Dịu Dàng Dành Riêng Anh FULL


Editor: Mộ
Có rất nhiều người đến tham dự buổi tiệc cuối năm của Hoắc Thị.
Ngoại trừ nhân viên của Hoắc Thị, những nhân vật có tên tuổi trong ngành đều có mặt đầy đủ.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Thị tổ chức một buổi tiệc hoành tráng đến thế.
Tất cả những người đến đây đều có cùng một suy nghĩ.

Bọn họ tò mò về gương mặt của ông chủ thần bí của Hoắc Thị – người chưa bao giờ lộ diện trước mặt giới truyền thông.
Nghiêm Chính và Chu Tử Tuế nối đuôi nhau đi vào hội trường.
Bọn họ đều mặc một bộ vest đen trang trọng, thắt cà vạt và đi giày da bóng.
Thật ra Chu Tử Tuế không quen với kiểu ăn mặc như thế.
Đây là lần đầu tiên cậu ta mặc một bộ đồ đắt tiền thế này.

Từ đầu đến chân đều là hàng hiệu.
Tất cả đồ cậu mặc đều là ông chủ mua cho thiết nghĩ hôm nay là một ngày trọng đại nên không thể ăn mặc tùy tiện được.
Sau khi mặc nó vào Chu Tử Tuế thật sự rất vui vẻ.

Nghĩ bụng tại sao mình lại đẹp trai thế nhỉ.
“Anh Nghiêm Chính, em thắt cà vạt đúng chưa?”
Khi bọn họ sắp bước vào hội trường, Chu Tử Tuế vượt lên trước mặt Nghiêm Chính và hỏi.
Nghiêm Chính cũng rất hiếm khi mặc tây trang.
Thoạt nhìn anh ta đã rất nghiêm túc bây giờ lại khoác lên người một bộ tây trang trông khác khác gì đại ca xã hội đen mặt than cả.
Nghiêm Chính mím môi, gật đầu một cách không tự nhiên lắm.
Anh ta cúi xuống nhìn lại cà vạt của chính mình, có vẻ nút thắt không được như ý của anh ta.
Thật ra bình thường Nghiêm Chính rất ít khi mặc tây trang nên anh ta cũng không hay đeo cà vạt nhưng anh ta không muốn tiết lộ chuyện này với Chu Tử Tuế.
Chu Tử Tuế tin tưởng mắt thẩm mỹ của anh ta nên cậu ấy vẫn vô cùng vui vẻ.
Cậu ta giả bộ phủi bụi trên áo đứng thẳng dậy rồi nghênh ngang đi về phía trước.
Hôm nay có rất nhiều người nổi tiếng đến tham dự nên cậu không thể làm ông chủ mất mặt được.
“Chúng ta chụp một tấm đi.” Chu Tử Tuế lôi cái điện thoại ra rủ rê Nghiêm Chính.
Nghiêm Chính quay mặt đi chỗ khác, theo thói quen tránh mặt khỏi camera.
Chu Tử Tuế chỉ chụp được nửa gương mặt của Nghiêm Chính.

Cậu cũng không trách anh ta mà sửa sang lại tấm ảnh rồi gửi đi.
Cậu muốn cho mọi người ở trấn Túc nam nhìn thấy cảnh tượng sang chảnh này.

Nhất định là bọn họ chưa bao giờ thấy một bữa tiệc lớn như thế.
Bỗng nhiên tiếng nhạc đột ngột dừng lại.
Mọi người hướng mắt về phía sân khấu.
Một người đàn ông bước lên bục và đứng chễm trệ ở vị trí trung tâm.
Mọi người bắt đầi xì xào bán tán.
Tất cả bọn họ đều cho rằng người đàn ông này là Hoắc Hành Niên.
Lúc anh còn trẻ đã lên giữ quyền ở Hoắc Thị.

Trong vòng mười năm vẫn ngồi vững vàng ở vị trí tổng giám đốc.
Dù chục năm đã trôi qua những anh vẫn còn rất trẻ và đẹp trai như một vị thần.
Một luồng khí lãnh lẽo đột nhiên tỏa ra khắp hội trường.
Vốn dĩ mọi người vẫn đang ghé tai nhau xì xào bàn tán nhưng ý thức được không khí đã thay đổi nên tất cả mọi người đều im lặng.
Thậm chí bọn họ còn không có can đảm nhìn thẳng vào anh.
“Tôi là Hoắc Hành Niên.” Hoắc Hành Niên giới thiệu bằng giọng điệu vừa trầm vừa nặng nề nhưng cũng không hề thiếu khí thế.
Anh cố ý nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt sắc lẹm.
“Tôi mở bữa tiệc này để thông báo hai vấn đề.”
Hoắc Hành Niên nói tiếp: “Thứ nhất, tất cả cổ phần trong tay tôi đã chuyển giao cho Đỗ Cửu Trăn.

Cô ấy là người nhà họ Hoắc và cũng là bà chủ chân chính của công ty.”
Anh vừa dứt lời tất cả mọi người đều xôn xao.
Ngay cả nhân viên của Hoắc Thị cũng được một phen kinh ngạc.
Trước kia Đỗ Cửu Trăn thay mặt ông chủ quản lý công việc là một chuyện khác nhưng bây giờ Hoắc Hành Niên đã trở về rồi anh nên đứng ra tự mình quản lý mới phải.
Tại sao lại chuyển nhượng hết cổ phần cho người ngoài như thế?
Anh phải tin tưởng cô ấy đến nhường nào thì mới nguyện ý giao hết tất cả cho cô ấy.
Anh cho đi như vậy thì sẽ không còn lại gì nữa.
Sau này nhỡ phát sinh sự cố bất ngờ…
Quá mạo hiểm.
Trong khi mọi người đang hết sức ngạc nhiên thì Đỗ Cửu Trăn cũng lên sân khấu.
Hôm nay cô ấy xinh đẹp và tỏa sáng một cách lạ thường.
Cô nhíu mày cướp lấy micro của Hoắc Hành Niên: “Đổi lại tôi đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của tôi tại Đỗ Thị cho anh ấy.”
Có qua có lại là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.
Hoắc Hành Niên cho cô cái gì cô sẽ cho anh cái đó.
Vì bọn họ tin tưởng lẫn nhau nên mới sẵn sàng giao hết mọi thứ cho đối phương.
Đây mới là thứ bọn họ quan tâm.

Hội trường lại càng xôn xao hơn, đại tiểu thư thật ngầu quá rồi.
“Còn một việc nữa.” Hoắc Hành Niên trực tiếp nắm cả bàn tay và micro của Đỗ Cửu Trăn kéo lại gần.
Anh cao hơn cô nên giống như bọn họ đang ôm nhau vậy.
“Tôi và Đỗ tiểu thư đã đăng kí kết hôn.”
Hoắc Hành Niên cúi xuống nhìn Đỗ Cửu Trăn và khẽ gật đầu, anh vui vẻ nói với mọi người: “Cô ấy là bà xã của tôi.”
“CMN, các cậu đi đăng kí lúc nào?” Một tiếng gầm vang lên từ dưới khán đài.
Ngoài Trình Yến ra thì chẳng có ai dám gào lên với bọn anh như thế.
“Anh có ý kiến gì sao?” Đỗ Cửu Trăn lập tức xác định được vị trí của Trình Yến giữa đám đông.
Trình Yến giật nảy.
Anh ta biết đằng sau Đỗ Cửu Trăn là ánh mắt đáng sợ của Hoắc Hành Niên.
Anh ta nào dám có ý kiến.
Chu Tử Tuế đứng bên cạnh Nghiêm Chính cầm điện thoại di động quay video gửi cho ông Triệu.
Cậu ta cười như một thằng ngốc.
Tất nhiên là cậu mừng thay cho bọn họ.
Trong mắt Chu Tử Tuế, bọn họ là trời sinh một cặp.
Cho nên cậu ấy muốn tất cả mọi người đều phải biết dến chuyện vui này.
Cậu mong rằng bọn họ có thể mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
Hoắc Kình Việt đứng trong góc lẳng lặng nhìn bọn họ.

Ông ta không biết Đỗ Khánh Canh đã đến sau lưng mình từ bao giờ.
“Nghe nói cậu muốn tái quy hoạch khu sinh thái phía tây.” Đỗ Khánh Canh liếc hai người trên sân khấu rồi thản nhiên hỏi.
Quan hệ của nhà họ Hoắc và nhà họ Đỗ tốt đẹp đến vậy thì đương nhiên Đỗ Khánh Canh cũng biết Hoắc Kình Việt.
Lúc ông Hoắc vẫn còn sống, Hoắc Kình Việt là cậu thanh niên xuất sắc nhất.

Đỗ Khánh Canh cứ tưởng ông ta sẽ thành ông chủ đời kế tiếc của Hoắc Thị.
Chẳng ai ngờ đến nửa đường nhảy ra một Hoắc Hành Niên.
Anh còn rất trẻ nhưng có trí tuệ và bản lĩnh hơn người.
“Tôi chỉ muốn kiếm chút tiền dưỡng già thôi.” Hoắc Kình Việt nói: “Tự mở cho mình một đường lui.”
Nếu không làm thế có lẽ Hoắc Hành Niên sẽ đẩy ông ta vào đường cùng.
Ông ta thừa nhận ông ta không phải đối thủ của anh.
Vừa dứt lời, ông ta lại nhìn lên sân khấu.
“Tôi từng nói Đỗ Cửu Trăn là điểm yếu của nó, bây giờ nghĩ lại có một điểm yếu cũng không hẳn là chuyện xấu.”

Ít nhất vì để bảo vệ cô ta, nó đã khiến mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Đỗ Khánh Canh nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Ông ấy đã dõi theo họ từng bước chân.

Cho dù đoạn đường đó phải trải qua muôn vàn khó khăn nhưng thật may đã ở bên nhau thật hạnh phúc.
Ông ấy cảm thấy rất yên tâm.
Hoắc Kình Việt cũng cười nhưng là một nụ cười dửng dưng giống hệt với tính cách của ông ta.
Không ai có thể nhìn thấu ông ta đang nghĩ gì.
“Nếu rảnh rỗi tôi sẽ đến đó chơi.” Đỗ Khánh Canh bảo: “Một nơi thật đáng để hoài niệm nhỉ.”
“Được, tôi sẽ rất vui nếu ngài đến.” Hoắc Kình Việt gật đầu với Đỗ Khánh Canh.

Ông ta móc một cái hộp trong túi rồi đưa lại cho ông.
“Nhờ ngài Đỗ thay tôi chuyển quà cưới cho tụi nó.”
Đỗ Khánh Canh biết Hoắc Hành Niên vẫn còn khúc mắc với ông ta nên ông không nói gì cả mà nhận lấy chiếc hộp và gật đầu đồng ý.
Hoắc Kình Việt vừa rời đi thì Đỗ Thất Dạng đã chạy đến.

Cô ấy khó chịu nhìn theo bóng lưng của ông ta: “Ông nội, đây là cái gì?”
“Quà.” Đỗ Khánh Canh trả lời.
“Ông ta sẽ không gài bẫy gì trong đó chứ?” Đỗ Thất Dạng không hề có ấn tượng tốt về ông ta, trong suy nghĩ đã ăn sâu vào cơ thể của cô ấy đã khẳng định ông ta là người xấu.
“Hôm nay cháu về nhà đi, ở yên đấy.” Đỗ Khánh Canh nói thẳng với Đỗ Thất Dạng: “Nhà họ Phó có cái gì tốt mà cứ chạy sang đó mãi thế.”
Đỗ Thất Dạng giật mình.
Cô không ngờ Đỗ Khánh Canh cũng biết chuyện đó nhưng nếu ông đã nói thẳng như thế thì rõ ràng chuyện đó rất nghiêm trọng.
Trước mặt Trình Yến đang lảm nhảm gì đó với Hoắc Hành Niên, anh ta đang gào thét chửi anh.
Đỗ Thất Dạng định giải thích vài lần nhưng đều bị giọng nói của Trình Yến cắt ngang.
Cuối cùng cô đành ngậm miệng lại và dứt khoát im lặng.
Cô chỉ dám cúi đầu chấp nhận số phận.
Đỗ Thất Dạng cảm thấy vô cùng tủi thân.
Chị và anh rể đã có một kết cục vô cùng viên mãn, còn hạnh phúc của cô ấy vẫn luôn mờ mịt như thế.
….
Bầu trời bắt đầu đổ tuyết.
Vốn dĩ thời tiết đã se se lạnh bây giờ lại có tuyết rơi nên nhiệt độ càng ngày càng giảm xuống.
Đỗ Cửu Trăn chạy ra khỏi hội trường, Hoắc Hành Niên cũng bám theo cô.
Cô vẫn đang mặc chiếc váy dạ hội mỏng manh.
Gió lạnh lùa vào khiến vành tai cô đỏ ửng.
Hoắc Hành Niên vội vàng cởi áo khoác ra khoác lên người Đỗ Cửu Trăn.
“Ông xã, tuyết rơi rồi.” Đỗ Cửu Trăn thật sự rất vui vẻ, cô ấy thò chân ra bên ngoài giống như một đứa trẻ thích nghịch tuyết.
“Anh biết.” Hoắc Hành Niên nắm lấy tay cô rồi gật đầu.
Thời tiết lạnh quá, anh đã nhắc cô đừng mặc váy mỏng như thế nhưng cô nói rằng chỉ ở trong nhà thôi nên cứ cố chấp mặc nó.
Vừa thấy tuyết rơi cô đã chạy ra ngoài, cũng không hề sợ lạnh.

“Qua giao thừa chúng ta đi du lịch nhé.” Đỗ Cửu Trăn vui vẻ đề nghị: “Đến một nơi nào đó có thật nhiều tuyết.

Sau đó sẽ trở về cử hành hôn lễ.”
“Được.” Hoắc Hành Niên gật đầu đồng ý với cô.
Ngoại trừ ba năm xa cách bọn họ đã ở bên nhau rất lâu rồi nhưng chưa bao giờ đi du lịch cùng nhau.
Anh có già đình của anh, cô cũng có gia đình của cô.
Nhưng từ hôm nay trở đi bọn họ sẽ là người một nhà.

Sau này bọn họ sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm và chia sẻ những âu lo.
“Ông xã em kể cho anh một bí mật nhé.” Đỗ Cửu Trăn dùng đôi tay lạnh ngắt chống lên lồng ngực của anh.
“Thật ra từ năm lớp mười một em đã bắt đầu thích anh.”
“Lúc đó cứ thấy anh gần gũi với người khác em sẽ không vui.”
Từ trước đến giờ cô chưa từng nói chuyện này với anh.
Bây giờ bọn họ đã ở bên nhau, quá khứ ra sao cũng không quan trọng nhưng cô vẫn muốn anh biết tâm tư của mình.
“Anh biết.” Hoắc Hành Niên trả lời một cách vô cùng chắc chắn, anh bảo: “Sao em có thể không thích anh được?”
Hoắc Hành Niên bao chọn hai bàn tay của cô, anh dịu dàng hôn lên đó.
“Anh cũng yêu bé Cửu.”
“Vẫn luôn yêu em.”
Mặc dù nhiệt độ trên cơ thể anh rất cao nhưng bàn tay của cô vẫn lạnh băng như cũ.
Hoắc Hành Niên không nỡ để cô chịu lạnh, anh ôm cô vào trong.
Đỗ Cửu Trăn giãy giụa quay đầu nhìn bầu trời đầy tuyết, cô không muốn vào trong.
Cô giả vờ nghiêm túc: “Hoắc Hành Niên, anh dám cãi lời bà chủ sao?”
“Em bảo anh dừng lại cơ mà.”
“Chuyện gì nên nghe anh sẽ nghe.” Hoắc Hành Niên thấy cô cứ ngọ nguậy đành cúi đầu xuống bế cô lên.
“Anh sợ em bị cảm.”
“Sức khỏe của em rất tốt, em sẽ không bị cảm.” Đỗ Cửu Trăn vừa nói vừa hờn dỗi.
“Anh thả em xuống đi.”
“Sức khỏe tốt sao.” Hoắc Hành Niên không chịu buông tay, anh vừa cười vừa đi thẳng về phía trước.
“Thế chúng ta cùng vận động làm ấm người nào.”
Bóng lưng cao lớn và ngay thẳng của anh vững vàng đi về phía trước.
Đôi chân trắng nõn như tuyết của cô lộ ra bên ngoài, hơi lạnh truyền thẳng vào ngón chân khiến cô phải co chân lại.
Đỗ Cửu Trăn ngước mắt nhìn anh, ánh mắt ấm áp phát ra tia lửa giữa đêm đông lạnh giá.
Cô chưa bao giờ nhìn ai bằng ánh mắt như thế.

Ánh mắt này chỉ hướng về một mình anh.
Cho dù bao nhiêu năm trôi qua, nó chưa bao giờ thay đổi.
Trên thế giới này, cô chỉ dịu dàng với một mình anh.
_ END_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận