Độc hành rong ruổi đêm ngày
Đồng Sơn dấn bước nguy thay tìm người
Nhạc Tam Nguyên đặt chân lên con đường đất đỏ.
Cuối cùng, chàng cũng tới được Tứ Xuyên.
Nhạc Tam Nguyên tìm đến nhà Lục Y Thiếc, chàng đến trước cổng nhà, thấy hai cánh cửa khép hờ, nghe tiếng Khẩu Tâm vọng ra ngoài, chàng bèn nhìn vào kẽ hở.
Nhạc Tam Nguyên thấy Lục Y Thiếc đứng trong sân, mặt hướng ra cổng, quản gia của Lục Y Thiếc tên Trấn Lực đứng bên trái.
Trấn Lực bằng tuổi Lục Y Thiếc, mặt tròn, đôi mắt vừa nhỏ vừa dài, mũi to, nhân trung có rãnh rõ ràng, môi dầy.
Trấn Lực cũng là người Thiên Địa hội.
Khẩu Tâm một thân một mình đứng đối diện hai người này.
Nhạc Tam Nguyên nghe Trấn Lực nói với Khẩu Tâm:
- Khẩu Tâm, ngươi giết tam đương gia, nhà ngươi còn thua loài súc sinh! Tam đương gia đã cùng ngươi hành hiệp trượng nghĩa không biết bao lần, ta còn nhớ rất rõ cái hôm ngươi, ngài ấy, và ta cùng lẻn vào trong đề đốc phủ ở Tô Châu để cướp thảo lương, ngươi bị bọn quân binh bắt được, chính tam đương gia đã xả thân, lãnh trọn ba cây tên trên lưng cứu ngươi ra ngoài!
Lòng ngực Nhạc Tam Nguyên nặng như đeo chì, không ngờ chàng không còn dịp gặp lại Tôn Hứa Khải nữa rồi.
Trấn Lực tiếp:
- Còn nhớ lần dưới chân Sư Tử Phong, ngoài đại doanh của Trát Bố Tố, tam đương gia cứu mạng ngươi lần nữa.
Còn ngũ đương gia, ba năm trước trong vòng vây bầy sói ở Nội Mông đã cứu mạng ngươi.
Hai vị đương gia đối với ngươi đã hết lòng, hết dạ, nhân nghĩa tận cùng rồi, tổng đà chủ cũng có công nuôi dưỡng ngươi, ngươi lại tàn nhẫn với ba người họ.
Hôm nay bất luận thế nào, ta cũng không tha ngươi!
Lục Y Thiếc nói:
- Khẩu Tâm, ta và ngươi có giao tình mười lăm năm, ta luôn coi ngươi như em, ngươi thật sự đã làm ta thất vọng!
Lục Y Thiếc nói rồi cảm giác khó chịu trong lòng chàng không hề giảm xuống, mà càng dâng cao lên, một nỗi thất vọng tràn trề không kể xiết.
Song, chàng thất vọng về Khẩu Tâm thì ít, mà thất vọng về chính bản thân chàng thì nhiều.
Lục Y Thiếc không ngừng tự trách suốt đời chàng mê thuật tướng số, đã tìm tòi không biết bao nhiêu sách để học, lại không nhìn ra được lòng dạ của người mà chàng luôn xem như em trai.
Chàng chợt nhớ trong một quyển sách tướng số có câu, đừng đặt hết niềm tin vào một ai, hãy giữ lại một ít cho riêng mình.
Để khi mất niềm tin vào người đó ta còn bản thân mình để tin.
Khẩu Tâm nói:
- Lục lão huynh, huynh cần gì phải thất vọng? Thật sự thì đệ vẫn mãi là tiểu đệ của huynh, điều này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, chỉ có điều duy nhất không còn giống như lúc xưa nữa, đệ không còn cầm cờ nêu cao chủ nghĩa phản Thanh mà hiện tại đệ là mệnh quan phò trợ triều đình nhà Thanh.
Nhạc Tam Nguyên thấy Lục Y Thiếc lắc đầu với Khẩu Tâm, Khẩu Tâm tiếp:
- Nhưng, nếu huynh chịu theo đệ chúng ta vẫn là anh em, với tài nghệ của huynh, Định Viễn đại tướng quân có thể dốc sức đề bạt huynh trở thành một võ quan, mai này vinh hoa phú quý hưởng bất tận.
Còn ngươi cũng vậy, Trấn Lực, ngươi mà quy thuận triều đình sẽ được thu nạp vào binh đoàn Chính Bạch kỳ.
Trấn Lực nói:
- Khẩu Tâm, ngươi cần gì phải trở thành tay sai cho bọn Mãn Thanh, võ nghệ ngươi cao cường, đang là một nhân tài kiệt xuất rạng danh môn hộ, sao không tiếp tục tận trung báo quốc nữa? Lúc trước, những hành động của ngươi, trung dũng cương trực đến chừng nào.
Không lẽ ngươi trở thành thế này chỉ vì hai chữ phú quý thôi à?
Khẩu Tâm nói:
- Tại sao ta phải tận trung báo quốc cho con mụ già Cửu Nạn? Tại sao ta phải tình nguyện đi chết cho dòng họ Chu của mụ ta?.
Truyện Khác
Lục Y Thiếc nói:
- Thật không ngờ bấy lâu nay ta mến ngươi nhiệt tình chánh trực nhưng bây giờ ngươi lại biến thành một kẻ ích kỷ háo danh đến thế này, ngươi thật sự không còn chút gì là người đệ đệ mà ta từng thương mến nữa.
Ta sẽ không bao giờ nghe theo lời xúi giục của ngươi, đi làm chó săn cho đám người ngoại bang, đây cũng là lần cuối cùng ta gọi ngươi hai tiếng, đệ đệ! Từ nay hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!
Khẩu Tâm nói:
- Các người bảo ta chỉ lo nghĩ đến bả vinh hoa phú quý, cam tâm phản bội Cửu Nạn, người có đại ân với chúng ta, đi làm chó săn cho một lũ ngoại bang.
Vậy để ta hỏi hai ngươi, Cửu Nạn tốt ở chỗ nào? Miệng mụ ta luôn nói chính nghĩa, nhưng trong hội lúc nào cũng đầy rẫy những kẻ nghèo khổ.
Hằng năm, Hoàng Hà vỡ đê, dân chúng chết nhiều không đếm xuể, nhà nhà không đủ ăn không đủ mặc, khổ sở triền miên, bệnh dịch lây lan, biết bao người chết trở thành những thây ma không nơi chôn cất.
Mụ ta dốc toàn sức, cứu được bao nhiêu mạng người? Chỉ với hai chữ chính nghĩa là có thể no bụng được à? Trái lại, những người theo Định Viễn đại tướng quân không cần biết là Mãn, Mông, Hồi, Hán, chẳng cần phân biệt dân tộc ai nấy đều no cơm ấm áo, gia đình hằng tháng đều nhận lương bổng đều đặn, tại sao ta không gia nhập binh đoàn Chính Bạch kỳ?
Lục Y Thiếc nói:
- Ngươi đã nói thế thì ta cũng hỏi ngươi một câu, lương bổng từ đâu mà bọn binh sĩ Chính Bạch kỳ và ngươi nhận được?
Khẩu Tâm không trả lời Lục Y Thiếc.
Nhạc Tam Nguyên biết Khẩu Tâm đang nghĩ hằng năm, triều đình đánh thuế rất cao, nhưng không đem số bạc đó đi đắp đê khoanh vùng để cứu nạn lũ lụt mà đem số tiền đó đổ vào chiến trường Tây Bắc, Cao Ly, bọn người trong quan trường chỉ muốn bành trướng thế lực, không màng dân chúng đói khổ.
Việc này, Khẩu Tâm biết rất rõ.
Lục Y Thiếc, Trấn Lực và Khẩu Tâm qua lại thêm vài câu nữa.
Khẩu Tâm một mực nói Cửu Nạn đã cho Lục Y Thiếc và Trấn Lực ăn phải bả gì đó nên mới cùng một lũ đương gia ngu ngốc không biết nắm lấy cơ hội tốt.
Nhạc Tam Nguyên thấy Lục Y Thiếc đưa tay điểm mặt Khẩu Tâm, nói:
- Khẩu Tâm! Ngươi đã phản bội bang hội, giết tổng đà chủ.
Nếu hôm nay Lục Y Thiếc ta không ra tay giết ngươi thì những người đã chết sẽ không an giấc.
Ngươi sử dụng gian kế, bán rẻ lòng tin cậy của mọi người, bất luận thế nào, hôm nay cũng đừng hòng trốn thoát.
Ngươi muốn thoát thân thì chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Lên đi!
Nhạc Tam Nguyên biết Lục Y Thiếc và Trấn Lực không thể nào đả bại Khẩu Tâm, lập tức rời đi tìm Cửu Dương.
(còn tiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...