Trong mấy ngày kế tiếp, ngày nào Thẩm Tế Nhật cũng đến nhà luật sư Triệu chờ tin.
Triệu Đại Trạng quả đúng là luật sư chuyên nhận loại kiện cáo tô giới, hiệu suất làm việc cực cao.
Chưa tới hạn một tuần Thẩm Xuân Hàn đã được phóng thích.
Thẩm Tế Nhật đón em họ về Khách sạn Hậu Cảnh, đặt cho cậu em một phòng.
Cậu ta bị dọa dẫm phát kinh hãi, trốn tiệt trên giường, ngay cả cửa phòng cũng chẳng vượt qua nửa bước, ở một ngày là đợi hết nổi, một hai vòi vĩnh Thẩm Tế Nhật phải quay về Nghi Châu liền.
Nhưng mà còn chưa hoàn tất giai đoạn xử lý vụ kiện tiếp sau và tất cả giấy tờ với nhà trường, Thẩm Tế Nhật không thể theo em họ trở về, chỉ sai Tùng Trúc mua vé xe Nam Kinh - Nghi Châu lộ trình nhanh nhất, hầu cậu em về trước.
Bốn ngày sau, thủ tục liên quan đến Cục Cảnh sát và Toà án lần lượt được giải quyết êm thấm.
Về phần thủ tục tạm nghỉ học, anh bèn tới Học viện Thiếu niên Nam Kinh một chuyến.
Dạo bước khỏi Tòa án nhân dân Thành phố Nam Kinh, Thẩm Tế Nhật cảm nhận khí trời trong lành sau giờ ngọ, tâm tình hoàn toàn thả lỏng.
Sáng nay Du Thiên Lâm lại bị Hồ Tuyết Duy réo đi rồi, kì kèo là trăm sự kết thúc tốt đẹp cần ăn mừng một bữa.
Vốn dĩ Du Thiên Lâm định gọi Thẩm Tế Nhật theo cùng, kết quả là Hồ Tuyết Duy không thích.
Được cái Thẩm Tế Nhật chả muốn quấy rầy bọn họ ôn chuyện, bảo Du Thiên Lâm để bản thân tự đi.
Du Thiên Lâm lo anh một thân một mình ký thỏa thuận.
Anh lấy lí do có Triệu Đại Trạng ở đó thì không việc gì, còn bảo Du Thiên Lâm chơi cho vui vẻ thỏa thích, đừng nghĩ ngợi nhiều như thế.
Vài ngày gần đây, hai người họ luôn như hình với bóng.
Tuy rằng Du Thiên Lâm không còn ép anh phải đáp lại tình cảm nữa, nhưng bầu không khí giữa họ hiện giờ quả thật đã đổi khác.
Chỉ cần là lúc có mỗi hai người bên nhau, Du Thiên Lâm sẽ quấn lấy anh, không phải đòi hôn thì mlà đòi ôm, mỗi tối đi ngủ cũng chả chịu yên.
Anh chẳng thể nêu rõ loại quan hệ này đến cùng được tính là gì, điều duy nhất anh đủ khả năng khẳng định là bản thân mình không hề ở trong trạng thái bài xích.
Tâm tình xoay chuyển theo chiều hướng đó đối với anh mà nói thì vẫn giống như cũ có phần khó chấp nhận.
Đặc biệt là đối với người ngoài, anh cảm thấy nỗi day dứt đang chầm chậm gặm nhấm ăn mòn thâm tâm.
Lần này ba chân bốn cẳng tới Nam Kinh, anh chỉ biết xin nhờ mẹ giải thích cho Vương Hạo Tinh bên kia.
Dăm bữa nay anh gọi điện thoại về nhà, mẹ anh chưa hề nhắc việc anh đã chia tay.
Như vậy xem ra, Vương Hạo Tinh nói không đồng ý chia tay hẳn là thật.
Mỗi khi nghĩ vậy, áp lực nơi đáy lòng tức khắc trồi lên.
Du Thiên Lâm chẳng hỏi chuyện Vương Hạo Tinh, đương nhiên anh sẽ chẳng đề cập, dù sao đây là chuyện của anh.
Từa tựa như Lý Cảnh Thu là vấn đề Du Thiên Lâm cần lo lắng, song Du Thiên Lâm cũng chưa bao giờ nói phải giải quyết như thế nào.
Ngẫm cảnh bọn họ ngầm hiểu việc không phơi bày không thông báo với đối phương điều mình để tâm đến là ăn ý, Thẩm Tế Nhật vô cớ cười khổ.
Quang cảnh con đường chạy qua cửa Toà án tuyệt đẹp, nhưng anh đâu nhàn nhã đủng đỉnh để vừa tản bộ vừa thưởng thức.
Anh gọi cỗ xe kéo, tạt về khách sạn cất tài liệu xong, rồi ghé Học viện Thiếu niên Nam Kinh.
Sau khi tốt nghiệp anh vẫn chưa từng quay lại Nam Kinh, những tưởng rằng chốn thành thị xô bồ này sẽ trở nên xa lạ, không ngờ rất nhiều nơi mình đi qua mấy ngày hôm nay đều giống y như đúc so với trong trí nhớ.
Càng gần tới thời điểm chiếc xe kéo dừng bánh trước cánh cổng của ngôi trường, cảm giác càng xốn xang bồi hồi.
Vào năm anh tốt nghiệp, nhà trường trồng một loạt cây cọ giống mới đằng trước cổng.
Bao năm bao tháng trôi qua, hàng cọ được vun trồng hồi xưa đã cao vời vợi, sánh ngang với tòa gác chuông cổ kính cao nhất khuôn viên.
Thẩm Tế Nhật trả tiền xe, đứng trước cổng trường nghỉ chân hồi lâu.
Anh mặc trường sam xanh ngọc lam, quàng chiếc khăn len trắng khổ dài trên vai, đầu đội mũ dạ tròn vành, nếu chỉ liếc sơ sơ chắc sẽ có người nhầm với một thầy giáo dạy học bặt thiệp nào đó.
Người giữ khóa ngồi tại phòng thường trực quan sát anh chốc lát, thấy anh cứ nhìn chăm chú vào khuôn viên, liền bước ra chào hỏi với anh, hỏi anh có cần ông giúp việc gì hay không.
Giờ đấy là thời gian sinh viên lên lớp.
Thẩm Tế Nhật trình bày mục đích đến trường với người giữ khóa.
Người giữ khóa liền bảo anh chờ, chạy vô gọi điện thoại thông báo cho thầy học của Thẩm Xuân Hàn.
Thẩm Tế Nhật đợi ở cổng hai mươi mấy phút, một người thanh niên bận bộ áo Tôn Trung Sơn* màu tro mới vội vàng đi ra.
*Kiểu áo Tôn Trung Sơn (Chinese tunic suit) là kiểu áo do Tôn Trung Sơn dựa trên sự tiếp thu rộng rãi lối phục sức Âu Mỹ, kết hợp các đặc điểm của đồng phục học sinh kiểu Nhật Bản (áo chéo vạt) và quần áo truyền thống Trung Hoa, tạo ra bộ trang phục với cổ bẻ dựng đứng và bốn túi cơi có đáp.
Vào tháng 4/1929, kiểu áo Tôn Trung Sơn được Chính phủ Quốc dân ra mệnh lệnh công bố là quốc phục pháp định.
Sau những năm 50 thế kỉ XX, nó trở thành trang phục chính thức của các vị lãnh đạo quốc gia cho đến người dân thường.
Sau những năm 1980, kiểu áo Tôn Trung Sơn dần bị người dân lãng quên, tuy nhiên các lãnh đạo quốc gia vẫn thường mặc nó khi tham dự các sự kiện lớn.
img
Anh bạn đeo kính gọng tròn, diện mạo hết sức dễ gần, tới cổng đã bắt tay Thẩm Tế Nhật luôn: "Thật là ngại quá Thẩm tiên sinh.
Vừa đúng lúc tôi giải quyết công chuyện từ một sinh viên khác, để anh chờ lâu rồi."
Trước đây, Thẩm Tế Nhật đã gặp anh bạn hai lần.
Người thanh niên này tên là Vương Hiểu Lang, là chủ nhiệm lớp của Thẩm Xuân Hàn.
Thẩm Tế Nhật cười nói: "Thầy Vương không cần khách khí, là do tôi đường đột đến.
Chẳng biết giấy tờ xin tạm nghỉ học cho Thẩm Xuân Hàn đã được chưa ạ?"
"Giấy tờ thì sắp xong xuôi rồi.
Mời anh đi theo tôi.
Tôi tìm hiệu trưởng ký cái tên là xong ngay đó mà."
Thẩm Tế Nhật bèn theo sau Vương Hiểu Lang vào vườn trường.
Đúng lúc này tiếng chuông tan học ngân vang thánh thót.
Vừa đặt chân trước dãy nhà lầu dùng cho giảng dạy được xây bằng gạch nung đỏ quạch, họ liền trông thấy không ít sinh viên mặc áo sơ mi trắng từ các phòng học ở một hai tầng lầu ùa ra.
Trên gương mặt những cô cậu tuổi đời non trẻ này đều phơi phới tinh thần hăng hái nồng nhiệt.
Thẩm Tế Nhật hòa giữa dòng người, bị cuốn hút bởi bầu không khí nói cười rôm rả hệt làn gió thanh tân tỏa đi nơi nơi, khoé môi vẫn vương nét cười nhàn nhạt.
Vương Hiểu Lang dẫn anh xuyên qua dãy nhà lầu dạy học, rồi tới ký túc xá đằng sau.
Thẩm Tế Nhật được xem như là một bậc phụ huynh, nên Vương Hiểu Lang mời anh chờ trong phòng nghỉ dành cho khách đến thăm ở lầu hai, bản thân thì tìm thầy hiệu trưởng ký tên.
Thẩm Tế Nhật ngồi rỗi không có việc gì làm, rất nhanh chóng bị tiếng cười giòn giã ngoài cửa sổ thu hút, đứng cạnh cửa sổ nghía.
Dưới tầng có vài sinh viên đi ra từ ký túc xá, mỗi người họ đều ôm một xấp đơn tuyên truyền trong tay, trong số đấy còn có hai người cầm tấm biểu ngữ bự chảng.
Băng biểu ngữ ấy được gấp lại, Thẩm Tế Nhật không thấy rõ, ngược lại nghe rõ cuộc đối thoại của hai nữ sinh nhịp bước cùng nhóm sinh viên nọ.
Các cô gái ríu rít bàn bạc với nhau nên phát tờ rơi chỗ nào.
Thẩm Tế Nhật dỏng tai nghe một lát thì hiểu thông.
Té ra nhà trường đang tổ chức một hoạt động đặc biệt, quét sơn trùng tu tường bao ngoài, kêu gọi hô hào nhân sĩ xã hội nhiệt tình tham dự.
Mục đích sâu xa là nhân dịp nầy kéo gần khoảng cách giữa sinh viên và người dân của thành phố nói chung.
Vào cái lứa tuổi ngồi trên ghế nhà trường, hoạt động như thế quả thật sẽ khiến đông đảo người tham gia đoàn kết thành khối, dấy lên nhiệt huyết tràn trề.
Niên kỷ Thẩm Tế Nhật đủ lớn để không dễ dàng sôi nổi, nhưng anh đã có phần xúc động.
Nguyên nhân chẳng vì điều gì khác, chỉ vì đây là mái trường cũ của anh, là nơi chốn bầu bạn cùng anh trải qua quãng thời gian dài vẻn vẹn mấy năm song vui vẻ nhất tự do nhất ấy.
Bao nhiêu năm như vậy anh vẫn chưa từng quay lại Nam Kinh, lần này đến một hồi đã gặp ngay việc có ý nghĩa thế này.
Anh ngồi không yên, cách cửa sổ gọi nhóm sinh viên, vội vã chạy xuống lầu xem đơn tuyên truyền.
Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa hai bên thuyết minh với anh ý nghĩa hoạt động, theo sau liền chìa giấy bút xin ghi họ tên anh.
Thẩm Tế Nhật ký tên mình.
Nữ sinh hỏi anh đang ở địa chỉ nào.
Anh bảo là mình tới Nam Kinh làm việc, thuê phòng tại Khách sạn Hậu Cảnh.
Nữ sinh ghi chép sổ đăng ký nắn nót từng chi tiết, sau đó rút một tấm huy hiệu màu xanh biếc từ túi giấy trên tay còn lại trao cho anh, nói cái này là bằng chứng tham gia ngày hôm đấy.
Thẩm Tế Nhật nhận lấy, phát hiện ra tấm huy hiệu được tạo thành từ tổ hợp hình vẽ chim hòa bình và cành ô-liu.
Nữ sinh giải thích xong thì phải đi tiếp.
Bỗng dưng anh nhớ đến một người, thế nên gọi nữ sinh lại lần nữa, hỏi cô gái rằng thay bằng hữu ghi danh có được không.
Với loại công cán này hiển nhiên là càng nhiều càng tốt, nữ sinh rất thẳng thắn đưa cả cuốn sổ cho anh.
Anh viết họ tên của Du Thiên Lâm, lĩnh thêm một tấm huy hiệu giống y chang, bỏ hai tấm vào túi tiền.
Anh chả biết Du Thiên Lâm có thể tới hay không, nhưng mà Du Thiên Lâm từng trọ ở ngôi trường này một kì nghỉ hè, anh cảm thấy nên gọi cả đệ ấy.
Thẩm Tế Nhật xoay người trở lại phòng nghỉ.
Đợi sau khi Vương Hiểu Lang đem giấy xin phép tạm nghỉ học xác nhận một lượt, anh cảm ơn Vương Hiểu Lang rồi rời khỏi.
Đến lúc anh quay lại Khách sạn Hậu Cảnh, Du Thiên Lâm đã về từ lâu, đang nằm sải lai trên giường nghỉ.
Chẳng hiểu có phải do hôm nay chơi bời thấm mệt hay không, thời điểm anh về phòng Du Thiên Lâm vẫn chưa tỉnh.
Anh bèn nhẹ nhàng chân tay đóng cửa, vào nhà vệ sinh tính rửa cái mặt, mới vặn vòi nước thì chợt nghe cửa phòng tắm bị đẩy mở.
Lập tức có một đôi tay luồn qua nách anh, gói anh vào trong ngực.
Du Thiên Lâm vùi đầu hít hà hõm vai người mình ôm: "Lâu muốn chết.
Cuối cùng thì huynh cũng về."
Thẩm Tế Nhật tiếp tục động tác vắt khăn mặt: "Không phải đệ với Tuyết Duy tới tận hiện trường thu hoạch à, sao sớm như vầy đã trở lại?"
Du Thiên Lâm dán mắt vào sườn mặt anh ngắm: "Để buổi chiều hết.
Lúc ra cửa đệ đã bắt đầu nhớ huynh.
Trái với huynh, còn chê bai đệ về sớm."
Hắn bất mãn than thở.
Khóe miệng Thẩm Tế Nhật mủm mỉm mà chính anh chưa hay biết, giọng điệu bình thản bảo: "Bỏ tay ra đi, ta phải rửa mặt."
"Huynh rửa của huynh, đệ ôm của đệ, chả ảnh hưởng gì cả." Du Thiên Lâm khoái chí cười.
Thẩm Tế Nhật bị câu bông lơn không hề gì này chẹn họng, lại chẳng biết nên bác bỏ như thế nào.
Khăn mặt trong tay hơi lạnh, anh không muốn tranh cãi, chỉ đành chịu trận vừa bị ôm chặt vừa giặt sạch khăn mặt.
Chờ anh lau khô sạch sẽ, Du Thiên Lâm từ đằng sau vòng luôn ra trước, chưa ý kiến ý cò đã hôn anh.
Thẩm Tế Nhật cau mày tránh né, không thể tránh né, ngược lại còn bị Du Thiên Lâm áp lên tường.
Hai cánh tay cường tráng kia trói buộc anh giữa ngực.
Mùi hương chỉ thuộc về Du Thiên Lâm lại vây quanh một lần nữa.
Du Thiên Lâm không nhắm mắt, ngó thẳng anh ở góc độ cực cận này, ý trêu tức sờ sờ trong mắt.
Thẩm Tế Nhật chả đẩy hắn nổi, chỉ nhắm nghiền mắt ra chiều như không nhìn thấy.
Đợi hắn hôn đủ rồi buông mình, anh mới qua phòng khách uống cốc nước.
Khi anh rót nước, Du Thiên Lâm đến chỗ rương cầm một cái túi sẫm màu ra đây.
Anh chưa từng trông thấy cái túi to kia trước đó.
Du Thiên Lâm giả đò lục lọi với anh, miệng lẩm bẩm: "Quái lạ, sao lại không thấy nhỉ?"
Thẩm Tế Nhật khó hiểu hỏi: "Đệ đang tìm gì thế?"
"Đệ mua cho huynh một thứ.
Nó bé tí xíu ấy, chẳng biết mất đâu rồi." Du Thiên Lâm đặt cái túi trong tay hắn lên bàn, lại về rương hành lý tiếp tục tìm tòi.
Cái túi để hở miệng, Thẩm Tế Nhật thoáng liếc, bên trong chỉ có một hộp quà được gói ghém đẹp mắt.
Anh nhấc hộp quà đó tò mò: "Đây cũng là đệ mua hôm nay à?"
Du Thiên Lâm không xoay người, tiếp tục lúi húi trong góc lật cái này bới cái kia: "Phải, đấy cũng là mua cho huynh.
Mở ra xem thử đi."
Hắn tùy ý nói.
Thẩm Tế Nhật bèn bóc giấy niêm phong và giấy bóng kính.
Món quà là một quyển nhật kí bìa cứng.
Bìa quyển sổ thật trang nhã dày dặn, được bọc kín bằng tấm bản đồ vẽ tay theo góc từ Đài quan sát Thành phố Nam Kinh nhìn xuống.
Thẩm Tế Nhật thích thăm thú kiến trúc, dĩ nhiên cũng yêu thích dạng tranh vẽ này, ngắm một cái đã ưng.
Anh định xem hình dáng bên trong, vì thế giở ra, kết quả liền phát hiện bìa sổ vậy mà giấu rãnh nhỏ, chứa một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
Anh ngỡ ngàng.
Kiểu nhẫn rất mộc mạc giản dị, chỉ là một vòng ngọc trơn, nhưng trong lòng nhẫn xuất hiện vài ba nét khắc.
Anh mang ra ánh sáng coi kỹ, coi thấy một chữ "Thiên" xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Thích không?"
Du Thiên Lâm vốn ở góc phòng loay hoay tìm kiếm trong đám hành lý không biết tự khi nào đến bên, xòe bàn tay đưa một chiếc nhẫn khác tới trước mặt anh: "Đây là của đệ, có khắc chữ "Vân".
Anh nhận chiếc kia của Du Thiên Lâm nhìn lom lom, vẫn là những nét chạm khắc nguệch ngoạc.
Cuối cùng anh cũng có phản ứng, cười khẽ: "Đệ khắc hở?"
"Không cho cười.
Huynh có biết khắc thế này khó dữ thần không, đệ luyện cả buổi mới võ vẽ nổi vừa ý." Du Thiên Lâm buồn như cơm nguội than, than đã miệng lại hơn hớn ngắm anh mong đợi: "Bề ngoài nhẫn này đơn giản.
Đệ nghĩ bình thường cho dù đeo lên tay, huynh cũng không tự nhiên chọn kiểu mới.
Huynh thích chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...