Dịu Dàng Im Lặng

Ở Doãn gia.

Tìm cơ hội ở chung một mình, Doãn Bá An lén hỏi: “Tiểu Ngữ, Tống Kình đối với con còn tốt đó chứ?”

Khuôn mặt hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, Doãn Tâm Ngữ khẽ gật đầu.

Vâng. Anh ấy đối với con rất tốt, rất —— thương con.

“Nhìn ra được.” Doãn Bá An hừ nhẹ.

Chỉ cần nhìn biểu tình như tắm gió xuân của cô, rất giống một đóa hoa nhỏ được chăm sóc đầy đủ, đã biết rõ Tống Kình “Thương” cô bao nhiêu!

“Vậy tại sao đã lâu không gặp, con hình như hơi gầy một chút? Lúc trước Tống Kình đã thề son sắt nói hắn sẽ nuôi vợ rất tốt, con đừng có vì hắn, ăn hết khổ rồi buồn bực không lên tiếng a!”

Không phải nguyên nhân đó! Doãn Ngữ vội vàng phủ nhận, trên mặt đỏ ửng càng sâu hơn.

Con nghĩ có thể là do con mang thai.

“Cái gì? !” Vừa nghe thấy chính mình trở thành ông ngoại, Doãn Bá An trừng lớn mắt nhìn cái bụng bằng phẳng của cô, “Tống Kình có biết hay không?”

Cô lắc đầu. Con còn chưa xác định, cho nên không có nói cho anh ấy biết.

“Hừ, tiểu tử này chính xác là đã vui vẻ đến quên chính mình là ai.” Ngày thường thương vợ như mạng, nếu biết tin cô mang thai, không sủng cô tới trời mới là lạ.

Nhớ ngày đó, lại đột nhiên quyết định kết hôn chính là sợ cô mang thai, không nghĩ tới không chỉ chuyện bọn họ lo lắng không có phát sinh, hai năm qua cũng không có động tĩnh gì, ông còn đang oán trách con gái cái bụng bất tranh khí, dĩ nhiên cũng đã truyền ra tin vui rồi.

Cha, Cha đừng nói ra nha, con…con muốn tự mình nói cho anh ấy biết.

Chuyện vui này, cô muốn chia sẻ với anh, cô chờ mong vẻ mặt mừng rỡ như điên của anh, chờ mong anh kích cuồng mà ôm cô, hôn môi cô, sau đó một lần lại một lần nói yêu cô…

“Biết rồi, cái này không cần con căn dặn, cha con cũng không phải người không thức thời như vậy.” Xem thấu tâm tư của cô, Doãn Bá An mang theo ý tứ tràn đầy hàm xúc giễu cợt trả lời.

Đem tay đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình, phảng phất đã cảm giác được có một sinh mệnh nhỏ bé trong đó, ánh chiều tà chiếu vào khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng của cô, tạo thành một vầng sáng hạnh phúc rung động lòng người.

Tống Kình về đến nhà, nín thở mê mang mà nhìn qua một màn này, thẳng đến nhẹ nhàng đem cô thu nạp vào lòng, anh mới chậm rãi thở ra một hơi, dùng lấy âm thanh chỉ có cô nghe được thì thầm lẩm bẩm: “Anh yêu em.”

Đây là lời anh muốn nói cả đời.

☆ ☆ ☆

Sáng sớm tỉnh lại, cô gái bé nhỏ trong khuỷu tay vẫn đang say mộng đẹp.

Gần đây cô vợ bé bỏng của anh càng lúc càng tham ngủ rồi.

Tống Kình cẩn thận từng li từng tí không quấy rầy giấc nồng của cô dịch chuyển cô ra khỏi lồng ngực. Mất đi che chở ấm áp, cô nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, bản năng vơ tay lục lọi, cầm lấy tay của anh, đem nó gối lên dưới gương mặt, lại lần nữa an tâm ngủ say.

Tống Kình hiểu ý nở nụ cười.

Ngay cả trong mộng cô vẫn tìm anh, xem ra cô thật là ỷ lại vào anh quá sâu a!

Anh nghiêng người nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó linh hoạt tay rút về, nhẹ nhàng rời khỏi giường.

Sắp đứng dậy, một trận trời đất quay cuồng ập đến, đau đớn bén nhọn xuyên qua đầu, anh không chống đỡ được ngã quỳ ở mép giường.

Một tay chống đầu, tay kia nắm chặt ga giường, thẳng đến cơn đau đáng sợ kia lại một lần nữa rời xa, ánh mắt ngắn ngủi lờ mờ cũng khôi phục bình thường, anh thở nhẹ ra, quay người lại nhìn, thấy vợ vẫn đang ngủ say không bị kinh động, lúc này mới yên lòng lại.

Chuyện gì xảy ra? Đây cũng không phải là lần đầu tiên, gần đây luôn như thế, choáng váng muốn ói, đau đầu muốn nứt, như là một báo động nào đó không tầm thường——

Anh nhíu mày suy nghĩ: tìm thời gian, có lẽ nên đi bệnh viện một chuyến.

☆ ☆ ☆

Rời khỏi bệnh viện, lòng anh hoảng hốt đi trên đường, lỗ tai ong ong, cái gì cũng nghe không được, cảm giác không thấy.

Trong đầu một lần lại một lần, vang lên lời bác sĩ vừa nói ——

“Thật đáng tiếc, Tống tiên sinh, trải qua kiểm tra kỹ càng, chúng tôi phát hiện, trong đầu anh có khối u, là —— ác tính.”

Nói một cách khác, là ung thư não.

Anh không cách nào hình dung lúc nghe được lời tuyên cáo đó, là có cảm giác gì, có lẽ phải nói, tất cả cảm giác đều tập trung lại, anh chết lặng không thể phản ứng, đầu óc trống rỗng.

“Nếu như phải phẫu thuật cắt bỏ, tính nguy hiểm cực cao, tình huống nghiêm trọng nhất là hôn mê vĩnh viễn hoặc tử vong, cho nên, việc này phía bệnh viện không thể đề nghị anh cái gì, đều xem quyết định của anh.”

“Nếu như không phẫu thuật? Tôi còn có thể sống bao lâu?”

Bác sĩ giật mình, sau đó đáp: “Vậy chỉ có thể dùng dược vật trị liệu, nếu như bệnh tình khống chế được, có lẽ còn nửa năm đến một năm.”

Cái này là kết luận? Anh chỉ còn sống không đến một năm? !


Hốt hoảng, anh vô ý thức đi tới, chờ lúc anh lấy lại tinh thần , anh mới phát hiện mình trong lúc vô tình đi nơi lần đầu tiên gặp Tâm Ngữ.

Anh đã nhiều năm không tới nơi này rồi, đứng ở trạm xe bus, quá nhiều chuyện cũ giống như thủy triều, từng cái tuôn về trong đầu, nhớ tới lúc lần đầu gặp Tâm Ngữ, vẻ mặt bối rối đáng yêu của Tâm Ngữ, nhớ tới tư vị chua ngọt ba năm thầm mến, nhớ tới sau khi thổ lộ tình cảm vấn vương, nhớ tới sau khi kết hôn sinh hoạt ân ái triền miên…

Tất cả tất cả, đều từ nơi này bắt đầu.

Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi gió thổi tới, cảm giác khuôn mặt có chút mát lạnh, anh giơ tay lên sờ, mới phát giác hai hàng nước mắt chẳng biết lúc nào chảy xuống bên má.

Làm sao có thể như vậy? Sinh mạng đúng là yếu ớt, không chịu nổi một tia trùng kích, ngày hôm qua trước khi ngủ trong lòng anh còn tràn đầy hi vọng vẽ lên viễn cảnh tương lai tuyệt đẹp, hôm nay, anh lại phải mặt đối với sinh mạng bị uy hiếp.

Anh không sợ chết, tánh mạng dài ngắn với anh mà nói, chỉ là sống có ý nghĩa hay không mà thôi, nhưng còn Tâm Ngữ? Trong một phút anh phải đối mặt với tử vong, cô gái anh dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để yêu không muốn xa rời phải làm sao?

Ở trên đời này, nhớ thương nhất chính là cô, ném không bỏ nổi cũng là cô, nếu không phải lưu luyến thật sâu, có lẽ tim sẽ không đau đến không thở nổi.

Giờ khắc này, anh không khỏi nghĩ, nếu như lúc trước bọn họ chưa từng gặp nhau vậy hiện tại sẽ như thế nào?

Là trải qua thời gian không có mùi vị gì cả, sau đó không có gánh nặng trên người mà đi về đoạn cuối của cuộc đời !

Nhưng mà, bởi vì có cô, anh không còn là hai bàn tay trắng, cũng bởi vì có cô, sinh mạng trở nên càng có ý nghĩa, quyến luyến sâu như vậy, lo lắng sâu như vậy, cứ thế mà ra đi, lòng có thể nào không đau?

Đứng ở nơi thay đổi cả cuộc đời anh, anh thật sự không biết, là nên oán nó, hay là cảm kích nó.

Anh đã từng hứa hẹn sẽ bảo vệ cô cả đời, lại không nghĩ rằng, cuộc sống của anh ngắn ngủi như thế. Nếu sớm biết kết cục này, lúc trước anh nhất định sẽ tránh xa cô ra, không cho cô có bất kỳ cơ hội nào yêu anh, như vậy hôm nay, Tâm Ngữ có lẽ sẽ ở một nơi nào đó trên thế giới, trải qua cuộc sống yên tĩnh của cô, có lẽ bên cạnh sẽ có một người yêu cô như anh, có lẽ cô cũng sẽ yêu cuồng si người đó, có lẽ… Còn có quá nhiều khả năng, tóm lại, chỉ cần đừng quen biết anh, cô sẽ không đau khổ!

Tâm Ngữ, Tâm Ngữ, Tâm Ngữ…

Anh im lặng thì thào nhớ kỹ, tắc nghẽn đau lòng, ngoại trừ cái tên này, rốt cuộc không cảm nhận được gì khác nữa.

☆ ☆ ☆

Sắc trời dần dần tối, đồ ăn trên bàn cũng nguội lạnh, Doãn Tâm Ngữ ở nhà càng đợi càng sốt ruột.

Trước kia, chỉ cần anh đi ra ngoài, điện thoại sẽ chuyển tới hộp thư thoại, mà nếu anh bận việc phải về muộn, cô cũng sẽ để lại lời nhắn với anh.

Tình huống như hôm nay chưa bao giờ phát sinh qua, sao cô có thể không lo lắng được?

Lúc đang đứng ngồi không yên, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, cơ hồ là trong một thời gian cô nhảy dựng lên, chạy cực kỳ nhanh về phía anh.

“Làm sao vậy?” Tống Kình giúp cô ổn định, đối với cô bước đi mất trật tự vội vàng cảm thấy khó hiểu.

Hôm nay anh về hơi muộn, cho nên…

Cô đối với chính mình kinh hãi cảm thấy một chút khốn quẫn.

Tống Kình há miệng muốn nói, nhưng khi đối mặt với cô, tất cả lời nói toàn bộ nghẹn lại trong cổ họng.

“Không có gì, gặp được người bạn, hàn huyên hai ba câu, đã quên thời gian.”

Vậy…

Cô chần chờ, đứt quãng biểu lộ: về sau… có thể… ưm, là… Trước gọi điện thoại về được không, em… hơi sợ hãi.

Nhìn khuôn mặt lo lắng hoảng sợ của cô, phảng phất có một bàn tay vô hình đang níu chặt lòng anh, đau đớn hiện lện, yết hầu mất âm thang, cơ hồ không phát ra được một tiếng.

“Em cứ ỷ lại vào anh như vậy à? Nếu ——” Anh không lưu loát nói, “Nếu có một ngày anh mất, em làm sao bây giờ?”

Em không sợ, bởi vì anh đã từng nói qua sẽ ở bên em cả đời, em tin tưởng anh.

Cô nhẹ nhàng mỉm cười, vẻ mặt thật hạnh phúc.

Tống Kình nhắm mắt lại, giờ phút này, vẻ mặt như vậy, lời nói như vậy, chỉ càng làm anh đau lòng!

Ngay tại lúc cô định ôm lấy anh, lòng anh hỗn loạn nghiêng người tránh đi, không dám nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, vội vàng vứt bỏ một câu: “Anh đi tắm trước.”

Lại tiếp tục đối mặt với cô, anh cũng sắp muốn qua đời!

Nhanh chóng lách mình tiến vào phòng tắm, anh vô lực chống đỡ lấy tường lạnh như băng, không còn che dấu cõi lòng đau thương của mình nữa.

Anh nên làm thế nào mới tốt đây? Tâm Ngữ ỷ lại vào anh như vậy, nếu anh thật sự chết đi, cô có thể sống tiếp được không?

Anh chỉ là về muộn, cô đã hoảng sợ bất an đến vậy, anh làm sao còn dũng khí đem tình hình thực tế nói cho cô biết? !

Không, anh không nói được, anh thật sự không nói được!

Muốn anh ở những ngày cuối cùng của sinh mệnh, ngày ngày nhìn vẻ mặt thương tâm của cô vì anh, khóc đứt ruột đứt gan , anh thật sự làm không được!

Vẫn là… Để anh lẳng lặng rời đi!

Đau dài không bằng đau ngắn, một đao kia, sớm muộn cô cũng phải chịu, như vậy, chặt đứt tất cả lo lắng, đối với cô, còn có anh, có lẽ đều là an bài tốt nhất.


Nhắm mắt lại, đè nén đau đớn trong lòng, anh đã có quyết định.

☆ ☆ ☆

Chậm một chút ——

Kình! Anh đã ăn tối chưa? Em đem thức ăn hâm lại, chúng ta ——

Không đợi cô ra dấu xong, Tống Kình quay đầu lại: “Tôi không đói bụng, dù sao cũng không có ngon.”

Doãn Tâm Ngữ sửng sốt.

Cho tới bây giờ anh chưa từng nói qua bất luận câu gì ghét bỏ cô, đây là lần đầu tiên.

Có lẽ, là cô đa tâm a, có lẽ anh không có ý tứ kia. Doãn Tâm Ngữ thuyết phục chính mình.

Thế nhưng, em còn chưa ăn.

Cái này mang theo ý tứ làm nũng, nếu là trước kia anh nhất định sẽ đau lòng mà trách cứ cô không biết chiếu cố chính mình, sau đó đêm một chén cơm thật đầy nhét vào trong tay cô, tự mình nhìn cô ăn xong.

Mà bây giờ ——

Tống Kình không kiên nhẫn nhíu mày: “Còn chưa ăn à, đừng có chuyện gì cũng đến phiền tôi, em đã mấy tuổi rồi, còn không biết chiếu cố chính mình, chẳng lẽ tôi phải 24 tiếng đồng hồ đi theo bên cạnh em sao?”

Doãn Tâm Ngữ giật mình, thật lâu phản ứng không kịp.

Cho tới bây giờ anh chưa từng chê cô phiền, đây cũng là lần đầu tiên.

Cái này còn có thể là cô đa tâm sao?

Kình, tâm trạng anh không tốt phải không?

Hôm nay anh… Là lạ.

Tống Kình mím môi, xa cách.

Em có việc muốn nói với anh, có thể không?

Hôm nay, cô đã đi bệnh viện kiểm tra rồi, chứng minh đúng thật là mình đã mang thai hơn hai tháng, anh nghe xong, có lẽ sẽ thật cao hứng a?

Hi vọng tin tức này có thể làm tâm trạng anh tốt hơn.

“Tôi mệt, hôm khác nói đi.” Không cho cô cơ hội, anh kéo chăn lên.

Nhưng chuyện này rất quan trọng, em muốn…

“Bất cứ chuyện gì cũng như vậy, hiện tại cái gì tôi cũng không muốn biết, em nghe hiểu chưa?” Anh dương cao âm lượng trách mắng, đắp kín chăn không hề để ý tới cô.

Nhưng mặc kệ động tác của anh nhanh bao nhiêu, vẫn thoáng nhìn thấy được vẻ mặt bi thương không dám tin của không, cùng nước mắt lưng tròng…

Ngừng lại đi! Tâm Ngữ, đừng có ép anh nói thêm lời nào làm tổn thương em nữa, anh thật sự không muốn như vậy…

Nước mắt của cô, ngưng tại đáy mắt, mà nước mắt của anh, lại lưu dưới đáy lòng. Hóa ra, trong lòng muốn nói nhưng không cách nào nói ra được, là chuyện đau đến như vậy!

Đêm dài đằng đẵng, đây là đêm đầu tiên bọn họ kết hôn đến nay, nằm trên cùng một cái giường, mà cô lại không ở trong lòng anh ngủ, không cách nào gắn bó thân thể cô đơn cùng linh hồn tịch mịch, lạnh, thật lạnh…

Từ ngày đó trở về sau, Tống Kình như thay đổi thành người khác, không hề dịu dàng săn sóc, đối với cô luôn lãnh lãnh đạm đạm, cả nói chuyện với cô cũng biểu lộ không kiên nhẫn, đối mặt với thái độ anh như vậy, cô thật sự không có biện pháp đem chuyện mang thai nói ra.

Chờ một thời gian nữa đi!

Lần này tâm trạng anh không tốt, có lẽ qua một thời gian sẽ không có việc gì, sau đó, anh sẽ trở lại là người chồng mà cô quen thuộc, dịu dàng giàu tình cảm.

Cho nên, mặc kệ thái độ anh bất hòa lạnh lung ra sao, dù có cố ý hay vô ý dùng lời nói tổn thương cô, cô vẫn luôn dùng ôn nhu không thay đổi bao dung anh.

Nhưng ngày qua ngày, tình huống chẳng những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm tệ hại, cô không oán không hối, anh tựa hồ một chút cũng cảm giác không thấy.

Dĩ vãng, sau khi anh tan việc, sẽ về nhà đúng giờ, nhưng hiện tại, thời gian anh về nhà càng lúc càng muộn, mà sau khi trở về, lại một câu giải thích cũng không có, hoàn toàn đối với cô nhìn như không thấy.

Có khi, cô thậm chí cảm thấy được, những gì anh làm, dường như đang tận lực khiêu chiến thái độ dễ dàng tha thứ của cô, diễn biến đến cuối cùng, thậm chí đã cùng người xa lạ không khác biệt lắm.

Anh thật sự thay đổi rất nhiều, không hề kiên nhẫn nghe cô tâm sự, không hề quan tâm mỗi một chuyện của cô, không hề xem cô như trân bảo đặt ở trong lòng, anh như vậy , thật lạ lẫm…

Lúc trước, anh sẽ nói: “Hết thảy có anh!”

Hiện tại, anh lại nói: “Xin cô độc lập một chút được không, chẳng lẽ không có tôi cô sẽ sống không nổi nữa sao?”


Em… em vốn không thể không có anh, anh sớm đã biết rõ rồi!

“Vậy nếu như hiện tại tôi buông tay nhân gian, chẳng lẽ cô muốn theo tôi cùng chết?” Anh nóng nảy quát.

Em sẽ.

Ai ngờ, cô lại bình tĩnh đáp lời anh như vậy.

Một cỗ ác hàn tập kích vào lòng, trong nháy mắt đó, Tống Kình chỉ cảm thấy sợ hãi trước nay chưa có vây quanh anh, anh đột nhiên hiểu rõ, lúc này, anh một thân mang hai tánh mạng!

Thật nặng nề… Anh làm sao gánh nổi?

Chính là từ ngày đó bắt đầu, anh càng thay đổi nghiêm trọng hơn, càng xa cách cô, trước kia ân ái nùng tình, sớm đã không còn sót lại chút gì.

Thẳng đến hôm nay ——

Trước khi đi ngủ, cô giật nhẹ ống tay áo của chồng.

Kình, em có việc thương lượng với anh.

“Tôi muốn ngủ rồi, việc nhỏ thì tự mình quyết định, việc lớn hôm khác bàn lại.”

Hiện tại anh ngay cả nói chuyện với cô cũng làm không được sao?

Doãn Tâm Ngữ đè nén buồn bã, giơ tay ngăn cản anh.

Qua vài ngày nữa là sinh nhật của ba ba, cái này xem là việc nhỏ sao?

“Việc nhỏ.” Tống Kình mặt không biểu tình, hắt tay của cô ra, kéo chăn lên.

Doãn Tâm Ngữ chưa từ bỏ ý định, vỗ vỗ vai của anh.

Anh không về với em sao?

“Tôi không rảnh.”

Nhưng ba ba sẽ rất thất vọng…

“Chuyện đó không liên quan đến tôi, đó là ba cô, không phải ba tôi.”

Doãn Tâm Ngữ ngơ ngẩn.

Tại sao anh lại nói như thế? Ba ba đối với anh rất tốt, anh cũng biết đấy…

“Đừng lấy ba ra dọa tôi!” Anh xoay người lại, quát, “Tôi nói không đi là không đi, nghe rõ chưa!”

Tống Kình dung âm lượng không khống chế được quát cô, gần đây anh luôn làm như vậy.

Cô sợ hãi hỏi: Kình, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

Anh không mở mắt: “Hỏi cái này làm gì.”

Chúng ta là vợ chồng, phiền não của anh, em cũng muốn chia sẻ.

“Vậy sao? Cô làm sao chia sẻ? Một người ngay cả mở miệng an ủi tôi đều làm không được, lại còn nói muốn chia sẻ phiền não với tôi.” Anh trầm thấp cười, cười rất châm chọc.

Doãn Tâm Ngữ không thể tin ngây người.

Em —— không biết anh sẽ chú ý chuyện này.

“Không ngại? A, tôi thật không biết nên nói cô ngây thơ hay là ngu xuẩn nữa, cưới một người vợ bị câm, mà ngay cả trên giường cũng im lặng, ai sẽ không ngại? lúc trước không biết tôi phát điên cái gì, bên ngoài còn nhiều, rất nhiều cô gái quyến rũ xinh đẹp, chủ động yêu thương nhung nhớ, chọn đại một người cũng đều tốt hơn cô.” Anh bực bội xoay người xuống giường, như là khó chịu đựng được cùng cô nằm trên một cái giường.

Vậy sao? Đây chính là nguyên nhân gần đây tính tình anh thay đổi?

Cô trừng lớn mắt, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, bàn tay nhỏ bé run rẩy.

Anh —— anh nghĩ vậy thật sao?

“Vì sao không?” Anh nhanh chóng thốt ra, rút hết tất cả cảm giác, làm cho cô hết hy vọng nói, “Cô ngoại trừ có gia thế bối cảnh ra, có điểm nào vượt qua các cô ấy?”

Anh đã hối hận, có phải không?

Đôi mắt sáng hiện lên hơi nước. Cuối cùng, anh vẫn bắt đầu ghét bỏ cô…

Tống Kình cắn răng quay mặt đi, không dám đối mặt với cô.

Gương mặt mang nước mắt của cô, luôn luôn là điểm trí mạng của anh, anh không cách nào nhìn thấy gương mặt đó, mà có thể đối xử ngoan tuyệt với cô.

Doãn Tâm Ngữ chưa từ bỏ ý định, đi qua trước mặt anh, quyết phải lấy được đáp án.

Nói đi, anh đã hối hận sao? Hối hận lấy em? Hối hận cùng em sống chung?

Tâm Ngữ, em tội gì phải như thế? Biết rõ vết thương sẽ càng chồng chất, lại còn kiên quyết chịu đựng.

Cô như vậy, làm anh thật đau lòng, tổn thương cô cũng chính là tổn thương trái tim đau đớn của mình.

“Đúng, tôi đã hối hận! Hối hận lấy cô, hối hận sống chung với cô, Doãn Tâm Ngữ, cô nghe rõ chưa!” Như vậy, có lẽ đã đủ làm cô hết hy vọng đi? Có thể buông tha anh, cũng buông tha chính cô? Cứ dày vò như vậy, anh không còn khí lực tiếp tục chịu đựng…

Đã miễn cưỡng như vậy, lúc trước tại sao phải lấy em?

Cô một giọt nước mắt cũng không rơi xuống, ngưng tại hốc mắt, đơn giản chỉ là quật cường đè nẽn.

“Nói đến trọng điểm rồi, vậy sao? Cô cho rằng tôi tại sao phải lấy cô? Cô còn có cái gì để cho tôi ham muốn?” Anh trầm giọng trào phúng, bên trong nụ cười có một tia cay đắng khó nhìn ra.


Ý của anh là…

Sắc mặt cô tái nhợt đến kinh người.

“Đừng nghĩ tôi quá thanh cao, nếu như cưới cô , có thể làm tôi không cần phấn đấu ba mươi năm, tại sao tôi phải buông tha cho cái cơ hội dễ như trở bàn tay này?”

Đã như vậy, bây giờ vì sao lại muốn từ bỏ?

Vì cái gì không tiếp tục diễn trò ? Cô thà rằng anh làm như vậy! Cho dù chỉ là hạnh phúc giả tạo , nhu tình giả dối, cô vẫn muốn, ít nhất, như vậy cô còn có thể có anh…

“Bởi vì tôi đã chịu đựng đủ rồi! Tôi rốt cuộc không cách nào chịu thêm được nữa, một người vợ vĩnh viễn không thể nói gì, muốn cùng mình chia sẻ buồn vui đều không được, tôi thật sự đã chịu đựng cô đủ rồi! Vì tài phú mà đổi lấy hạnh phúc cuộc đời mình, hái hoa không được, tôi hiện tại thầm nghĩ muốn cô trả tự do lại cho tôi!”

Doãn Tâm Ngữ hít vào một hơi, khuông mặt không thấy một tia huyết sắc, cơ hồ khiến người ta cho rằng sau một khắc cô sẽ gặp ngất đi.

Anh… Ý của anh là…

“Ly hôn.” Mặt anh không biểu tình mở miệng.

Không!

Cô dùng sức lắc đầu, lùi lại mấy bước, trừng lớn mắt kinh hoàng.

Em không ly hôn, nói cái gì cũng không ly hôn! Anh đã nói, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh em ——

Đứa ngốc này! Đã đến lúc này rồi, vì cái gì còn muốn gắt gao nhớ kỹ mỗi một câu thâm tình của anh chứ? Anh chỉ là một tên lường gạt, một tên lừa đảo chỉ biết nói bằng miệng, rốt cuộc không cách nào cùng cô đi hết hành trình của cuộc đời!

Tống Kình nhắm mắt lại, đè nén đau đớn trong lòng.

“Doãn Tâm Ngữ, cô thanh tỉnh một chút được không! Tôi không yêu cô, cho tới bây giờ chưa từng yêu! Cọc hôn nhân này, căn bản không có lãng mạn tốt đẹp như cô nghĩ, nó là dùng từ những lời nói dối tàn khốc những mưu tính xấu xa xây thành, hôn nhân như vậy, cô còn muốn tiếp tục làm cái gì, cô căn bản không nên gả cho tôi, không nên tin tưởng tôi —— “

Em không hối hận.

So với Tống Kình kích động, cô lại cực kỳ bình tĩnh.

Có nhớ em đã từng nói qua, em vĩnh viễn sẽ không hối hận gả cho anh, đến nay vẫn vậy.

Lúc trước, cha đã từng nghi ngờ qua dụng tâm của anh, anh biết em đã trả lời cha thế nào không?

Em nói cho cha biết, anh đáng giá cho em đặt cược tất cả, cho dù cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng, cũng không sao.

Thật đáng tiếc, sự thật chứng minh, là em sai, nhưng em sai không oán không hối, ít nhất em đổi lấy hai năm hạnh phúc, nếu để cho em một lần nữa lựa chọn, em vẫn nguyện ý sai thêm một lần.

Kình, em không hối hận, tuyệt đối không.

Cho dù anh không có thiệt tình, em vẫn giữ vững lời hứa lúc trước, đời này cùng anh cho đến chết!

Lời nói này, mang đến cho Tống Kình kích động khó nói lên lời. Trước ánh mắt thâm tình lưu luyến như thế, tất cả trang bị cơ hồ sụp đổ tan rã, chỉ kém một chút nữa, anh đã đầu hàng mà ôm thân thể yếu đuối không nơi nương tựa, lại lần nữa thương tiếc, an ủi cõi lòng đầy tổn thương của cô.

Nhưng không được!

Anh thà rằng cô hận anh, thà rằng cô hiện tại bi thương, ngày sau sẽ tuyệt vọng mà sống tốt hơn.

Nếu như nhất định sớm muộn đều sẽ mất đi, vậy hãy để cho anh vì cô an bài một con đường sống tốt nhất!

Cắn chặt răng, anh quay lưng đi: “Đã đủ rồi, đã đủ rồi! Đừng múa tay múa chân với tôi, tôi xem không hiểu, cũng không muốn hiểu!”

Nhưng mà…

Nếu không dùng ngôn ngữ của người câm điếc, cô làm sao truyền đạt ý nghĩ trong lòng?

Tống Kình phẫn nộ cắt ngang: “Tôi bảo cô đừng diễn tả nữa, cô nghe không hiểu sao? Đừng có lại nói cô không oán không hối, thực sự yêu tôi như vậy, chính miệng nói ra, nếu không tôi cái gì cũng không cần!”

Doãn Tâm Ngữ ngạc nhiên ngơ ngẩn.

Chính miệng nói yêu anh… Sao cô có thể?

Hai tay giơ lên, lại cương cứng trên không trung, cô hơi mở miệng, lại không phát ra được âm thanh nào, cô khó xử bi thương, ẩn nhẫn hồi lâu nước mắt rốt cục rơi xuống ——

Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh! Kình, em thật sự yêu anh, nhưng em nói không nên lời, em làm không được…

Cô khóc không ra tiếng, trong lòng không ngừng điên cuồng gào thét.

“Cô không thể, vậy sao?” Như là có chủ tâm bức bách cô, Tống Kình lạnh như băng tàn khốc nói: “Như vậy, ly hôn đi!”

Đừng như vậy, Kình, em nguyện ý dùng bất luận phương thức gì chứng minh, chỉ ngoại trừ…

“Tôi không cần cô chứng minh cái gì, tôi chỉ muốn một câu đơn giản, một câu biểu đạt tình cảm cơ bản nhất, tôi không bao giờ muốn một người vợ ngay cả nói yêu tôi đều làm không!”

Biết rõ cô không trọn vẹn là không cách nào thay đổi sự thật, tại sao anh phải làm khó cô như vậy?

Anh có biết, yêu cầu này có bao nhiêu tàn nhẫn? Hung hăng đả thương linh hồn tự ti yếu ớt của cô, mà lần này, không còn có anh nhu tình an ủi, chỉ còn lại tấm lưng lạnh lùng…

Không có tiếp tục diễn tả ngôn ngữ người câm điếc, bởi vì anh không nhìn thấy, cũng không muốn nhìn, cô chỉ có thể nhìn qua anh, đã mở miệng, thiên ngôn vạn ngữ lại biến mất trong không khí im ắng, chỉ có hai hàng nước mắt, như trước lẳng lặng rơi xuống.

Cô làm không được, cả đời cũng làm không được, rõ ràng là yêu anh như vậy, vì sao cô nói không nên lời…

Cô cũng rất muốn nói ra khỏi miệng, để anh hiểu được cô quan tâm anh bao nhiêu, quý trọng hôn nhân của bọn họ như thế nào, nhưng anh biết không?

Không, anh sẽ không hiểu được, bởi vì cô vĩnh viễn không cách nào mở miệng.

Cô thật không biết giải quyết thế nào. Ngôn ngữ, thực sự quan trọng như vậy sao? Không thể nói yêu anh, thì không gọi là tình yêu, không thể yêu anh sao? Như vậy, cô nên nói yêu anh như thế nào, anh mới có thể hiểu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui