“Ngươi là ai?” Phượng Lại Tà ngã ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, trước mắt nó một mảnh hắc ám, nó vô ý thức lấy tay vuốt ve thủ hoàn trên cổ tay, hơi thở nguy hiểm lan
tràn bốn phía.
Trong bóng tối truyền đến tiếng cười trầm thấp, phảng phất có thể thấy được áp lực bên trong, lại tràn ngập cảm giác quỷ dị.
“Hì hì, nhanh như vậy ngươi đã quên ta sao?” Giọng nói trong đêm khẽ khàng hỏi.
Hai mắt nheo lại, Phượng Lại Tà nỗ lực thích ứng với tầm nhìn trong bóng
tối. Nó đã từng cùng thủ hạ của Sóc Ly học tập trong đêm, có thể ở trong bóng tối trong khoảng thời gian ngắn nhất khôi phục thị lực. Nhưng mà
nó lại kinh ngạc phát hiện, ở dưới đáy biển, bóng tối chính là bóng tối, âm u như vậy, căn bản không thể nhìn thấy dù chỉ một chút.
“Xin
lỗi, ta đã gặp nhiều người lắm.” Kinh hoảng trong lòng rút đi, Phượng
Lại Tà ổn định hô hấp, cố hết sức để cho lòng mình bình tĩnh lại, sử
dụng tai lắng nghe dòng nước.
“Ngươi làm ta thực sự rất thất
vọng, cô dâu nhân ngư của ta!” Một bàn tay quỷ mị im hơi lặng tiếng nâng cằm Phượng Lại Tà lên. (chỗ này nguyên bản là "tân nương nhân ngư".
mình k biết để thế nào thì tốt, mn góp ý mình vs )
Phượng Lại Tà cả kinh nhấc chân lên, bay lên đá một cước về phía trước, cảm
giác dưới chân đá phải xúc cảm mềm mại, đối phương đã lui về sau.
Bời vì dưới đáy biển bị ảnh hưởng bởi lực cản nên một cước này của Phượng
Lại Tà đá ra, độ mạnh yếu so với trên mặt đất đã yếu đi rất nhiều.
“Chậc chậc, sao ngươi lại thô lỗ như vậy.” Thanh âm của người nọ có chút bất mãn truyền đến.
Phượng Lại Tà cắn cắn môi, lời nói vừa rồi của người nọ làm cho nó bắt được trọng điểm.
Bốn chữ “cô dâu nhân ngư” đột nhiên gợi lên một đoạn hồi ức phi thường không tốt của nó tại Ma giới.
“Phá kim!” Cổ tay vừa chuyển, quang tiên thình lình từ cổ tay kéo dài ra, phong mang trong bóng tối chiếu sáng rất lâu.
“Quả nhiên là ngươi.” Híp mắt nhìn về phía trước cách nó không xa, dưới ánh
sáng mờ tối lộ ra khuôn mặt của một người, Phượng Lại Tà lạnh giọng nói.
“Không cần thô lỗ như vậy, ngươi là một thiếu nữ nha.” Đối phương thấy thân
phận đã bị phát hiện, dứt khoát không trêu chọc nữa. Đầu ngón tay run
lên, vách tường bốn phía gian phòng được đốt lên ngọn lửa màu xanh, băng hoả trong nước biển màu xanh được đốt cháy, rọi sáng đáy biển hắc ám.
Người trong bóng tối được băng hoả chiếu rọi hiện ra diện mạo chân thực.
Một mái tóc dài như rong biển quấn vào thân thể trắng nõn, đuôi cá mỹ lệ
cùng gương mặt mang theo nụ cười quỷ dị in ở đáy mắt Phượng Lại Tà.
Dị nhân ngư!
Nhân ngư trong hồ nước mỹ lệ kia đã cắn nó một ngụm, giống như một ác ma.
Phượng Lại Tà trong lòng run lên, trong lòng một vạn nghi vấn cùng hiện lên.
Trong nháy mắt nó đã hiểu rõ, mặc kệ chuyện của daddy là thật hay giả thì Mễ
Hiết Nhĩ cũng không có dự định mang nó đi gặp Nhân Ngư Vương. Mục đích
chân chính của cô ấy là tự mình mang nó đến đây, đến trước mặt dị nhân
ngư. [diendan.com]
“Đã lâu không gặp, ngươi ngày càng
xinh đẹp hơn.” Dị nhân ngư híp mắt nhìn Phượng Lại Tà trước mắt, cô bé
như một đoá hoa đang nở rộ, từ từ hiện ra vẻ mỹ lệ vốn có.
“Nếu
như ngươi có thể nói cho ta biết, đến tột cùng ngươi muốn làm gì, ta sẽ
rất thích ý tiếp thu sự ca ngợi của ngươi.” Quang tiên trên cổ tay loé
ra, nó tập trung suy nghĩ, vận sức chờ phát động, dè dặt nhìn chăm chú
vào dị nhân ngư đang khẽ cử động. Đây là ở dưới nước, về tình về lí,
cuộc sống trong nước dị nhân ngư đều chiếm ưu thế tuyệt đối. Nó đã phạm
sai lầm một lần, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy lần thứ hai.
“Chậc chậc, đáng tiếc hộ hoa sứ giả của ngươi không ở đây, cho dù ngươi biết
mục đích của ta, thì như thế nào?” Dị nhân ngư tiếc hận lại châm chọc
nhìn sắc mặt ngưng trọng của Phượng Lại Tà. Hắn đoán chắc đây là cơ hội
ngàn năm có một, dùng Nhân Ngư Vương dây dưa Phượng Lại mới có cơ hội ra tay.
Hắn biết daddy không ở bên cạnh nó? Phượng Lại Tà híp mắt,
lo lắng cho mình đồng thời không biết bây giờ daddy có mạnh khoẻ hay
không.
“Có đúng hay không ngươi cảm thấy rất kỳ quái tại sao ta
lại biết Phượng Lại không ở bên cạnh ngươi?” Dị nhân ngư dường như nhìn
thấu suy nghĩ trong lòng Phượng Lại Tà, hắn vừa cười vừa nói: “Nói thật
cho ngươi biết cũng không sao. Vị bá tước Huyết tộc vĩ đại kia giờ khắc
này so với ngươi chỉ sợ cũng không tốt hơn là bao.”
“Ý của ngươi là gì.” Phượng Lại Tà trong lòng run lên, theo khẩu khí của hắn thì hoàn cảnh của daddy có khả năng gặp nguy hiểm.
“Nhìn dáng vẻ này của ngươi, chắc hẳn cái gì ngươi cũng không biết.” Tiếng
nói sắc nhọn của dị nhân ngư vang lên, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên
vẻ điên cuồng dữ tợn.
“Ngươi không biết bản thân mình trúng độc của ta? Ha ha, đây quả thực là chuyện rất đáng cười.”
“Ta trúng độc?” Phượng Lại Tà khiếp sợ nhìn dị nhân ngư đang cười điên cuồng, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Vì sao nó lại trúng độc, vì sao daddy….
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên khoảng thời gian này đi thuyền đến bản địa của
nhân ngư, daddy để cho Tát Nạp chuẩn bị cho nó một thứ thuốc kì quái. Nó vẫn cho rằng thuốc này là để cho vết thương lần trước của nó do đánh
lén nhanh chóng lành lại, nhưng hôm nay nghĩ lại, sự việc cũng không đơn giản như vậy.
Nhìn Phượng Lại Tà biểu tình kinh ngạc mà hỗn loạn, đáy mắt dị nhân ngư thoáng qua một tia ác độc.
“Đúng vậy, vị bá tước vĩ đại kia để ngăn chặn độc tố trong cơ thể ngươi, mỗi
tháng không tiếc sát sinh chín mươi chín nhân ngư, lấy máu để ổn định
độc tố trong cơ thể ngươi. Việc này, chỉ sợ chính ngươi cũng không biết
đi? Ha ha, đáng thương hắn vì ngươi mà không tiếc trở thành địch nhân
với tộc nhân ngư. Lúc này chỉ sợ hắn đã bị Nhân Ngư Vương trong lúc tức
giận mà xử tử rồi.” Tiếng cười của dị nhân ngư có vẻ đặc biệt chói tai,
như một lưỡi dao sắc bén truyền vào trong tai Phượng Lại Tà.
“Ngươi nói bậy!” Không có khả năng. Daddy làm sao có thể.... sao có thể…
Phượng Lại Tà nhíu mày thật chặt, nhưng trong lòng hiểu rõ. Căn cứ vào những
suy đoán tỉ mỉ lúc trước, lời nói của dị nhân ngư có độ tin cậy rất cao. Thế nhưng daddy sẽ không chết, bất kể là ai, cũng không có khả năng làm daddy bị thương.
Trong lòng vừa vội vừa lo, nhưng Phượng Lại Tà
không có cách nào lập tức xoay người phá cánh cửa sắt sau lưng, bởi vì
nó biết, dị nhân ngư chính là chờ đợi một khắc lúc nó xoay người kia.
Hắn chọc giận bản thân nó như vậy, chẳng qua là muốn nó tức giận mà lộ ra
một kẽ hở. Nó, tuyệt đối sẽ không để cho hắn thực hiện được.
“Thế nào? Không tin lời của ta? Ngươi không chú ý tới mỗi lần máu tươi của
ngươi chảy ra đều có những hạt bụi lộng lẫy giống như kim cương sao?” Dị nhân ngư thấy Phượng Lại Tà vẫn có thể bảo trì bình thản, không thể
không thêm một mồi lửa.
“Phải thì thế nào, không phải thì như thế nào.” Mặc kệ có trúng độc hay không, hiện tại nó vẫn còn sống. Điều
quan trọng nhất bây giờ không phải là truy cứu việc trúng độc, quan
trọng là bây giờ nó phải tuyệt đối bình tĩnh, không thể để cho dị nhân
ngư giảo hoạt trước mắt này thực hiện được ý đồ. Nó muốn sống đi ra
ngoài, nhìn thấy daddy.
Một cỗ tín niệm sinh ra dưới đáy lòng của Phượng Lại Tà.
“Chậc chậc, thật là một nha đầu lợi hại, không hổ là ‘đứa con cấm kỵ’ ” Dị nhân ngư cười híp mắt nhìn Phượng Lại Tà.
Phượng Lại Tà nghe được từ ngữ xa lạ, mày nhíu lại.
“Ngươi đang nói cái gì? Cái gì đứa con cấm kỵ?” Không hiểu vì sao, tim của nó đập thật nhanh? Nó trừng mắt nhìn dị nhân ngư.
“Ồ? Ngươi không biết?” Dị nhân ngư kinh ngạc trừng mắt nhìn Phượng Lại Tà,
thấy đáy mắt nó loé ra tia mơ hồ, hắn đột nhiên cười ha hả.
“Ha
ha, quả thực rất buồn cười, ngươi lại không biết cái gì là “đứa con cấm
kỵ”. Như thế nào ngay cả thân phận của mình ngươi cũng không biết?”
Dị nhân ngư cười điên cuồng làm tim Phượng Lại Tà đập thật nhanh, nó cảnh
giác nhìn chằm chằm dị nhân ngư, nhìn dáng vẻ quỷ dị của hắn.
“Cũng khó trách, sức mạnh của ngươi đều bị phong ấn, nếu không phải lúc trước cắn ngươi, máu của ngươi chảy vào trong miệng của ta, ta cũng sẽ không
biết thân phận chân thật của ngươi.” Dị nhân ngư kềm chế nụ cười, không
có ý tốt nhìn Phượng Lại Tà.
“Ngươi nói cái gì?” Phong ấn sức
mạnh, thân phận chân thật. Từ ngữ quỷ dị dũng mãnh tiến vào trong tai
Phượng Lại Tà. Tay nó không khỏi run lên nhè nhẹ, nó hoàn toàn không
hiểu rõ hắn đang nói cái gì, thế nhưng lại làm cho nó có một sự sợ hãi
thật lớn.
“Hắc, không có gì. Ngươi có biết hay không ta không cảm thấy hứng thú với việc này. Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ta sẽ không
tha cho ngươi. Sau khi lấy được máu của ngươi, ta sẽ trường sinh. Để cho ta có thể trường sinh, dâng ra tính mạng của ngươi đi.” Dị nhân ngư vừa nói gương mặt vừa trở nên dữ tợn vặn vẹo.
Hắn lao lực trăm cay
nghìn đắng, kiên nhẫn chờ đợi, chính là chờ nó rơi vào cạm bẫy mà hắn
thiết lập. So với “đứa con cấm kỵ” thì máu tươi càng thêm mê người, điều này có tính là gì. [diendan.com]
Vẻ mặt dữ tợn như ác
mộng đánh úp tới, Phượng Lại Tà hít một ngụm khí lạnh. Trong lúc dị nhân ngư nhào tới thì nó cũng tránh sang một bên, quang tiên trong tay quét
về phía dị nhân ngư lại bởi vì trong nước mà bị ảnh hưởng nên không
thành công đánh đến trên người của hắn.
“Hì hì, ngươi có biết vì
sao ta muốn ở dưới nước ra tay với ngươi chưa?” Dị nhân ngư cũng không
vì đánh úp thất bại mà uể oải, hắn cười lạnh, lộ ra một hàm răng sắc
bén.
“Bởi vì ở trong nước, quang tiên của ngươi căn bản là không
thể sử dụng như bình thường.” Đuôi cá vừa chuyển, hắn lần thứ hai đánh
về phía nó.
Hắn góp nhặt tất cả tư liệu về nó, nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ nhất. Điều hắn muốn chính là áp chế toàn bộ cử động của nó.
Chỉ cần quang tiên của nó không thể sử dụng như lúc thường, kế hoạch bắt giữ của hắn rất nhanh sẽ thành công.
Ánh sáng tà ác nở rộ tại đáy mắt hắn, hắn khẩn cấp muốn đạt được sức mạnh trường sinh.
Một người bị phong ấn sức mạnh, “đứa con cấm kỵ” chưa thức tỉnh, đây là trân quý cỡ nào nha.
Hắn hạ quyết tâm không cho Phượng Lại Tà có cơ hội từ trong tay mình trốn
thoát, dị nhân ngư cười lạnh, những chiếc vẩy trên đuôi hắn được phóng
ra, giống như một lưỡi dao sắc bén xuyên qua dòng nước bay về phía
Phượng Lại Tà.
“Đang chết!” Khẽ rủa một tiếng, Phượng Lại Tà chỉ
có thể dùng hết sức mạnh sử dụng quang tiên để phòng ngự, dùng quang
tiên chặn đứng những vảy cá đâm bay đến cơ thể mình.
“Ngươi cho là ngươi thoát được?”
Dị nhân ngư cười to, điên cuồng công kích, vảy cá trong nước bay tới càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều.
Phượng Lại Tà thở dốc không ngừng, tập trung tinh thần ứng phó trở lực trong dòng nước, quang tiên trong tay vũ động.
Chết tiệt chết tiệt! Một chút nó cũng không có dự định làm thức ăn cho cá.
Bả vai truyền đến một trận đau đớn, cho dù phòng ngự kín đáo cỡ nào cũng
có một kẽ hở, ba phiến vảy cá đâm thật sâu vào trong vai nó.
Kêu lên một tiếng đau đớn, nó lùi một bước nghiêng người, tránh thoát được vảy cá tiếp theo phóng tới.
Máu tươi trong vết thương trên vai tràn ra, máu đỏ tươi ở trong nước biển
chậm rãi khuyếch tán, được băng hoả chiếu rọi xuống, loé ra ánh sáng như kim cương.
Phượng Lại Tà kinh ngạc trừng mắt nhìn một màn trước mắt, lẽ nào nó thực sự…
“Thật thơm.” Dị nhân ngư nhạy cảm ngửi được hương vị máu của nó trong nước
biển, hung tính bắt đầu khởi động, hắn khẩn cấp muốn lần thứ hai nếm
được mỹ vị máu tươi kia.
Giống như một viên ngư lôi, hắn dùng tốc độ nhanh nhất nhằm hướng Phượng Lại Tà phóng tới.
Hàm răng sắc bén kéo xuống một khối máu thịt trên vai nó.
Đau nhức trong nháy mắt lan tràn toàn thân.
Lửa dưới đáy lòng thiêu đốt.
--- ------ ----
Nâng Tát Nạp đang chật vật đứng dậy, Phượng Lại vẻ mặt sát khí hướng cầu thang hắc ám vô tận bay đi.
Trên mặt trúng một quyền của Phượng Lại, Tát Nạp vẻ mặt sợ hãi, hắn không
biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Phượng Lại sát khí tận trời đột nhiên xông vào phòng của hắn, không nói hai lời cho hắn một quyền, trực tiếp
đem hàm răng của hắn đánh gãy vài cái. Hắn còn chưa kịp đứng lên đã bị
bóng dáng quỷ mị của hắn nhấc lên phía trước.
Hắn dùng thanh âm
lạnh lẽo hỏi hắn cung điện Hắc Ám dưới đáy biển của công chúa Mễ Hiết
Nhĩ ở đâu, hắn không biết Phượng Lại như thế nào có thể biết được sự tồn tại của cung điện Hắc Ám. Thế nhưng tình huống lúc đó hắn thật sự có
cảm giác mình sẽ bị nam tử tuấn mỹ này giết chết.
Sợ hãi từ trong lòng tràn ra, hắn thành thành thật thật khai ra vị trí của cung điện
Hắc Ám rồi lại bị Phượng Lại cùng thiếu niên tuấn tú kéo tới cầu thang
đi tới cung điện Hắc Ám, nhếch nhác bị hắn tha đi.
“Xin ngài tỉnh táo lại một chút.” Bị đánh sưng nửa gương mặt, thiếu mấy cái răng cửa
Tát Nạp khó khăn mở miệng. Hắn bị tốc độ của Phượng Lại làm cho hoa mắt, hắn bắt đầu hối hận, bản thân không nên trêu chọc nam tử thoạt nhìn ưu
nhã này. Hắn là báo săn, báo săn màu đen. Bề ngoài nhìn thì lạnh lùng ưu nhã, kì thực lại có tính công kích cực mạnh.
“Ngươi nói thêm một chữ nữa, ta sẽ cho ngươi chết tại đây.” Thanh âm lạnh lùng của Phượng
Lại truyền vào trong tai hắn, Tát Nạp hoàn toàn câm miệng.
Trời
ạ, cuối cùng thì là ai chọc giận đến con báo săn ưu nhã này đây. Lúc
trước Nhân Ngư Vương phái người đến bắt hắn, hắn cũng chỉ lộ ra nhàn
nhạt không vui, đâu giống như hiện tại, sát khí tản ra giống như muốn xé nát người khác.
Trước mắt hắn đã không phải là bá tước ưu nhã lãnh khốc, mà là Tu La có thể đại khai sát giới bất cứ lúc nào.
“Chủ nhân.” Sí Viêm thấy được phần cuối của cầu thang, Mễ Hiết Nhĩ đang quỳ
gối cạnh cánh cửa sắt quỷ dị, hai tay chắp lại khép mắt cầu khẩn.
Ánh mắt Phượng Lại nhíu lại, sát khí nổi lên.
Mễ Hiết Nhĩ vừa nghe được động tĩnh, mới ngẩng đầu lên, một bàn tay to lớn lạnh lẽo liền gắt gao nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô, không chút
thương tiếc, thô bạo nhấc cô lên.
“Tiểu Tà ở đâu?” Tử mâu Phượng
Lại hoàn toàn rút đi vẻ ưu nhã thần bí, màu bạc âm lãnh chiếm hết đáy
mắt hắn, sát khí lạnh lẽo không chút nào che giấu.
Hoảng sợ trừng mắt nhìn Phượng Lại như muốn ăn thịt người, Mễ Hiết Nhĩ trong mắt tràn
đầy sợ hãi, hoảng hốt hướng tới Tát Nạp đang đứng bên cạnh tìm kiếm trợ
giúp.
“Bá tước Phượng Lại, ngài đang làm gì vậy, xin ngài thả
công chúa Mễ Hiết Nhĩ xuống.” Tát Nạp chưa bao giờ thấy qua trường hợp
như vậy, hắn kinh hô muốn tiến lên ngăn cản lại bị Sí Viêm đứng ở phía
sau đạp một cước liền nhếch nhác ngã xuống, trên lưng bị Sí Viêm gắt gao dẫm lên.
Sí Viêm nhìn Tát Nạp vọng tưởng giãy dụa, đáy mắt một
mảnh sát khí. Không riêng gì chủ nhân, mà ngay cả hắn lúc này cũng có
dục vọng tàn sát.
Nhìn Mễ Hiết Nhĩ liều mạng giãy dụa, Phượng Lại hé mắt, khoé mắt đảo qua cánh cửa sắt phía sau cô, đôi chân mạnh mẽ
thon dài quyết đoán đá văng cánh cửa sắt đang đóng chặt.
Mùi máu tươi xông vào mũi.
Mễ Hiết Nhĩ sợ hãi, Tát Nạp hốt hoảng, Sí Viêm khiếp sợ.
Phượng Lại nhíu chặt hai mắt, nhìn một màn trước mắt.
“Daddy.” Đứng ở giữa đại sảnh, bóng dáng mỹ lệ, dáng người mảnh khảnh, biểu tình hoảng sợ, con ngươi… màu tím.
“Tiểu Tà.” Bàn tay Phượng Lại lạnh lùng ném Mễ Hiết Nhĩ cơ hồ sắp chết đuối
qua một bên, Mễ Hiết Nhĩ vì kinh sợ quá mức đã sớm ngất đi.
Phượng Lại híp mắt lại, từng bước một chậm rãi tới gần Phượng Lại Tà trước mắt.
Trên bàn tay nho nhỏ có một nhân ngư bị xé thành hai nửa từ bên hông. Nước
biển màu xanh bị máu tươi vẩn đục, sắc xanh trong trẻo bị ô nhiễm.
“Daddy, con…” Tiếng nói khàn khàn, Phượng Lại Tà hoảng sợ nhìn Phượng Lại từ từ đi tới gần bản thân mình, hai tay nắm thi thể dị nhân ngư hơi hơi run
rẩy.
“Đừng sợ.” Phượng Lại dùng âm thanh dịu dàng trấn an cô nhóc đang hoảng sợ, hơi nheo lại ánh mắt, ở sâu trong đáy mắt tràn đầy đau
lòng.
Đã không kịp sao? Hắn vươn tay ra, chậm rãi tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm máu của cô bé.
“A..”
Vô ý thức lui về phía sau, Phượng Lại Tà ý thức được hành động của mình, trầm mặc giằng co.
Tiếng nói Phượng Lại Tà khàn khàn: “Daddy, con là quái vật sao?”
Kìm nén sợ hãi, thanh âm run rẩy giống như lưỡi dao sắc bén trong nháy mắt xé rách lòng của hắn.
“Tiểu Tà, con không phải.”
“Daddy, con không phải con người,.. con…con đã xé nát dị nhân ngư.” Phượng Lại
Tà nắm chặt thi thể trong tay vẫn còn hơi ấm, bỗng nhiên thả xuống. Nó
run rẩy giơ hai tay nhiễm máu lên, ở trong nước biển bị ô nhiễm không
cách nào rửa sạch.
“Daddy, con không biết tại sao lại như vậy,
con cho rằng người chết sẽ là con, nhưng mà… con cứ như vậy, khi hắn
xông tới con liền xé hắn thành hai nửa.”
Phượng Lại Tà chậm rãi
ngẩng đầu lên, tử mâu hàm chứa nước mắt mất đi tiêu cự, vô hồn nhìn
Phượng Lại. Nó lặp lại động tác xé nát dị nhân ngư, hai tay dùng sức xé
ra.
Máu thịt trước mắt văng ra, mùi tanh máu thịt lưu lại trên
người của nó! Nó có thể ngửi thấy được, ngửi thấy được mùi vị ghê tởm
này.
Nó biết, nếu như nó là con người, một con người bình thường, nó vĩnh viễn sẽ không có khả năng làm được.
Vết thương trên vai bị dị nhân ngư cắn đã khép lại, nó biết, bản thân nó không phải con người...không phải loài người.
Nước mắt màu tím lăn ra khỏi viền mắt, lan ra trong nước biển.
“Tiểu Tà.” Nội tâm không nhịn được tê liệt đau đớn, Phượng Lại xông lên đem
Tiểu Tà giống như búp bê vỡ vụn ôm vào trong ngực thật chặt. Sức lực này cơ hồ như muốn bóp nát cô bé.
“Đừng nói, cái gì cũng đừng nói nữa.” Thanh âm của Phượng Lại khàn và nhỏ, mơ hồ truyền ra một tia đau đớn.
Hắn không muốn để cho cô bé phát hiện ra những chuyện này, hắn hy vọng cô
bé vĩnh viễn có thể làm một nhân loại bình thường, thậm chí hắn đã vì
tất cả những chuyện sau này mà chuẩn bị thoả đáng, nhất định phải để cho cô bé dùng thân phận nhân loại mà sống.
Nhưng, cô bé đã tỉnh
lại, thần chí cùng con ngươi màu tím kia để cho hắn biết, tất cả những
nỗ lực của hắn đã hoá thành bọt nước.
Tiểu Tà của hắn, đã không phải…
Trong lòng nỗ lực che chở, lại vẫn để cho việc bi thảm này phát sinh. Trong
lòng Phượng Lại nguyền rủa chính mình vô dụng, nguyền rủa tất cả căn
nguyên của tội ác.
Phía trên đám mây kia, là Thượng Đế.
“Daddy, con là cái gì? Người có thể nói cho con biết, đến tột cùng con là cái
gì.” Chui đầu vào trong lòng Phượng Lại, Phượng Lại Tà cắn chặt môi,
dùng thanh âm run rẩy nhẹ nhàng hỏi, nhưng câu nói kế tiếp của cô bé lại mang theo tiếng nức nở.
Lời nói giống như một loại than khóc, lại làm cho tâm của Phượng Lại đau nhói.
“Tiểu Tà, con không phải quái vật, con vĩnh viễn cũng không phải là quái vật.”
Hắn phải giải thích tất cả những chuyện này như thế nào, phải như thế nào
đem số phận đáng ghê tởm này bày ra trước mắt cô bé. Hắn như thế nào có
thể nói cho cô bé biết những chuyện đáng ghê tởm cất giấu phía sau thân
phận cô bé.
Con ngươi màu bạc một lần nữa bao trùm lên sắc tím, lại mang theo nồng đậm đau đớn.
Tiểu Tà là Thiên Sứ cứu rỗi hắn, hắn phải như thế nào giải thoát cô bé khỏi tất cả những bi thương trong số phận này.
--- ------ ---
Đông phương Huyết tộc – vương cung.
Phượng Ngâm bắt chéo hai chân thư thái ngồi trên ghế sô pha, quả đấm chống
dưới cằm, cười tà nhìn Phượng Tê đang quỳ trước mặt hắn.
Con của hắn, cứ thế đem đến vinh dự cho toàn bộ Đông phương Huyết tộc.
“Phượng Tê, ngày săn bắn thiên sứ sắp bắt đầu, ta lệnh cho con đi đến quê hương của nhân ngư, triệu hồi bá tước Phượng Lại.” Con ngươi màu đỏ tà tứ bao hàm ánh sáng quỷ dị.
Phượng Tê quỳ gối trước mặt Phượng Ngâm, nặng nề gật đầu.
“Phụ vương còn có gì dặn dò?” [truyện chỉ được đăng tải tại diendan.com]
“Không còn, con có thể lui ra” Phượng Ngâm nhẹ nhàng mở miệng, nhìn bóng dáng Phượng Tê lui ra ngoài.
Phượng Ngâm nâng ly rượu trên bàn lên, đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất bên
cạnh, ngẩng đầu nhìn cảnh đêm tại Ma giới, khoé miệng hiện ra một nụ
cười âm hiểm.
“Phượng Tê, con ngàn vạn lần không được để ta thất vọng.”
Con ngươi màu đỏ nheo lại, hắn ngửa đầu uống cạn rượu trong ly. Trong
khoảnh khắc xoay người, bóng đêm phía sau che phủ lên hắn, trên mặt của
hắn là nụ cười càn rỡ.
Đứa bé khôn khéo nhất của hắn, đứa con nghe lời nhất của hắn – Phượng Tê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...