Editor: Mộ
Rõ ràng Đỗ Cửu Trăn đã bảo buổi sáng sẽ đến Hoa Nặc một chuyến, kết quả kéo dài tới tận buổi chiều mới đi được.
Trần Hằng xử lý văn kiện ở trong phòng làm việc còn Đỗ Cửu Trăn thì chẳng có việc gì để làm, ung dung ngồi trên salon nhìn anh làm việc.
Anh mới tiếp nhận công ty này chưa được nửa tháng nhưng đã giải quyết gọn gàng chuyện nào ra chuyện đấy.
Mấy vấn đề liên quan đến nghiệp vụ anh cũng thích ứng rất nhanh.
Vì hệ thống nhân viên quan trọng đã được thay đổi nên trước mắt công ty phải tiến hành tuyển dụng người mới.
Đỗ Cửu Trăn nhìn điện thoại di động một hồi sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Hằng.
Những nhân viên khác khi đến phòng làm việc đều mặc vest đi giày da nhưng anh chỉ mặc một bộ đồ đơn giản khoác thêm một cái áo, dáng vẻ không hề đứng đắn ngồi chễm trệ trên ghế tổng giám đốc.
Hoắc Hành Niên cũng không thích mặc vest.
Đại đa số thời gian anh ở công ty đều mặc áo khoác gió nhưng anh ấy mặc gì cũng rất đẹp.
Từ khi còn nhỏ Đỗ Cửu Trăn đã cảm thấy cho dù bên cạnh cô có rất nhiều người nhưng không có ai đẹp trai bằng anh.
“Tổng giám đốc Trần.” Đỗ Cửu Trăn nhìn anh một lát rồi mở miệng gọi anh, giọng điệu ẩn chứa sự trêu chọc.
Trần Hằng tiếp tục xem văn kiện.
Anh không thèm ngẩng đầu, chỉ ừ một tiếng.
“Anh không định liên lạc với trụ sở chính sao?” Đỗ Cửu Trăn mỉm cười hỏi anh.
Trước kia Đỗ Cửu Trăn sa thải tổng giám đốc cũ của Hoa Nặc vì ông ta không thèm liên lạc với trụ sở chính.
Mặc dù lý do này hơi gượng gạo, nhưng lại khiến người khác không thể phản bác.
Trần Hằng nghe cô nói xong thì bàn tay cũng sững lại.
Anh biết Đỗ Cửu Trăn nhắc nhở anh phải liên lạc với trụ sở chính đồng nghĩa với việc bảo anh đến thành phố Lâm với cô.
Dù sao nhà của cô cũng ở đó.
Người không có đầu óc cũng hiểu, cô là người đứng đầu Đỗ Thị, là thiên kim đại tiểu thư.
Cô ấy không thể ở cái nơi nhỏ bé này mãi.
Cả hai người bọn họ đều không phải là người ở đây.
Bọn họ không thuộc về nơi này nên không thể ở đây lâu dài được.
Trần hằng nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Gương mặt của Đỗ Cửu Trăn vẫn mang theo ý cười.
Bờ môi cong lên, chậm rãi nói: “Hoắc Thị chuẩn bị mở cuộc họp cổ đông, bọn họ muốn giành quyền lực.”
Đỗ Cửu Trăn đặc biệt nhấn mạnh câu nói phía sau:
“Em nhất định phải về đó.’
Cô ở nơi này lâu như thế đã khiến cho những kẻ ngu xuẩn kia thừa cơ làm chuyện xấu.
Không đến nửa tháng nữa cuộc họp cổ đông sẽ bắt đầu.
Nếu cô không bắt tay vào chuẩn bị, đợi đến khi cuộc họp diễn ra mới trở về thì sợ rằng không kịp nữa.
“Ngay trước mặt tôi, em lại nói về chuyện của người yêu cũ?” Trần Hằng nhếch môi, cười một tiếng và hỏi: “Tôi đi cùng em thì có thể giúp được gì?’
“Có anh ở đó em sẽ có thêm sức mạnh” Đỗ Cửu Trăn bật thốt lên.
“Thật biết nói chuyện.” Trần Hằng gật đầu.
Mặc dù bờ môi đã hạ xuống nhưng vẫn giống như đang cười và nói: “Có thể khiến tôi vừa ý.”
“Tới đây.” Trần Hằng buông văn kiện trong tay xuống, vẫy tay với Đỗ Cửu Trăn.
Đỗ Cửu Trăn đứng dậy.
Cô nghe lời anh nên đi tới.
Trần Hằng kéo cô ngồi lên đùi mình.
“Chuyện của các người tôi không hiểu, đến lúc ấy sẽ gây phiền toái và khiến em mất mặt.’
Trần Hằng thuận miệng nói.
Đỗ Cửu Trăn nhìn anh.
Cô nghiêm túc nghe anh nói xong rồi mới tiếp lời: “Anh không hiểu, em có thể giúp anh hiểu.”
“Im miệng.” Cô chưa kịp nói tiếp, Trần Hằng đã âm trầm lên tiếng.
Anh giữ chặt eo cô và kéo cô vào lòng.
“Tôi không có hứng thú nghe về chuyện của các người.” Đáy mắt Trần Hằng hiện ra tia tàn khốc, nói: “Nghe xong lòng tôi không thoải mái.”
Anh không hề giấu diếm suy nghĩ của mình.
Đỗ Cửu Trăn cúi đầu cười trộm.
Nụ cười này của cô bị anh phát hiện.
Đột nhiên anh kéo cổ tay của cô lại, bàn tay bóp chặt cái eo mảnh khảnh để trừng phạt cô.
Lần này anh không dám dùng lực nữa.
Đỗ Cửu Trăn ngước mắt nhìn anh, đáy mắt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Em cảm thấy sớm muộn gì cũng có ngày anh nguyện ý nghe.”
“Đến ngày đó rồi nói.”
“Bây giờ ông đây đang không vui, em tốt nhất đừng chọc tôi.”
Đỗ Cửu Trăn nhìn anh.
Cô vẫn mỉm cười như cũ.
Cô xoay người lại, ngẩng đầu hôn lên môi anh một cái: “Em dỗ anh nhé.”
Giọng nói của Đỗ Cửu Trăn mềm mại hơn rất nhiều, cô hỏi: “Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”
Lời này nói ra đã cảm thấy không đúng.
Đỗ Cửu Trăn lại hôn xuống cằm của anh một cái.
Bàn tay luồn vào áo khoác của anh, cuối cùng dừng lại bên hông của anh.
Cô rụt người lại, vùi cả người vào lòng Trần Hằng.
Thân thể mềm mại và nhỏ bé áp sát vào người anh, giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng.
Chỉ có ở trước mặt anh, cô mới dịu dàng như thế.
Đỗ Cửu Trăn rất giỏi điều tiết bầu không khí.
Chỉ cần một hành động khơi mào cũng đủ khiến người ta sa vào lưới nhưng cô vẫn có chừng mực.
Khi ánh mắt hai người đối diện với nhau.
Khoảng cách đã gần như gang tấc nhưng không ai tiến thêm nửa bước.
Cô ý thức rất rõ ràng.
Bây giờ là ban ngày.
Bọn họ còn đang ở trong phòng làm việc.
Nếu Trần Hằng thực sự muốn làm cái gì đó..
Thì thật là kính thích..
Nhưng dĩ nhiên Trần Hằng không thể làm gì ở nơi này.
Trừ phi anh điên thật rồi.
Nhưng bây giờ anh sắp bị Đỗ Cửu Trăn bức đến điên.
“Em muốn làm gì, buổi tối chúng ta từ từ làm.”
Trần Hằng đè tay cô lại.
Giọng điệu của anh có vẻ đã kiềm nén đến cực độ.
“Nếu em không làm tôi vui vẻ thì em xong đời rồi.”
Buổi sáng hôm sau, Nghiêm Chính tới đón Đỗ Cửu Trăn
Anh ta nói bọn họ phải trở về thành phố Lâm.
Lần này không biết bọn họ phải đi bao lâu nhưng dù sao cũng phải giải quyết cho xong chuyện này.
Dĩ nhiên bọn họ có thể sẽ không trở lại đây nữa.
Dù sao Trần Hằng cũng không phải người ở đây.
Anh không biết mình sẽ đi đâu nhưng nơi anh tới phải có người anh thích.
Trước khi rời đi Trần Hằng tới tạm biệt ông Triệu.
Đỗ Cửu Trăn ngồi trong xe chờ anh.
Người đàn ông này thật sự là cầm thú.
Trước kia anh đã quá đáng rồi bây giờ anh còn quá đáng hơn.
Tối hôm qua anh còn bắt cô phục vụ anh.
Anh ấy hoàn toàn không biết kiềm chế cũng không có liêm sỉ, nghĩ ra rất nhiều cách để đùa giỡn cô.
Hai – ba giờ sáng, Đỗ Cửu Trăn mới có thể đi ngủ.
Buổi sáng bảy giờ cô đã bị đánh thức.
Sau đó cô phải ngồi ở đây.
Toàn thân đau nhức.
Bây giờ tiết trời đã bắt đầu bước sang mùa thu nhưng nhiệt dộ vẫn ở ngưỡng 300C.
Thế mà cô vẫn phải ăn mặc kín như bưng.
Nếu cô để hở ra một chút thì cô không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa.
Cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Nửa tiếng sau, có người gõ nhẹ cửa kính từ bên ngoài.
Đỗ Cửu Trăn thấy Trần Hằng, cô hạ cửa sổ xuống.
“Ngoan, em đừng ngủ nữa.” Trần Hằng nhìn cô đang lim dim ngủ, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Anh xoa xoa mặt cô.
“Ông Triệu bảo rằng ông ấy muốn gặp em.’
“Ông ấy thấy em rồi sao?”Đỗ Cửu Trăn đang mơ màng ngủ.
Cô mở một bên mắt vẫn chưa tỉnh táo ra nhìn anh.
Trần Hằng mở cửa xe.
Anh kéo tay Đỗ Cửu Trăn: “Ông ấy muốn biết cô gái tôi thích trông thế nào.”
Đỗ Cửu Trăn dụi mắt rồi đi theo Trần Hằng.
Cô không kịp phản ứng.
Ông Triệu là một ông cụ đã hơn bảy mươi tuổi.
Ông ngồi trên ghế salon xem báo, nghe thấy tiếng bước chân, ông ấy cũng không ngẩng đầu.
“Báo này nói chính sách phát triển mới gì đó, cháu xem tuổi của ta bây giờ đã cao đọc xong cũng không hiểu.’
Ông rất thích đọc báo.
Mỗi ngày ông đều đọc một ít, không thì sẽ nghe tin tức trên radio.
Thỉnh thoảnh rảnh rỗi quá ông sẽ xem tivi, đa số đều là kênh thời sự.
Ông ấy rất thích nghe những tin tức về quốc gia.
“Qua đây… Cháu thử nói xem bài báo này đang nói về cái gì thế?
Ông Triệu ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Trăn.
Ông ấy không hề lạnh nhạt chút nào, ánh mắt lại quay về tờ báo và nghiêm túc bảo.
Thật ra ông Triệu là một người rất ôn hòa và dễ gần.
Mỗi cử chỉ và hành động của ông ấy đều vô cùng nho nhã.
Tuổi của ông xấp xỉ với Đỗ Khánh Canh nhưng cảm giác ông đem lại cho người khác hoàn toàn bất đồng với ông ấy.
Đỗ Khánh Canh là một doanh nhân, ông ấy một mình trông coi Đỗ Thị rất nhiều năm, bản thân ông ấy đã có một phong thái uy nghiêm hơn người.
Cho nên từ nhỏ Đỗ Cửu Trăn được ông ấy cưng chiều nhưng vẫn luôn sợ ông ấy.
Mà ông triệu thì hoàn toàn trái ngược… trông ông có vẻ giống một học sĩ.
Vừa hay cô cũng biết vấn đề mà tờ báo này đề cập đến.
Vì vậy cô cũng cẩn thận giải thích cho ông Triệu.
Ông Triệu rất vui vẻ.
Ông nhớ đến chuyện Trần Hằng đã nói.
Ông còn hỏi Đỗ Cửu Trăn về công ty của bọn họ.
Ông Triệu có thể hiểu được một chút nhưng ông ấy cũng không thể thấm thía những vấn đề có trình độ cao như thế.
Nhưng có người sẵn sàng nói chuyện với ông nên tâm trạng của ông cũng rất tốt.
“Hai đứa trông xứng đôi lắm.” Ông Triệu gật gù.
Ông bảo Trần Hằng dẫn Đỗ Cửu Trăn đến.
Thực ra ông không có ý gì cả ông chỉ muốn biết cô gái đó trông thế nào.
Bây giờ ông thấy mừng thay cho Trần Hằng.
Thế nên ông ấy kể cho cô về chuyện lúc Trần Hằng vừa tỉnh lại.
Khi đó anh phải nằm ở bệnh viện.
Tivi trong phòng bệnh có chiếu một bản tin.
Ông Triệu thuận miệng nhắc đến nó bỗng nhiên Trần Hằng tiếp chuyện và hàn thuyền với ông.
Anh và ông có cùng một suy nghĩ.
Có rất nhiều chỗ ông Triệu không hiểu, anh đều giải thích rành mạch cho ông.
Cũng chính từ khi ấy, ông Triệu cảm thấy nếu anh thực sự không nhớ nổi chuyện gì, không biết đi đâu, thì có thể để anh ở cạnh mình.
Cũng từ lúc ấy.
Ông Triệu đã nghĩ nếu anh thật sự không nhớ được những chuyện trong quá khứ, không biết đi đâu thì có thể đến nhà ông và sống tại trấn nhỏ này.
Ông không muốn gì từ anh cả.
Ông chỉ cảm thấy anh có thể làm bạn và nói chuyện với ông.
Mấy đứa cháu của ông đều không thích nói chuyện với ông.
Bọn nó cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy tin tức thời sự.
Còn mấy thằng con trai hay mấy cô con gái đều bận rộn kiếm tiền, tất bật với cuộc sống, lũ trẻ con thì phải bù đầu học tập.
Làm gì có ai rảnh rỗi như ông già này, lúc nào cũng chỉ quan tâm đến mấy thứ nhàm chán.
Đỗ Cửu Trăn rất giống Trần Hằng.
Chỉ cần hai người vừa mở miệng nói chuyện đã khiến ông thấy vui vẻ.
“Rời khỏi đây là chuyện tốt.
Hai đứa đều phải làm chuyện lớn.”
Ông Triệu gật đầu, ý cười vẫn giữ nguyên trên gương mặt: “Sau này mấy đứa đừng quên trở lại thăm ông già này là được.”
“Chắc chắn cháu sẽ về thăm ông.” Trần Hằng gật đầu.
Lúc đó, Triệu Loan trốn trong phòng nghe bọn họ nói chuyện, ánh mắt càng ngày càng trầm xuống.
Hôm qua, sau khi cô ta về nhà, cô ta càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Sau đó cô ta không thể khống chế được mà bật khóc.
Cô ta khóc đến nỗi đôi mắt sưng vù và không dám ra khỏi cửa.
Cô ta vừa tỉnh lại đã nghe thấy anh phải rời khỏi đây.
Giọng điệu của anh… tựa như anh sẽ không trở về nữa.
Triệu Loan không biết tại sao mọi chuyện lại đến nước này.
Suốt ba năm trời cô ta không có dũng khí để tiến thêm một bước.
Lần nào cũng chỉ thiếu một chút nữa nhưng cô ta không dám tiến lên.
Trong lòng khó chịu đến nỗi có thể dời sông lấp biển.
Ngón tay của Triệu Loan nắm chặt khung cửa, quai hàm cắn chặt.
Cô ta đứng bất dộng nhìn Trần Hằng qua kẽ hở nhỏ của cánh cửa gỗ.
Anh bước từng bước cho đến khi bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt của cô ta.
Triệu Loan đột nhiên mất hết sức lực.
Tất cả những trông đợi, những hy vọng nhỏ nhoi trong cuộc sống.
Toàn bộ đều không còn.
Sau khi Đỗ Cửu Trăn ra khỏi nhà họ Triệu thì mới tỉnh táo hơn.
Lúc cô bước xuống bậc thềm không cẩn thận nên suýt chút nữa đã bị ngã.
Trần Hằng nắm tay cô và kéo lại.
“Đau.” Đỗ Cửu Trăn hít một ngụm khí lạnh, chân mày nhíu lại.
Cô khẽ trách móc.
“Anh đừng động vào em.”
Anh còn định ôm eo cô, nhỡ nó bị gãy thì ai là người gánh chịu hậu quả.
Sáng nay sau khi tỉnh lại thì cô càng không chịu nổi, cơ thể như sắp vỡ vụn.
Eo đã mất cảm giác.
“Dù gì cũng xem như em đi gặp mặt trưởng bối thế nhưng lại không mang quà.” Đỗ Cửu Trăn vô cùng trăn trở: “Đáng lẽ anh phải dặn em mang quà theo chứ.”
Bọn họ phải báo đáp ân tình của ông triệu.
Chuyện này Đỗ Cửu Trăn sẽ không quên nhưng cô không muốn báo đáp ngay bây giờ.
Đáng lẽ bây giờ cô nên tặng ông ấy một món quà gặp măt.
“Nghiêm Chính, anh lấy vài quyển sách tặng cho ông Triệu.
Thuận tiện trong nhà vẫn còn một ít đồ cổ, anh cũng mang sang cho ông ấy luôn đi.”
Có vẻ ông Triệu rất thích đọc sách, dù sao Đỗ Cửu Trăn cũng không có ý định mang chúng về thành phố Lâm.
Mấy thứ đồ cổ lặt vặt từ thời nhà Minh có giá không hề rẻ nhưng đối với Đỗ Cửu Trăn mà nói chúng chỉ là một thú vui không hề có giá trị.
Đúng lúc có chỗ để dùng tới.
Ít nhất cô thật sự muốn cảm ơn ông ấy vì ông ấy đã giúp đỡ Hoắc Hành Niên trong suốt khoảng thời gian qua.
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...