trắng, nó cảm giác được có một
luồng hơi ấm từ giữa ngón tay truyền tới đáy lòng.
“Ta không ngờ
hắn lại đưa chìa khoá cho con.” Đại trưởng lão có chút bất đắc dĩ nhìn
chiếc chìa khoá trong tay Phượng Lại Tà. Hắn vốn tưởng rằng đồ vật quan
trọng như vậy Phượng Lại sẽ tự bảo vệ, nhưng thật không ngờ..
“Có cái gì không thể?” Nhét quang cầu lẫn chiếc chìa khoá vào trong túi áo
mình, cũng may quang cầu rất nhỏ nên không chiếm diện tích như lúc nãy,
nó sẽ mang đồ vật đến nơi thật an toàn.
“Ta mặc dù không biết
trong rương là cái gì, nhưng mà ta lại biết rõ lai lịch chiếc chìa
khoá.” Đại trưởng lão nhìn Phượng Lại Tà cất đồ vật đi vẻ mặt cũng không có kích động. Hắn dựa vào tường nhìn Phượng Lại Tà tiếp tục nói: “Đó là đồ của Quỷ Satan Lucifer. Có người nói chiếc chìa khoá này có khả năng
mở ra tất cả bảo tàng cùng sức mạnh trên thế giới, về phần tại sao nó
lại chạy đến trong tay Phượng Lại, ta cũng không biết.”
“Quỷ
Satan Lucifer?” Khoé miệng Phượng Lại Tà giật giật. Cái tên này nó đã
từng nhìn thấy vô số lần trong truyện xưa và truyện tranh. Đó là Thiên
Sứ được Thượng Đế sủng ái nhất nhưng lại phản bội Thượng Đế, là Thiên Sứ rất có tính truyền kỳ - Thiên Sứ đoạ lạc. Chẳng qua, nó không có hứng
thú đối với hắn ta, hiện tại nó chỉ muốn sớm hoàn thành việc mà daddy
dặn dò.
“Đồ vật đã lấy được, như vậy con đi trước.” Phủi phủi
mông chuẩn bị rời đi, Phượng Lại Tà không có hứng tiếp tục ở lại đây mắt to trừng mắt nhỏ cùng đại trưởng lão, nó còn có rất nhiều việc phải
làm.
“Chờ một chút!” Thấy Phượng Lại Tà phải đi, trong lòng đại trưởng lão quýnh lên tiến lên một bước.
“Làm gì? Ngài còn muốn trừng phạt con?” Phượng Lại Tà quay đầu mạn bất kinh
tâm nhìn đại trưởng lão. Nếu hắn còn muốn tranh luận cùng nó về chuyện
của tên Hắc Công Tước chết tiệt kia thì nó tuyệt sẽ không khách khí cho
hắn một cước, trực tiếp làm cho hắn câm miệng. Nó còn không gây hoạ đến
những người khác trong phủ Công Tước đã là rất nhân từ rồi. Chỉ riêng
những lời nói kia của Hắc Công Tước cũng đủ để hắn chết trên một vạn
lần. Nếu như không phải cố kỵ đến Phượng Tê hiện tại là Huyết chủ sẽ khó xử, nó sớm đã tận diệt một nhà hắn rồi.
“Không phải!” Bị đôi mắt tử sắc kia trừng, mặc dù là đại trưởng lão cũng không khỏi cả kinh,
theo bản năng nuốt nuốt nước miếng. Đôi mắt của cô nhóc này như thế nào
lại khiến hắn nhớ tới cái tên Phượng Lại kia.
“Ta chỉ là muốn nói…” Đại trưởng lão thấy vẻ mặt Phượng Lại Tà đã có chút không kiên nhẫn, hắn thở dài một hơi.
“Con thực sự cảm thấy Phượng Lại không chết?” Không ai cho rằng Phượng Lại
còn sống. Lúc Phi Mặc trở về chính hắn nói cho tất cả mọi người biết,
Phượng Lại hoàn toàn biến mất trong thánh quang của Thiên Sứ trưởng
Michael, ngay cả tro tàn cũng không còn, tất cả mọi người đã chấp nhận
sự thực này.
Phượng Lại thật sự đã chết, nhưng khẩu khí của Phượng Lại Tà kiên định như vậy làm hắn cũng sinh ra một chút dao động.
Một người cường đại như vậy, có thật hay không cứ như vậy đã chết?
Phượng Lại Tà xoay người, hít vào một hơi thật sâu, chăm chú nhìn vẻ mặt đại
trưởng lão, nói rõ ràng từng từ từng chữ: “Con không biết daddy có thật
hay không đã chết rồi, thế nhưng, cho đến khi con tận mắt nhìn thấy,
chính tai nghe được, bất luận kẻ nào nói con cũng không tin lê, quý
đôn.”
Không sai, trừ phi nó tự mình chứng thực tất cả những
chuyện này, bằng không, ai cũng đừng nghĩ thay đổi được ý niệm trong đầu nó.
“Con muốn đi Thiên giới? Con đi như thế nào?” Đại trưởng lão không thể không nhắc nhở nó. Dù cho cô bé là “đứa con cấm kỵ” có sức
mạnh cường đại nhưng cũng chỉ là đơn thương độc mã, cô bé làm cách nào
để xâm nhập vào nơi ở của Thiên sứ hỏi rõ ràng tất cả. Những Thiên Sứ
kia đối với “đứa con cấm kỵ” một chút tình cảm cũng không nói đến.
Phượng Lại Tà bỗng nhiên nhếch khoé miệng lên, quay về phía đại trưởng lão nở
ra một nụ cười tự tin. Tươi cười mỹ lệ như vậy làm đại trưởng lão nhìn
đến ngây dại.
Thật là đẹp!!
“A, “võ đạo đại hội” không
phải sắp bắt đầu sao?” Bỏ lại một câu nói nhàn nhạt, trong lúc đại
trưởng lão còn đang ngây ngốc Phượng Lại Tà đã quay về phía Đại Bạch
ngoắc ngoắc tay, một người một thú tiêu sái rời đi để lại một bóng lưng
cho đại trưởng lão.
Khi đi ngang qua phóng xét xử thì thấy những
trưởng lão như chim sợ cành cong đang tụ chung một chỗ thảo luận gì đó.
Thấy nó đến, trong nháy mắt sắc mặt mỗi người hết sức căng thẳng, khẩn
trương canh chừng từng động tác của nó. Chỉ sợ đại ác ma này vọt tới
trước mặt xé nát mình. Có trời mới biết được việc cô nhóc có biết bọn họ đã nói xấu Phượng Lại Bá Tước sau khi hắn chết hay không.
Nhìn
cô nhóc này gọn gàng nhanh nhẹn như vậy, thế nhưng khi ra tay lại thập
phần kinh khủng. Bọn họ cũng biết mình căn bản không phải đối thủ của
cô, đối với cô bọn họ chỉ có thể trốn tránh.
“Thật khó nhìn.”
Dưới nụ cười ngọt ngào của Phượng Lại Tà xẹt qua một tia chế nhạo. Nhìn
những trưởng lão ngày thường có bộ dáng cao ngạo kia lại có bộ dạng
khiếp đảm trước mắt mình, cô ngoảnh mặt làm ngơ chẳng thèm ngó tới.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, cô mang theo bạch hổ yêu mến rời khỏi hội trưởng lão.
Mà đại trưởng lão bị cô bỏ lại cuối cùng cũng hiểu ra ý tứ câu nói trước
khi cô đi. Ngay sau đó hắn gầm nhẹ một câu: “Chẳng lẽ cô bé chuẩn bị
tham gia “võ đại đại hội”?!!”
Tin tức này quá sức khủng khiếp rồi.
Cùng lúc đó….
Trên trời xanh, bên trong những đám mây trắng. Bên trong cánh cửa thiên đường hoa mỹ.
Trong một căn phòng trắng toát, ở vị trí chính giữa là một quan tài thuỷ tinh to lớn, màu sắc hoàn toàn trong suốt loé ra ánh sáng hoa mỹ.
Trong quan tài thuỷ tinh hé ra một dung mạo tuyệt mỹ đang ngủ say, lông mày
vì yên ổn mà giãn ra, làn da trắng nõn hoàn mỹ không tỳ vế, ngũ quan
tinh xảo giống như được làm từ tay Thượng Đế. Cho dù chỉ là lẳng lặng
nằm ở một chỗ như vậy, nhưng vẫn có thể khiến cho người ta không nỡ dời
tầm mắt, hận không thể nhìn mãi người này.
“Toa Toa, cậu đừng
kích động.!” Giọng nam có chút khẩn trương từ bên ngoài phòng truyền
đến, bước chân mềm nhẹ vội vàng từ xa đến gần.
Cửa phòng bị đẩy
ra, Long Toa Toa cùng một Thiên Sứ một thân thuần trắng xuất hiện trước
cửa. Trên khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn của cô, lúc này vì tức giận mà đỏ
bừng.
“Kích động! Tớ kích động đấy! Tớ cũng không chịu được đám
người ngoan cố kia nữa rồi!” Gạt cánh tay Hàn Ngự đang nắm lấy cổ tay
mình ra, cô kích động vỗ cánh bay đến bên quan tài thuỷ tinh, dừng lại ở giữa không trung nhìn mỹ nhân im lặng đang ngủ trong quan tài.
“Toa Toa, cậu xông tới như vậy, nếu bị Thiên Sứ trưởng phát hiện….” Hàn Ngự
cảm thấy một trận đau đầu, thận trọng đóng cửa phòng lại, nếu bị Thiên
Sứ khác phát hiện bọn họ tự tiện xông vào cấm địa, vậy thì thảm rồi.
“Cậu nhìn hắn xem, vẫn ngủ như vậy, có phải đã chết rồi không?” Long Toa Toa không để ý đến lời nói của Hàn Ngự, cô lượn vòng ở giữa không trung
nhìn người trong quan tài thuỷ tinh, giọng nói không tự chủ nhẹ đi,
giống như lo lắng thanh âm của mình sẽ làm ồn đến người trong quan tài.
Lông mày Hàn Ngự khẽ nhướng lên giương cánh bay đến bên cạnh Long Toa Toa nhìn mỹ nhân đang ngủ trong quan tài.
“Nếu như hắn biết Tiểu Tà bây giờ đã trở về Ma giới, có thể sẽ rất vui vẻ
hay không.” Long Toa giống như nói với người trong quan tài, lại giống
như đang nói cùng Hàn Ngự.
Hàn Ngự sâu kín thở dài, cũng không trả lời.
“A Ngự, cậu nói xem Tiểu Tà vì sao lại biến mất ba năm, ba năm sau lại
bỗng nhiên xuất hiện ở Ma giới?” Vui vẻ sao? Có lẽ vậy. Sau khi biết
được tin tức Phượng Lại Tà đã trở lại Huyết tộc do Thiên Sứ ẩn núp tại
Ma giới truyền đến, cô thật không biết mình nên vui vẻ hay nên khổ sở.
Có thể giống như A Ngự nói, Tiểu Tà thực sự biến mất là một chuyện tốt.
“Thiên Sứ trưởng có chỉ thị gì xuống chưa?”
“Không có. Trước mắt bọn họ cũng chưa có hành động cùng chỉ thị gì.” Hàn Ngự
lắc đầu, vừa nhận được tin tức này, tâm tình của cậu cũng cực kỳ phức
tạp.
Long Toa Toa chớp chớp đôi mắt bay gần đến quan tài thuỷ
tinh. Cô nhìn vào đôi mắt đang đóng chặt kia, hít vào một hơi thật sâu,
chậm rãi nói: “Phượng Lại, Tiểu Tà đã trở lại Ma giới, cô bé đã trở về.”
Người đang ngủ trong quan tài không có chút phản ứng nào, giống như đang ngủ say thực sự
Long Toa Toa và Hàn Ngự sớm đã thành thói quen, bọn họ chỉ ở lại một lúc
liền rời đi. Nhưng bọn họ lại không chú ý đến, ngay sau khi bọn họ rời
đi, trong quan tài thuỷ tinh kia, đôi môi mỏng khêu gợi khẽ gợn lên một
độ cong.
Độ cong yếu ớt kia chỉ sợ không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện.
Nhưng, nó đã thực sự xảy ra.
Đương đương đương đương, daddy xuất hiện….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...