Phượng Lại Tà vì phong ấn mới được cởi bỏ, lại thêm kinh hách quá độ nên té xỉu trong ngực Sí Viêm, hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Sí Viêm ôm cô bé rời khỏi gian phòng tràn ngập mùi máu tươi, chỉ để lại Tát Nạp đang khiếp sợ và Mễ Hiết Nhĩ đang hôn mê.
Sau khi đưa Phượng Lại Tà trở lại gian phòng, hắn vô thanh vô tức ngồi ở
bên giường, lẳng lặng nhìn Phượng Lại Tà ngủ, thật lâu sau mới rời khỏi
phòng.
Đi ở trong vương cung, tâm tình của Sí Viêm bị đè nén nặng nề.
Bỗng nhiên hắn thấy một bóng người quen thuộc đang từ cánh cổng vương cung
dưới đáy nước đi vào, bóng dáng từ từ phóng đại khiến hắn không khỏi cả
kinh.
Phượng Tê!!
“Phượng Tê điện hạ.” Quỳ một chân trên đất, Sí Viêm thi lễ đồng thời trong lòng xẹt qua một tia lạnh lẽo. Quả nhiên là đã tới.
Sớm hơn so với dự đoán của chủ nhân.
“Sí Viêm, bá tước Phượng Lại đang ở đâu?” Phượng Tê gật đầu. Hắn nhận ra Sí Viêm, đây là một trong tứ đại hộ pháp của Phượng Lại, người này cũng
tiến vào trong top mười “võ đạo đại hội”, thân thủ bất phàm. Rõ ràng Sí
Viêm không phải Huyết tộc, thế nhưng bởi vì đó là người của Phượng Lại,
thân phận của hắn ra sao cũng không có nhiều người truy
cứu.[diendan.com]
“Mời ngài đi theo ta.” Sí Viêm đứng lên, cúi đầu dẫn Phượng Tê đi về phía gian phòng Phượng Lại.
Tới trước cánh cửa hoa lệ, Sí Viêm gõ cửa: “Chủ nhân, Phượng Tê điện hạ tới.”
“Để cho cô ấy đi vào.” Thanh âm lạnh lẽo u ám của Phượng Lại truyền đến.
Sí Viêm mở cửa phòng, mời Phượng Tê đi vào, bản thân thì canh giữ ở cửa, đáy mắt hắn một mảnh bất đắc dĩ.
Phượng Tê đi vào gian phòng, nhìn Phượng Lại ngồi trên ghế đưa lưng về phía
mình, hắn trầm mặc, từ trên người lấy ra một phong thư có con dấu của
Phượng Ngâm.
“Phượng Lại bá tước, phụ vương sai ta giao bức thư
này cho ngài.” Đối với nội dung trong thư, mặc dù hắn không biết, nhưng
dù nhiều hay ít hắn cũng có thể đoán được một chút, đơn giản là để cho
Phượng Lại tham gia vào ngày “săn bắt Thiên Sứ” lần này.
Đây
không phải là lần đầu tiên Phượng Lại tham gia, dù sao đối với Phượng
Lại – thân là người trường kỳ chiếm lấy đệ tam mà nói, tham gia ngày
“săn bắt Thiên Sứ” có thể nói là chuyện thường như cơm bữa. Thế nhưng
lúc này đây, Phượng Ngâm lại lao sư động chúng sai hắn đưa bức thư này
đến tay Phượng Lại, điều này khiến cho Phượng Tê cảm thấy sự tình chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, phong thư trong tay Phượng Tê giống như được dẫn dắt, bay vào trong tay Phượng Lại.
Lưu loát mở ra, chữ viết của Phượng Ngâm hiện trên trang giấy.
Phượng Lại uể oải híp lại tử mâu, đảo qua mỗi một chữ trên giấy, lập tức khoé
miệng hắn xẹt qua một tia cười nhạt, đầu ngón tay khẽ động, một ngọn lửa trong nháy mắt đốt cháy nội dung trong bức thư.
“Phượng Tê điện hạ.” Phượng Lại đứng lên, quay đầu nhìn người đang đứng trước mặt hắn vào giờ khắc này – Phượng Tê.
Trong nháy mắt hai cặp tử mâu va chạm vào nhau, Phượng Tê liền cúi đầu.
Đối mặt với đôi mắt của Phượng Lại, trong lòng hắn luôn luôn cảm thấy hổ thẹn cùng tự ti vô tận.
“Phượng Lại bá tước có chuyện gì mời nói.”
Phượng Lại vươn tay, bất ngờ đặt trên vai Phượng Tê.
Phượng Tê kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phượng Lại.
“Ý tứ của Phượng Ngâm bệ hạ ta đã rõ, nhưng ở trong thư bệ hạ có nhắc tới
một việc để cho ta tự mình nói cho ngươi.” Phượng Lại lạnh nhạt mở
miệng, nhìn đáy mắt Phượng Tê hiện lên nghi hoặc.
“Có chuyện gì sao?” Phụ vương có chuyện muốn nói vời mình? Vì sao lúc trước không nói.
Phượng Lại khẽ híp hai mắt, thản nhiên chậm rãi mở miệng nói : “Ngày “săn bắt
Thiên Sứ” lần này, Phượng Tê điện hạ không cần tham gia.”
“Cái gì?” Phượng Tê khó mà tin được nhìn Phượng Lại, không thể tin được lời của hắn.
“Võ đạo đại hội” lần này hắn đạt được danh hiệu đệ nhất, theo lý hắn sẽ dẫn đầu đại quân chống lại quân đoàn Thiên Sứ, đây cũng là do trước đó phụ
vương đã nói với hắn. Vì sao vừa đến nơi này thì sự tình đã chuyển biến
một trăm tám mươi độ.
“Tình huống cặn kẽ ngài có thể hỏi Phượng
Ngâm bệ hạ.” Phượng Lại tựa hồ đối với quyết định lần này một chút bất
ngờ cũng không có, hắn vỗ vỗ bả vai Phượng Tê. Sau đó hắn đi về phía
cánh cửa phía sau Phượng Tê, cánh cửa mở ra, hắn dừng lại trong phút
chốc nhưng cũng không quay đầu lại.
“Phượng Tê, nếu ngài đã không tham gia ngày “săn bắt Thiên Sứ”, như vậy thì giúp ta một việc
đi.”[truyện chỉ được đăng tại diendan.com]
“Là việc gì?” Phượng Tê hồi phục lại tinh thần, hỏi.
“Ở nơi này chăm sóc Tiểu Tà, cho đến ngày “săn bắt Thiên Sứ” kết thúc mới
thôi.” Thanh âm của Phượng Lại hết sức thản nhiên, nghe không ra một
chút phập phồng lên xuống.
“Tiểu Tà??!!” Phượng Tê sửng sốt trong chốc lát, sau đó chậm rãi gật đầu nói: “Có thể.”
Nếu như mình thật không thể tham gia ngày “săn bắt Thiên Sứ” lần này, như
vậy thì ở lại nơi nào cũng đều như nhau, Phượng Lại nếu đã không có
trong Huyết tộc, phụ vương nhất định sẽ không yêu cầu mình ở lại Huyết
tộc. Như vậy thì ở lại chăm sóc cho Tiểu Tà, hẳn là sẽ không có vấn đề
gì.
Thay vì nói Phượng Tê không lo lắng, không bằng nói trong lòng hắn xác thực cũng muốn tiếp nhận đề nghị của Phượng Lại.
“Cảm tạ.” Phượng Lại lần đầu tiên nói ra lời cảm tạ với Phượng Tê, không
riêng gì Phượng Tê, mà ngay cả Sí Viêm đang đứng ở cửa cũng sửng sốt.
Chủ nhân đây là….
“Không…không cần khách khí.” Không biết tại sao, Phượng Tê cảm thấy thái độ của
Phượng Lại có chút kỳ quái. Thế nhưng cụ thể kỳ quái ở đâu, nhất thời
hắn cũng không nói được.
Phượng Lại nhận được hứa hẹn của Phượng Tê liền rời khỏi gian phòng thì thấy Sí Viêm đang canh giữ ngoài cửa.
“Ngươi đưa tiểu thư về phòng?”
“Vâng, chủ nhân.” Sí Viêm gật đầu, sau đó hắn thấy Phượng Lại trầm mặc rời đi, chỉ là phương hướng hắn đi, lại chính là gian phòng của Phượng Lại Tà,
Sí Viêm không nhịn được hơi cúi đầu xuống.
Rất nhanh sau đó, hắn
thấy Tát Nạp bị Phượng Lại đánh đến thê thảm đang hùng hổ dẫn một đội
binh sĩ nhân ngư hướng phía bên này đi đến.
“Phượng Lại có ở
trong phòng hay không?” Tát Nạp mới vừa rồi bị đám người Sí Viêm ném vào căn phòng dưới tầng hầm, hơn nửa ngày mới từ trong khiếp sợ khôi phục
lại, vừa nghĩ tới Phượng Lại liền vô lực.
Vì Phượng Lại thất lễ
với công chúa, cho nên còn chưa kịp báo tin cho Nhân Ngư Vương biết, hắn liền quyết định trước đem Phượng Lại bắt lại. Mặc kệ vì sao Vương thả
cho Phượng Lại một con ngựa, thế nhưng Vương cũng đã không so đo với
việc hắn làm lúc trước rồi, hắn lại được nước lấn tới, làm công chúa bọn họ bị thương. Sĩ khả sát bất khả nhục, nếu không để cho Phượng Lại một
chút uy hiếp, hắn thật không để tộc nhân ngư bọn họ vào mắt. Bọn họ tuy
rằng yếu ớt, nhưng tuyệt đối không phải đồ ngốc mặc người chém giết.
“Các ngươi tìm chủ nhân làm gì?” Đủ mọi chuyện xảy ra đã làm tâm tình Sí
Viêm rơi xuống tận đáy cốc, đối với tất cả những người tạo thành mối hoạ này, hắn cũng đã một đầu hoả.
Nếu như không phải tại công chúa
nhân ngư ngu ngốc kia, vọng tưởng đưa Tiểu Tà cho dị nhân ngư, thì phong ấn của Tiểu Tà trong lúc nguy hiểm cũng sẽ không bị phá huỷ, khôi phục
thân phận “đứa con cấm kỵ”, lúc này chủ nhân cũng sẽ không ảo não như
vậy.
Tất cả những chuyện này, đều do công chúa nhân ngư Mễ Hiết Nhĩ
ngu ngốc kia, cho dù tính khí Sí Viêm có tốt thế nào đi nữa cũng có kích động muốn giết người.
“Hắn làm thương công chúa bộ tộc ta, ta
muốn hắn nhất định phải đưa ra một công đạo.” Tát Nạp trừng mắt, khẩu
khí bất thiện đối với Sí Viêm, hắn là người bị hại cũng chưa có nóng nảy như vậy, thiếu niên gầy yếu trước mắt này như thế nào lại làm hắn cảm
thấy cậu ta muốn nổi trận lôi đình.
“Công đạo? Vậy trước tiên
ngươi nói cho ta biết, quê hương nhân ngư các ngươi như thế nào lại có
dị nhân ngư.” Sí Viêm hung ác trừng mắt nhìn Tát Nạp, mặc kệ chủ nhân có trách tội hắn hay không, hắn cũng đã quyết định để cho Tát Nạp biết
người làm sai đến tột cùng là ai.
“Cái gì.” Tát Nạp trợn tròn mắt. Dị nhân ngư? Trong vương cung bọn họ?
Không riêng gì Tát Nạp, ngay cả binh lính phía sau hắn cũng đều choáng váng theo.
“Ngươi không nên nói lung tung, vương cung chúng ta sao có thể có loại người này.” Đây là vu khống.
Sí Viêm cười lạnh: “Như vậy ngươi có thể nói cho ta biết, người chết ở trong cung điện Hắc Ám là ai?”[diendan.com]
“Đó là thị nữ của công chúa!” Tát Nạp mở miệng nói.
“Thị nữ? Kiểm tra cho rõ cái xác kia, xem là thị nữ hay là dị nhân ngư, các
ngươi chắc còn chưa có ngu xuẩn đến mức ngay cả việc này cũng không phân biệt được đi. Công chúa các ngươi thật là to gan, lại có thể cùng dị
nhân ngư tư thông, không tiếc dùng tộc nhân nuôi dưỡng hắn. Lợi hại hơn
là Vương của các ngươi, lại dung túng cho con gái mình làm ra việc
thương thiên hại lý như vậy. Ngươi cho rằng đường đường là một công
chúa, tại sao lại ở dưới cung điện Hắc Ám còn âm u hơn cả tầng hầm.” Sí
Viêm một hơi đem nội tình của Nhân Ngư Vương cùng Mễ Hiết Nhĩ đều nói
ra. Đây là kết quả hắn vì chủ nhân điều tra được.
Chỉ là ban đầu
hắn cũng chỉ biết được trong cung điện của Nhân Ngư Vương có tồn tại một nhân ngư khác thường. Chủ nhân cũng vì lí do này khiến cho Nhân Ngư
Vương không dám ra tay với ông ta. Dù sao, Nhân Ngư Vương tự mình dung
túng một dị nhân ngư trong cung điện của bọn họ, đây quả thực chính là
bao che, ông ta sao có thể trừng phạt người khác.
Nhưng hắn lại
không biết chính xác sự việc Mễ Hiết Nhĩ cùng cùng dị nhân ngư. Nếu
không phải ở trên bãi cát vàng được Phi Vũ cảnh báo, căn bản hắn sẽ
không nghĩ đến vị công chúa nhân ngư kia lúc sinh ra thân thể đã yếu ớt
lại có lá gan lớn như vậy.
“Ngươi... Ngươi...” Tát Nạp quả thực
không thể tin được những gì tai mình nghe được. Nhưng ở sâu trong nội
tâm hắn lại có một thanh âm nói cho hắn biết, tất cả những gì Sí Viêm
nói không thể không tin, nếu không vì sao công chúa lại muốn ở một nơi
như vậy?? Hơn nữa, mọi người còn phải kinh ngạc với việc Vương biết
Phượng Lại đồ sát con dân bọn họ lại vì mấy lời nói của Phượng Lại mà
thả hắn.
Tất cả những việc này đều không hợp với lẽ thường, kết hợp với lời nói của Sí Viêm, Tát Nạp cảm thấy tất cả đã sáng rõ.
Hiện tại việc đầu tiên hắn muốn làm là đi kiểm tra cái xác chết ở cung điện Hắc Ám kia, đến tột cùng là người nào.
“Được, ta sẽ đi ngay bây giờ nhìn xem, ngươi chờ đó cho ta.” Quăng xuống một
câu tàn nhẫn, Tát Nạp trong lòng sôi trào dẫn theo một đám binh lính vội vã rời đi, bọn họ khẩn cấp muốn biết đáp án. Vương của bọn họ, có hay
không che giấu cái gì, có hay không dung túng cho một dị nhân ngư kinh
khủng như vậy sinh sống ở trong vương cung bọn họ. Ôm trong lòng suy
đoán và bất an, đoàn người Tát Nạp rời đi.
Sí Viêm bất đắc dĩ thở dài, bộ tộc nhân ngư, quả nhiên là một đám xúc động dễ dàng xử trí theo cảm tính.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Phượng Lại đi đến gian phòng của Phượng Lại Tà, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra,
nhìn khuôn mặt Tiểu Tà bình yên ngủ trên giường lớn, trên khuôn mặt tinh xảo kia, vẫn còn lưu lại vệt nước mắt.
Hắn vươn tay lưu luyến
không rời xoá đi vệt nước mắt trên khoé mắt cô bé. Phong ấn mở ra, phản
phệ sẽ bắt đầu. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, Phượng Lại mê
luyến áp lên mặt mình. Sức mạnh bị phong ấn mấy chục năm, tại một ngày
nào đấy sẽ ùa đến, thân thể Tiểu Tà sẽ không cách nào chịu đựng được,
sức mạnh này sẽ mang đến cho cô bé thống khổ và dằn vặt vô tận.
Phượng Lại biết rõ việc này, đáy mắt nhìn cô bé hiện lên một loại tình cảm lo
lắng. Vào một ngày nào đó trong tương lai, phong ấn sẽ tự phản phệ trong vòng một tháng, nhưng mà đoạn thời gian đó, hắn sớm đã không ở cạnh cô
bé.
Bàn tay to mơn trớn khuôn mắt nhỏ nhắn, bờ môi mềm mại của cô bé.
“Tiểu Tà, xin lỗi…” Cúi người xuống, hắn nghiêng người ở trên môi cô bé nhẹ
nhàng hạ xuống một nụ hôn, mang theo vô tận lưu luyến si mê cùng không
đành lòng. Nếu có thể, hắn hy vọng hắn có thể ở bên cạnh cô bé vượt qua
cửa ải khó khăn này, nhưng sự tình đã phát triển đến mức này cũng không
cho hắn thời gian dài như vậy. Hắn không có nhiều thời gian.
Ngày "săn bắt Thiên Sứ” sắp bắt đầu, hai ngày trước khi bắt đầu hắn phải rời khỏi quê hương của nhân ngư trở lại Huyết tộc, gia nhập vào đại quân Ma giới, lấy danh hiệu đệ nhị “võ đại đại hội” dẫn đầu quân đội Ma giới
xuất chiến.
Trong lòng lại một lần nữa cảm thán Phượng Ngâm dụng
kế thâm sâu, Phượng Tê không chỉ đạt được danh hiệu đệ nhất mang đến
vinh quang trước nay chưa từng có cho Đông phương Huyết tộc, rồi lại
thành công thoái thác nhiệm vụ xuất quân tác chiến lần này. Tất cả đơn
giản vì hắn là đệ nhị, cũng là thành viên của Đông phương Huyết tộc,
theo quy tắc của “võ đạo đại hội”, nếu như trong top ba có hai thành
viên cùng chung một tộc, thì chỉ cho phép người đứng đầu tham gia ngày
"săn bắt Thiên Sứ”.
Phượng Ngâm hiểu rõ phải lợi dụng tất cả
những quy củ này như nào. Hai mắt híp lại, Phượng Lại lưu luyến si mê
nhìn Phượng Lại Tà yên ổn ngủ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo
kia, ngũ quan mĩ lệ không thể soi mói này. Hắn vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên
nhìn thấy cô bé, lúc đó ánh mặt trời quá trưa, bóng dáng nho nhỏ co rúc ở trong ngực Liên Kiều, trốn ở dưới ô che nắng lộ ra dung nhan ngây thơ
lúc ngủ của một đứa trẻ.
Lần thứ hai nhìn thấy cô bé, là vào một
đêm ánh lửa đầy trời. Hắn không thể phủ nhận, lúc đầu cũng không phải
ngẫu nhiên hắn xuất hiện ở đó, nhưng hắn cũng không có ý định ra tay.
Cho đến khi dưới bàn tay hắn lộ ra một khuôn mặt với nụ cười rực rỡ,
hoàn toàn để cho hắn sinh ra một niềm xúc động.
Hoặc là một sự đồng cảm.[diendan.com]
Có thế ngay cả chính hắn cũng không biết đó là cái gì.
Là vì đồng tình với thân phận “đứa con cấm kỵ”? Chính hắn cũng không biết.
Một khế ước đơn giản để cho cô bé sống sót, cho chính bản thân mình một lý
do, hứng thú nuôi dưỡng huyết nô, cho dù hắn biết căn bản cô bé không
phải nhân loại. Hắn chỉ là muốn biết, một đứa nhỏ như vậy, sau này lớn
lên sẽ thành dạng gì.
Một người không biết thân phận chính mình là “đứa con cấm kỵ”, có quyền được hạnh phúc hay không?
Nhưng, tất cả những chuyện này, hắn chỉ sợ chính mình không có cách nào tiếp tục xem nữa rồi.
“Tiểu Tà.” Nhìn đứa trẻ trong vòng tay mình từ từ trưởng thành thiếu nữ, nụ
hoa sắp nở thành một đoá hoa, đáy mắt Phượng Lại hiện lên một tia thâm
tình ngay cả hắn cũng không chú ý tới.
Lại một lần nữa hôn lên bờ môi mềm mại kia, dịu dàng chạm nhẹ, dùng chiếc lưỡi linh hoạt đẩy ra
hàm răng cô bé, vô hạn thâm tình, vô hạn dịu dàng, hắn ôm lấy khuôn mặt
cô bé, dụng tâm hôn.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích đầu lưỡi cô
bé, bóng dáng nhỏ bé trong lúc ngủ say giống như theo bản năng đi theo
động tác của hắn hôn trả.
Hai chiếc lưỡi mềm mại ẩm ướt dây dưa cùng một chỗ, quấn quýt lấy nhau, chăm chú khuấy động.
“Tiểu Tà…” Chống thân mình lên, đôi môi mỏng khêu gợi của Phượng Lại ghé vào bên tai cô bé, khoé môi nhẹ nhàng mở ra.
Thanh âm yếu ớt giống như tiếng muỗi.
Lại nhẹ nhàng thổ lộ bí mật trong lòng hắn.
“…..”
Giọt nước mắt màu tím từ khoé mắt Phượng Lại Tà chậm rãi chảy xuống.
Phượng Lại biết cô bé sẽ không tỉnh lại, đầu óc cô bé vẫn ngủ say như trước.
Nước mắt này, lại bất ngờ chảy ra.
Ngồi ở bên giường, Phượng Lại cứ như vậy lẳng lặng nhìn khuôn mặt yên bình của cô bé.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua nhưng hắn lại không có ý định rời đi. Trong mắt của hắn, chỉ chứa đựng khuôn mặt yên bình của Phượng Lại Tà.
Bởi vì hắn biết, hiện tại hắn không muốn rời xa, tất cả thâm tình chỉ có thể tại giờ khắc này hiển lộ.
Một khi Tiểu Tà tỉnh lại, hắn nhất định phải lãnh khốc xoay người rời đi.
Đã không cách nào thay đổi….
Mà lúc này, bị Phượng Lại bỏ lại một mình ở trong phòng – Phượng Tê, sau
khi khiếp sợ liền dùng ma pháp nói chuyện với Phượng Ngâm, khi hắn xác
nhận tất cả những chuyện này đều đúng như lời Phượng Lại nói, tâm tình
lên xuống bất định.
“Phụ vương, một khi đã như vậy, xin cho con ở lại bản địa của nhân ngư một thời gian ngắn.” Phượng Tê nghĩ đến lời
nói của Phượng Lại lập tức mở miệng.
Phượng Ngâm híp mắt, dùng
suy đoán cùng ánh mắt quỷ dị nhìn ảo ảnh của Phượng Tê, thế nhưng rất
nhanh hắn lại lộ ra một nụ cười từ ái.
“Dĩ nhiên có thể, có thể
trong khoảng thời gian Phượng Lại tham gia ngày "săn bắt Thiên Sứ” này,
một mình Tiểu Tà ở lại trong vương cung cũng không tốt, con ở lại đó
chiếu cố cô bé là được rồi.”
Ngoài ý muốn Phượng Ngâm lại trả lời một cách rất sảng khoái, làm Phượng Tê cảm thấy kinh ngạc vạn phần, như vậy là có thể?
“Chẳng qua…” Lời nói Phượng Ngâm vừa chuyển, hắn cười nhìn Phượng Tê: “Sau khi ngày “săn bắt Thiên Sứ” kết thúc, việc đầu tiên con phải làm là đem
Tiểu Tà về Huyết tộc.” Đáy mắt Phượng Ngâm có ánh sáng quỷ dị, tia sáng
kia làm cho trái tim Phượng Tê hiện lên một dự cảm xấu.
Ngày “săn bắt Thiên Sứ” còn chưa bắt đầu, đến khi kết thúc còn một khoảng thời
gian, như vậy trong khoảng thời gian này, chăm sóc Phượng Lại Tà thật
tốt mới là quan trọng nhất. Vì vậy hắn rất nhanh gật đầu đồng ý.
Phượng Ngâm hài lòng gật nhẹ đầu, rất nhanh chặt đứt kết nối.
Ở trong phòng, Phượng Ngâm hai tay chắp sau lưng, đáy mắt nở nụ cười toan tính, xoay người nhìn bức tranh sau lưng mình còn chưa hoàn thành kia.
Khuôn mặt của người trong bức tranh kia cùng Phượng Lại Tà giống nhau như đúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...