Dính Vào Hào Môn


Hải Ninh nhìn mình trong gương, cô thấy bộ dạng của mình bây giờ thật gớm ghiếc, mặt mày sưng đỏ lấm lem, tóc tai rối xù, cơ thể thì hôi hám.

Cô không nhịn được liền cười nhạt "Ha, nhìn mình có khác nào ăn mày không chứ, không… còn không bằng cả ăn mày nữa."
Đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Hải Ninh chợt giật mình sợ hãi, cô bất giác lùi lại phía sau vài bước "Bọn họ lại muốn đánh mình nữa sao?!"
"Cô Hải Ninh, cô ở trong đó sao?" Một giọng đàn ông vang lên, tiếng gõ cửa gọi không ngừng nghỉ, Hải Ninh lúc này mới thở phào, từ từ bước ra mở cửa.
Cô chỉ dám mở hé cửa vì sợ những người giúp việc kia bất ngờ xong đến "Anh là…" Sau cánh cửa, cô chỉ để lộ nửa khuôn mặt mình, ngước nhìn lên người đàn ông rụt rè hỏi.
"Cô đừng sợ, tôi là trợ lý của cậu Đình Dương, tên tôi là Mặc Nghiêm." Anh ta nhìn cô nở nụ cười hiền hòa nói.
"Vậy… anh đến tìm tôi có việc gì?"
"À… là cậu… là tôi thấy quần áo của cô bị bẩn, nên cố ý chuẩn bị cho cô một bộ mới, cô mau đi thay vào đi." Mặc Nghiêm đưa ra một túi đồ mới, nụ cười có vẻ khá gượng gạo.
Hải Ninh cũng khá rụt rè cô không dám nhận nó, nhưng bị Mặc Nghiêm nhét túi đồ vào trong tay rồi anh ta đi mất.
Hải Ninh nhìn lại, thấy đồ của mình quả thật rất bẩn, suy nghĩ một lúc cô cũng quyết định đi thay đồ, cô nhìn bộ đồ trông rất quen nhưng cô không nhớ ra được đã thấy nó ở đâu.

Đột nhiên điện thoại của cô reo lên, thấy nơi gọi đến là bệnh viện, cô lập tức bắt máy ngay.
"Alo cô Ninh, mẹ cô lên cơn động kinh, cô mau đến đây gấp."
"Được, tôi đến ngay đây, bác sĩ hãy giúp mẹ tôi…" Đầu dây bên kia ngắt máy nhanh, Hải Ninh cũng nhanh chóng chạy đi ngay.
Vừa mới mở cửa ra, Mặc Nghiêm vẫn còn đứng đó chờ, thấy cô gấp gáp anh ta cũng chạy theo hỏi "Cô có chuyện gì sao, để tôi đưa cô đi."
Hải Ninh đứng khựng lại nhìn anh ta, mắt cũng đã rưng rưng "Vậy… nhờ anh đưa tôi đến bệnh viện thần kinh trung tâm, tôi đang rất gấp."

Mặc Nghiêm lập tức lấy xe đưa cô đi, trên đường đi anh ta thấy cô liên tục run rẩy, cắn móng tay, nhưng cũng không tiện hỏi.
Xe vừa tới nơi cô đã chạy ngay vào trong.
"Bác sĩ, bác sĩ… mẹ tôi sao rồi!"
"Cô Ninh đến rồi sao, bà ấy đã qua cơn động kinh rồi.

Nhưng cô Ninh à, viện phí tháng này cô vẫn chưa đóng…" Vị bác sĩ tháo khẩu trang ra, mặt mày không kiên nhẫn nói với cô.
Hải Ninh gật đầu lia lịa nói gấp "Vâng, vâng...tôi sẽ tranh thủ đóng trong tuần này, bác sĩ yên tâm đi, chỉ cần mẹ tôi không sao bao nhiêu tiền tôi cũng trả được."
Vị bác sĩ kia không đáp lại mà đi luôn, Hải Ninh chạy ngay đến giường bệnh xem mẹ mình, cô nắm lấy tay bà áp lên má khóc "Sau này mẹ đừng có dọa còn như vậy nữa được không, con sợ lắm."
Mặc Nghiêm sau khi đổ xe xong cũng vào bệnh viện, hỏi y tá anh ta tìm được phòng bệnh của mẹ cô.
Anh ta từ từ bước vào không gây ra tiếng động, Hải Ninh thấy anh ta thì đặt tay của mẹ mình xuống, cô lau nước mắt đi đến trước mặt anh cúi gập người "Hôm nay thật sự cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây."
Mặc Nghiêm vội kéo cô đứng thẳng lại "Cô không cần phải làm như vậy đâu, đây là việc nên làm mà… nhưng tôi có thể nhiều chuyện không… người này là…?"
"Là mẹ tôi, bà ấy ở đây cũng hơn hai năm rồi." Hải Ninh quay nhìn mẹ của mình rồi quay ra nói với Mặc Nghiêm "Chuyện này… anh đừng nói với Đình… đừng nói với cậu chủ, được không?"
"Được chứ, đây là chuyện riêng của cô mà."
Lát sau, Mặc Nghiêm đưa Hải Ninh trở lại biệt thự, nhìn bộ dạng cô mệt mỏi bước vào, Mặc Nghiêm cũng có chút xót xa "Chắc hẳn giữa hai người có uẩn khúc gì đó, mình mong cậu chủ sáng suốt, nếu không lại làm tổn thương người vô tội."
Sau khi làm xong việc ở biệt thự, Hải Ninh nhanh chóng đến chỗ làm thêm, cô vừa đi vừa ăn vội chiếc bánh mì, nước mắt cũng tự nhiên chảy ra, cô tự cảm thấy mình thật đáng thương.
Hai năm qua cô vẫn luôn vất vả làm việc, còn chạy trốn chủ nợ, nhưng cô cũng không bao giờ cảm thấy tủi thân, mệt mỏi như lúc này.

Cô ngồi thụp xuống vệ đường vừa nấc vừa đấm ngực mình, cô không thể ngừng khóc được.

Đình Dương lại lần nữa bắt gặp cô ở ngoài đường, nhìn thấy cô ngồi khóc tim anh như thắt lại "Sao cô lại khóc, người đáng ra nên khóc đâu phải là cô, tại sao cô cứ khóc… làm tôi lại thấy đau."
Dẫu vậy, Đình Dương không ngăn lại được mình mà tiếp tục quan sát cô.

Anh nhận ra, vẫn bộ đồ của bảy năm trước nhưng giờ cô ấy mặc nó lại vừa in, là cô ấy không lớn nữa hay hiện tại cô ấy quá gầy?
Anh ngồi trong xe nhìn cô làm việc ở cửa hàng tiện lợi, nhìn cô tự mình vác không biết bao nhiêu thùng lớn, anh nhăn mặt không mấy vui vẻ, cả tối đã mấy lần anh định lao vào cửa hàng chết tiệt đó lôi cô ra không cho cô làm nữa nhưng lại rồi nghĩ lại.

Anh sợ bây giờ anh mềm lòng cũng sẽ nhận lại sự phản bội như bảy năm trước.
Khi nhìn thấy cô bước ra khỏi cửa hàng nhìn lên đồng hồ cũng gần ba giờ sáng.

Đình Dương lái xe chậm theo sau cô, nhưng sau đó cô rẽ vào một con hẻm nhỏ mà xe hơi không vào được, Đình Dương như bị thôi miên mà đi theo cô.
Đình Dương nhớ Hải Ninh rất sợ tối, nhưng trên đường cô đang đi không có chiếc đèn nào, xung quanh cũng loáng thoáng tiếng của những kẻ say rượu.
Vì chỉ đi phía sau, trời lại rất tối, nên Đình Dương không thấy được Hải Ninh đang run đến cỡ nào.
Đang đi bình thường thì Hải Ninh bất ngờ chạy nhanh lên một căn nhà nhỏ.

Nhanh chóng mở cửa cũng nhanh chóng đóng lại.
Sau khi vào nhà cô mới thở phào nhẹ nhõm.


Ở chỗ này có rất nhiều tên côn đồ, nghiện ngập ở, nhưng vì nó rẻ nên cô mới đồng ý thuê.

Cô đưa em trai mình vào cô nhi viện cũng vì không muốn nó sống ở nơi nguy hiểm này với mình.
Đình Dương đứng bên ngoài quan sát xung quanh, rồi nhìn vào căn nhà tồi tàn kia "Từ khi nào cô ta lại phải ở một nơi tồi tàn thế này, có chuyện gì xảy ra mà tôi không biết sao?!"
Sáng hôm sau, Đình Dương cố ý ở nhà, Hải Ninh vẫn đến làm việc như bình thường.

Trông cô còn tiều tụy hơn cả hôm qua, mắt cô sưng húp, tay, mấy vết thương do bị đánh hôm qua vẫn còn đau âm ĩ nhưng cô không mở miệng than vãn lấy một câu.

Mặt cô không lộ chút biểu cảm mà âm thầm làm việc.

Cô dọn dẹp ở chỗ nào Đình Dương lại cố tình đứng ở chỗ đó.

Anh đang chờ cô mở miệng, muốn cô tố cáo những người kia bắt nạt mình và nhờ anh làm chủ.

Nhưng gần hết một ngày, cô vẫn không mở miệng lấy một câu, khiến anh cả ngày nay đều bồn chồn, chính anh cũng không biết thật ra chính mình đang chờ điều gì.
Cũng chính vì hôm nay có mặt Đình Dương ở nhà nên mấy người giúp việc kia cũng chỉ chửi cô mấy câu chứ không dám đánh cô trước mặt Đình Dương, cho nên cô mới lành lặn mà bước ra khỏi biệt thự.
Nhìn từ trên cao, Đình Dương thấy Hải Ninh bây giờ thật nhỏ bé, tưởng như gió cũng cũng có thể quật ngã cô ấy, cả ngày nay anh cứ nhìn cô theo cách như vậy.
Nhìn thấy cô vội vã chạy ra khỏi biệt thự, anh nắm chặt ly rượu đang cầm trên tay đặt mạnh xuống bàn "Chết tiệt, cô ta lại tính đi làm thêm, không biết mệt sao?!"
Nói xong Đình Dương, tiện tay vơ lấy chiếc áo khoác, đi nhanh xuống nhà, tự mình lái xe đi theo cô.
Hải Ninh bình thường vẫn đi bộ, nhìn cô vừa đi vừa ăn vội Đình Dương nhíu mày tay nắm chặt vô lăng, trong lòng anh thấy rất khó chịu nhưng lại không biết nguồn cơn từ đâu.

Nhìn Hải Ninh lại làm công việc đó, Đình Dương chỉ cảm thấy rất chướng mắt, anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, nói đơn giản vài ba câu rồi cúp máy.

Chỉ năm phút sau, người đó gọi lại anh chỉ nghe đúng một câu rồi cúp luôn.
Đình Dương ngã ra sau ghế, nhìn chăm chăm vào cửa hàng nơi cô đang làm việc thoải mái nhịp tay.
Lát sau, Hải Ninh trong bộ dạng thẫn thờ bước ra, cô cúi mặt đi một hơi, cũng không biết là đi tới nơi nào, nhưng nơi đó rất vắng vẻ, cô òa khóc "Mình mất việc rồi, mẹ phải làm sao, Tiểu Mẫn phải làm sao…"
Đình Dương đi theo sau từ nãy tới giờ, anh rất bất ngờ, cũng không hiểu vì sao cô lại khóc nữa "Được nghỉ rồi không phải vui hơn sao?"
Rồi sau đó, đột ngột một cơn mưa lớn đổ xuống.

Hải Ninh vẫn không có động tĩnh gì cô vẫn ngồi đó khóc mặc cho mưa như xối xả vào thân.
Đình Dương không thể nhịn thêm nữa, anh trực tiếp chạy tới lôi cô đi mà không thèm nói lời nào.
Hải Ninh bất ngờ bị kéo đi, mưa lớn cô không nhìn rõ đó là ai, cô kêu lên, tìm cách gỡ tay người đó ra "Anh là ai, mau thả tôi ra, thả tôi ra."
Đình Dương cứ mặc kệ cô mà kéo cô vào chỗ trú mưa, đến nơi rồi anh cũng dừng lại, toàn thân anh cũng ướt sũng như cô, lúc anh quay mặt lại Hải Ninh không khỏi ngạc nhiên "Là… anh… sao anh…"
"Trong bảy năm qua cô đã làm gì để não mình bị teo lại vậy hả? Cô không thấy trời đang mưa lớn sao? Nếu cô bệnh chết thì ai sẽ làm việc trả nợ cho tôi?!" Đình Dương bỗng dưng phát cáu với cô.
Tuy lời nói có hơi khó nghe, nhưng Hải Ninh không cảm thấy giận, ngược lại cô còn cảm thấy anh như đang quan tâm mình.
Hải Ninh ấp úng, cô lại không dám ngẩng đầu mà trả lời anh "Tôi… tôi xin lỗi… cảm… ơn anh vì đã nhắc tôi, vậy… tôi về đây."
Nói xong là Hải Ninh quay đầu đi ngay, nhưng một lần nữa Đình Dương lại gọi cô lại cũng với giọng nói giận dữ đó "Về… về đâu?! Cô lại định về cái nơi hôi hám tồi tàn đó rồi đến nhà tôi làm việc sao?! Từ nay ngay lập tức dọn đến biệt thự của tôi, tôi không thích người làm trong nhà mình không sạch sẽ."
Hải Ninh nghe vậy đứng khựng người, quay lại nhìn anh "Sao anh ấy biết nơi mình ở chứ?!"
Thấy Hải Ninh nhìn anh với vẻ thắc mắc Đình Dương mới chợt nhớ ra mình với vừa lỡ lời nói nhiều.
Anh cảm thấy xấu hổ, anh đút tay vào túi quần đi lướt qua cô "Một lời tôi không thích nhắc lại hai lần, nếu không làm theo lời tôi cô tự biết hậu quả."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui