Editor: Mộ
Bàn tay của anh chậm rãi di chuyển xuống dưới và dừng lại trên bụng của cô.
“Em đau thật sao?” Trần Hằng lo lắng hỏi.
“Em không đau.” Đỗ Cửu Trăn lắc đầu, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt: “Lừa anh thôi.”
“Tại sao em phải chạy?” Trần Hằng nhìn con đường bên ngoài rồi hỏi tiếp: “Em còn phải sợ ai sao?”
Vừa nãy, Đỗ Cửu Trăn hốt hoảng kéo tay anh chạy rồi trốn trong con hẻm nhỏ.
Không cần nghĩ cũng biết cô ấy đã thấy một người nào đó, cô trốn đi vì không muốn bị kẻ đó nhìn thấy.
Ở một vùng quê nghèo nàn như thế còn có kẻ nào có thể khiến Đỗ Cửu Trăn sợ hãi?
Trần Hằng rất tò mò.
Đỗ Cửu Trăn nghe Trần Hằng hỏi xong.
Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt hơi do dự giống như đang dò xét lại giống như đang cân nhắc về chuyện gì đó.
Rõ ràng cô chỉ nhìn anh nhưng lại khiến anh có cảm giác cô ấy muốn thấu rõ anh đang nghĩ gì.
“Người nhà họ Hoắc.” Một lúc lâu sau, Đỗ Cửu Trăn bình tĩnh nhả ra vài chữ.
Đó là người nhà họ Hoắc.
Đỗ Cửu Trăn nghĩ bọn họ chỉ tình cờ đi ngang qua đây.
Cô không sợ bị bọn họ nhìn thấy nhưng cô không muốn bọn họ thấy Trần Hằng.
Anh đã mất trí nhớ.
Cô không thể để anh xuất hiện trước mặt bọn họ trong bộ dạng này.
Đó là một hành động hết sức nguy hiểm.
Cô không thể để chuyện nguy hiểm như vậy xảy ra.
Nghe thấy “Người nhà họ Hoắc” phát ra từ miệng cô, ánh mắt của Trần Hằng lập tức thay đổi.
Anh không biết gì về giới thượng lưu.
Anh chỉ biết rõ một điều duy nhất.
Cho dù thiên ti vạn lũ, quan hệ giữa Đỗ Cửu Trăn và nhà họ Hoắc cũng không thể cắt đứt.
Hơn nữa, có một kẻ mang họ Hoắc đã từng là chồng sắp cưới của cô.
Chỉ cần Trần Hằng nghĩ đến chuyện đó, anh sẽ ghen tị đến phát điên.
Đỗ Cửu Trăn đã từng thuộc về một người khác.
Cho dù hắn đã chết cô ấy vẫn một mực nhớ đến hắn, còn nhớ hắn suốt nhiều năm như thế.
Anh cũng biết thân phận của anh không bằng người đó.
Đáy mắt của Trần Hằng hiện lên một tầng sương mờ mịt, ánh mắt thâm trầm, ngón tay bóp cằm của cô rồi cúi người xuống: “Đỗ Cửu Trăn, rốt cuộc em muốn gì ở tôi?”
Cô cố ý xuất hiện, cố ý tiếp cận anh.
Tất cả hành động của cô giống như là đang muốn đào một cái hố.
Và một kẻ vô dụng như anh đã nhảy xuống cái hố của cô.
Đỗ Cửu Trăn ngẩng đầu thuận theo bàn tay đang giữ cằm mình để lộ ra đường cong mỹ miều ở cổ.
Cô lẳng lặng nhìn anh và không trả lời câu hỏi ấy.
Lực ở bàn tay đột nhiên tăng lên.
Đỗ Cửu Trăn hơi nhíu mày, rõ ràng cô ấy đã cảm nhận được cơn đau.
Nhưng cô vẫn bướng bỉnh không trả lời.
Trần Hằng nghiến răng, sự tức giận đã hiện lên trên gương mặt nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế.
Cuối cùng anh buông tay ra.
“Em… CMN! Em ỷ vào tôi thích em.”
Trần Hằng buồn bực phun ra vài chữ.
Từng hành động, từng cử chỉ của cô gái này đều có thể bóp chặt trái tim anh.
Có lẽ chuyện này đã định từ lần đầu tiên anh gặp cô ấy.
Anh không tránh nổi.
“Tôi chỉ là người bình thường, cái gì cũng không có.
Tôi muốn kiếm chút tiền cũng phải liều sống liều chết.
Tôi không có người nhà, không có bối cảnh, thậm chí tôi còn không nhớ được những chuyện trước kia, ngay cả họ của mình là gì tôi cũng không biết.”
Trần Hằng khẽ mấp máy môi, anh thì thào: “Tôi không bằng người chồng sắp cưới đó của em.
Hai người là thanh mai trúc mã còn môn đăng hộ đối…”
Anh càng nói thì giọng càng trầm giống như anh đang vô cùng đau khổ: “Nhưng tôi thích em.
Tôi sẽ dùng mạng để che chở cho em.
Tôi có cái gì sẽ cho em cái đó, không ai được phép động vào người của tôi.”
“Nếu như đối với em, tôi có giá trị lợi dụng thì em có thể tùy ý lợi dụng tôi.
Nhưng mà Đỗ Cửu Trăn..”
Trần Hằng dừng lại rồi áp sát vào cô: “Em phải nhớ kỹ.
Bây giờ em là người của tôi.”
Đỗ Cửu Trăn bị anh ép tới không thở nổi.
Cô nhón chân lên và hôn lên môi anh một cái.
Bờ môi mềm mại của cô gái thuần thục tìm đến vị trí môi anh giống như một thói quen.
Cảm giác quen thuộc không thể cất thành lời.
Một lát sau Đỗ Cửu Trăn rời khỏi môi anh.
“Em là người của anh.” Cô lẩm bẩm.
Bé Cửu là người của anh.
Vẫn luôn là như vậy.
Ánh mắt của Trần Hằng như phát ra tia lửa.
Cô gái này thật biết cách hành hạ người khác.
Mọi hành động của cô đều bức anh đến phát điên.
Cô vừa chủ động hôn anh, anh đã nghĩ cho dù bây giờ có phải chết anh cũng thấy mãn nguyện.
Trần Hằng giữ gáy cô lại, cúi đầu hôn xuống môi cô.
Một nụ hôn bá đạo giống như một trận cuồng phong vũ bão.
Hơi thở của Trần Hằng càng ngày càng nặng nề.
Anh buông cô ra rồi vùi đầu vào cổ của cô, giọng nói trầm khàn vang lên.
“Chờ chúng ta về nhà, tôi sẽ xử lý em.”
Trần Hằng không hỏi tại sao cô phải tránh người nhà họ Hoắc.
Anh không muốn hỏi về những chuyện đã qua rồi tự khiến mình khó chịu.
Đối với anh hiện tại vẫn là quan trọng nhất.
“Em không thích ăn mấy món lúc nãy sao?” Lúc nãy Trần Hằng để ý Đỗ Cửu Trăn vẫn chưa ăn được bao nhiêu.
Cô ấy chỉ gắp vài đũa cải xanh.
Anh không cần hỏi cũng biết cô ấy không thích.
Đỗ Cửu Trăn không gật đầu cũng không lắc đầu.
Cô chỉ nói: “Em không ăn những món quá nhiều dầu vào buổi tối.”
“Thế em muốn ăn gì?” Trần Hằng kéo Đỗ Cửu Trăn về phía trước.
Anh đang nghĩ xem gần đây có bán món gì.
Cô ăn ít như thế thì làm sao no được.
Bọn họ ra đường lớn cũng đi ngang qua rất nhiều quán ăn nhưng Đỗ Cửu Trăn đều lắc đầu không thích.
Đây là một phố ăn vặt.
Phía trước có một cái quảng trường lớn.
Bây giờ các bà thím đang mở nhạc để nhảy vũ điệu quảng trường, tiếng nhạc lớn đến mức khiến bọn họ đau tai nhức óc.
Đỗ Cửu Trăn nhíu mày không chịu đi tiếp.
Cô bày tỏ thái độ vô cùng rõ ràng.
Đỗ Cửu Trăn thích chỗ này, cũng không thích những âm thanh hỗn tạp ở đây.
Cô cảm thấy hoàn toàn xa lạ và không thể hòa nhập với hoàn cảnh mới.
“Em phiền thật.” Trần Hằng thở dài.
Anh đè thấp giọng, lẩm bẩm một câu: “Đúng là bệnh đại tiểu thư.”
Anh vừa dứt lời, Đỗ Cửu Trăn giật tay tránh khỏi anh.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt cũng không mấy vui vẻ chiếu thẳng lên người anh.
“Em mắc bệnh đại tiểu thư thì sao nào?”
“Không sao cả.” Trần Hằng lại kéo tay cô về rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.
Động tác cực kỳ dịu dàng.
“Em mắc bệnh đại tiểu thư thì tôi chiều theo em là được.”
Ai bảo cô là đại thiểu thư chứ.
Trần Hằng liếc đồng hồ, mới hơn tám giờ.
“Bây giờ về nhà thì sớm quá.” Trần Hằng cười: “Về đến nhà, tôi sẽ không nhịn Được đè em lên giường.”
Đỗ Cửu Trăn không lên tiếng.
Trần Hằng hiểu ánh mắt của cô, anh gật đầu thỏa hiệp: “Được rồi, về nhà thôi.”
“Cho dù phải chết anh cũng sẽ kiềm chế.”
Sau khi về đến nhà, Trần Hằng đã đi thẳng vào nhà tắm.
Trước khi đi tắm anh đã hứa tắm xong sẽ nấu gì đó cho Đỗ Cửu Trăn ăn.
Đại tiểu thư được gia đình nuông chiều.
Cơ thể anh thì ám mùi hôi hám, anh không thể vác cái thân thể này đi nấu cơm tối cho cô được.
Nếu anh làm thế cô chắc chắn sẽ không chịu ăn cơm.
Đỗ Cửu Trăn đứng trên bậc thềm trước nhà.
Cô tựa lưng lên cửa, hơi nhắm mắt lại giống như đang suy tư.
Cô nghĩ đến cuộc họp đại cổ đông sẽ được tổ chức vào tháng sau.
Cô không thể không đến.
Hoắc Kình Việt đã lên kế hoạch suốt mấy năm trời.
Ông ta muốn dồn cô vào tình thế bất khả kháng để đạt được mục đích của mình cho bằng được.
Cô không biết nếu chỉ dựa vào một mình cô thì phải làm sao mới có thể giả quyết cục diện bây giờ.
Mấy hôm trước cô đã liên hệ với bác sĩ của gia đình và hỏi ông ấy về chuyện mất trí nhớ.
Bác sĩ nói cô nên tạo ra những cảnh tượng tương tự quá khứ hoặc cho anh ấy gặp người anh luôn muốn gặp để anh từ từ nhớ lại.
Cô không thể vội vàng dù sao thì những bệnh liên quan đến trí não đều rất phức tạp.
Cô chỉ có một biện pháp duy nhất là dùng chính bản thân để anh nhớ lại.
Cô tiếp cận anh và hy vọng anh ấy có thể nhớ lại gì đó thông qua những việc cô làm.
Nhưng trước mắt phương pháp này có vẻ vẫn chưa có hiệu quả lớn lắm.
Trong nhà có tiếng động vang lên.
Đỗ Cửu Trăn thu hồi dòng suy nghĩ rồi xoay người vào nhà.
Cô thấy Trần Hằng đã ra khỏi phòng tắm.
Anh mặc một cái quần đùi ngắn.
Những giọt nước vẫn còn vương lại trên cơ thể anh.
Lần trước lúc cô bôi thuốc cho anh, Đỗ Cửu Trăn đã phát hiện trên người anh có rất nhiều vết sẹo.
Ngang eo còn có một vết sẹo lớn nhìn có vẻ là nơi bị thương nghiêm trọng nhất.
Ánh mắt của Đỗ Cửu Trăn dừng lại trên vết sẹo đó của anh.
“Đẹp không?” Trần Hằng tiến lên hai bước.
Anh để cô ngắm rõ hơn và tự giễu: “Tôi biết nó không đẹp, xấu muốn chết.”
“Sao anh lại bị thương?’ Đỗ Cửu Trăn đau lòng đến nỗi không thể dời tầm mắt đi.
Người bị thương làm sao có thể không nhớ tại sao mình bị thương cơ chứ, nhưng anh không muốn nói.
“Có phải anh không đánh lại được đâu, tại sao anh lại để bản thân bị thương?”
Đỗ Cửu Trăn nhớ lại chuyện Dịch Vu dẫn người đến gây sự với anh lần trước, anh chỉ né chứ không đánh lại.
Rõ ràng anh thân thủ của anh rất tốt.
Nhà họ Hoắc có rất nhiều người học võ nhưng chẳng có ai thắng được anh.
Mặc dù anh mất trí nhớ nhưng vẫn có thể phản ứng theo bản năng.
Rõ ràng anh có thể thắng nhưng anh không đánh trả.
“Tôi không chọc nổi.” Trần Hằng cười lạnh, anh chưa bao giờ giấu giếm cô: “Tôi có thể đánh bọn họ thì bọn họ cũng có trăm ngàn cách để trả thù mắc gì phải rước việc vào thân.”
Lúc anh mới tỉnh lại, anh không biết kiềm chế nên đã đắc tội với người ta.
Kết quả liên lụy đến ông Triệu.
Ông ấy phải dùng rất nhiều mối quan hệ và bồi thường một khoản tiền lớn để giúp anh giải quyết ổn thỏa.
Vốn dĩ anh đã làm phiền ông ấy rất nhiều.
Lần đó anh còn khiến ông ấy lo lắng cho nên anh rất áy náy.
Từ đó về sau, anh bắt đầu kiềm chế lại.
Anh đè cái máu nóng và tính tình phách lối của mình xuống.
Anh nhẫn nhịn chịu đựng hết lần này đến lần khác cho đến khi không mất sạch cảm xúc.
Bọn họ là những người sống ở tầng dưới cùng của xã hội.
Nếu bọn họ muốn có một cuộc sống bình yên thì chắc chắn phải từ bỏ một số thứ và phải học cách thỏa hiệp với cuộc sống.
Đáy mắt của Đỗ Cửu Trăn lóe lên một tia sáng.
“Sau này, tất cả những gì em có đều là của anh.
Cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì thì nhà họ Đỗ vẫn luôn là chỗ dựa của anh.”
Đỗ cửu trăn nhìn thẳng vào anh bằng một ánh mắt hết sức chân thành: “Cho nên anh đừng để mình bị thương nữa.”
Trước kia Hoắc Hành Niên nói, anh sẽ cho cô chỗ dựa.
Bây giờ tới lượt cô làm chỗ dựa cho anh.
“Đỗ tiểu thư, em mà như thế người ta sẽ nói tôi bám váy đàn bà.” Trần Hằng tiến lên hai bước và vòng tay ôm lấy cô.
Anh nâng cô lên để cô ngồi lên bàn.
Bây giờ tầm mắt của hai người đã ngang nhau.
“Thế thì sao?”
“Anh giỏi như thế, cho dù anh có bám váy đàn bà thì anh cũng có năng lực hơn hẳn người khác.” Đỗ Cửu Trăn khoác tay lên vai của anh và nở một nụ cười dịu dàng.
Nụ cười ấy ấm áp hơn ngày thường rất nhiều.
Yết hầu của Trần Hằng khẽ chuyển động: “Tại sao em lại đối xử tốt với tôi như thế.”
Đỗ Cửu Trăn híp mắt lại.
Cô không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Anh thì sao? Tại sao anh thích em?”
Cô luôn lảng tránh vấn đề này.
“Không có lý do gì cả.
Tôi chỉ muốn yêu em, muốn bảo vệ em, vừa nhìn thấy em, tôi đã nghĩ như thế.” Trần Hằng nhìn chằm chằm đôi môi của cô.
Bụng dưới co rút mãnh liệt đến nói chuyện cũng phải nghiến chặt răng.
Đỗ Cửu Trăn gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Cô yên lặng một lát rồi nói: “Anh yêu em bằng cách nào?”
Tiếng nói của cô vừa rơi xuống, ánh mắt Trần Hằng đã phát ra tia lửa.
Anh đưa tay ôm lấy cô.
Thân thể đột nhiên rời khỏi bàn, Đỗ Cửu Trăn thuận thế vòng hai chân ôm lấy eo anh.
Cô siết anh rất chặt.
Đỗ Cửu Trăn vẫn luôn là một người rất chủ động.
Trần Hằng đặt một nụ hôn dịu dàng lên vai trái của cô.
Anh trầm giọng hỏi: “Em không muốn ăn cơm sao?”
Mới nãy cô ấy còn bảo mình đói bụng.
Nếu bây giờ cô không ăn cơm lại bị anh dày vò đến nửa đêm, cô chỉ có thể đợi đến ngày mai rồi ăn sáng một thể.
“Ăn cơm không phải việc quan trọng.” Đỗ Cửu Trăn cười khúc khích.
Bàn tay nghịch ngợm vuốt ve vùng eo của anh.
Cô thì thầm: “ Cho anh ăn no trước.”
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...