Thẩm Tế Nhật nằm viện hết hai ngày thì xuất viện.
Anh đã sớm quen với tình trạng như vậy, chẳng thèm ở yên trong phủ tĩnh dưỡng, theo lệ thường bắt đầu gò mình vào guồng công việc thương hội và làm ăn trong nhà.
Mẹ khuyên anh bất thành, liền động viên Vương Hạo Tinh đảm đương vai trò thuyết khách*.
Tính Vương Hạo Tinh vốn hiểu chuyện tinh ý, vòng vo một hồi anh nghe không vào, sẽ tránh nài ép.
Tuy vậy ngày nào cô cũng nghĩ cách nấu nướng đổi món mang đến cho anh bồi bổ, nhắc anh chú ý làm việc kết hợp nghỉ ngơi.
*Thuyết khách: Nhà ngoại giao tư sản hoặc phong kiến, chuyên dùng lý lẽ đi thuyết phục người khác.
Ngày thuận tiện hẹn tái khám với Charles ước chừng một tuần sau.
Anh không báo với bất cứ một ai, ăn quàng cơm trưa Vương Hạo Tinh đưa tới xong, bèn vẫy một chiếc xe kéo ven đường.
Charles là người Đức, vốn giữ chức Viện trưởng Bệnh viện Nam Kinh, vì phu nhân mà chuyển đến Nghi Châu, tự mình mở một phòng khám tại gia.
Tuy trang thiết bị chưa đầy đủ bằng bệnh viện lớn, song ông chuyên nghiên cứu khoa não, có trình độ chuyên môn vượt trội.
Người tới xem bệnh thuộc phòng khám đều không phú thì quý.
Sau khi đến phòng khám Thẩm Tế Nhật liền theo chân hộ sĩ vào văn phòng của Charles.
Charles là một quý ông trung niên tóc nâu xoăn, thấy anh vào thì đứng dậy trao cho anh cái ôm niềm nở.
Lần ngã sấp này, thái dương Thẩm Tế Nhật va đập bị thương, được dán đè bằng miếng băng gạc.
Anh dùng mũ che đi.
Charles kiểm tra miệng vết thương của anh có tiến độ khép lại rất tốt, rồi hỏi anh lần trước nhớ được chuyện gì.
Đoạn kí ức kia đối với Thẩm Tế Nhật mà nói hơi khó mở miệng, nên anh từ chối tiết lộ.
Charles cũng chẳng gặng hỏi, lắng nghe anh tả một số triệu chứng sau đó.
Biết được anh thường xuyên choáng váng hoa mắt hoặc bất tỉnh, ông chẩn đoán rằng tình hình này không ổn lắm, dẫn anh ra ngoài chụp X - quang não bộ.
Đợi có kết quả, Charles đối chiếu với bệnh án năm trước của ca bệnh Thẩm Tế Nhật, chỉ vào hai bảng số liệu, nhận xét: "Cậu xem, khối máu tụ trong não cậu rõ ràng chẳng nhỏ đâu.
Nó chèn lên các dây thần kinh xung quanh.
Cho nên khi mệt nhọc quá mức, hay gặp chấn động cảm xúc lớn thì cậu dễ ngất xỉu.
Bệnh trạng chuyển biến xấu như vậy rất nguy hiểm.
Tôi đề nghị cậu nên tiếp tục điều trị."
Thẩm Tế Nhật ngắm hai khối mờ mờ xấp xỉ bằng nhau, trong lòng tự biết kéo dài tình trạng hiện nay không phải là cách hay, vì thế hỏi thêm: "Điều trị như thế nào ạ?"
"Tại đây tôi có thuốc đánh tan máu tụ mới nhất được sản xuất bên Anh quốc.
Mỗi ngày, bệnh nhân ăn xong bữa trưa thì tiêm vào chi, tiêm liên tục một tháng.
Nhưng loại thuốc này chứa tác dụng phụ nhất định, ví dụ như dễ phát sốt, thân thể thường hay mệt mỏi.
Ở vài ca bệnh còn xuất hiện nhiều giấc mơ hoặc là ảo giác cường độ thấp."
"Ảo giác gì ạ?" Thẩm Tế Nhật thắc mắc.
"Cái này tùy thể trạng mỗi người.
Cụ thể, tôi khó đoán.
Tuy nhiên dựa trên số liệu lâm sàng, xem chừng ảnh hưởng tạo thành không lớn.
Trước tiên tôi cho cậu thử liều nhỏ nhất.
Cậu tiêm thuốc trong vòng hai tiếng sau cố gắng đánh một giấc.
Coi như là nghỉ trưa, như thế đối với cơ thể cậu cũng có lợi."
Thẩm Tế Nhật cau mày, trông hai bản báo cáo bệnh lý cách nhau hơn một năm trên bàn, tâm trí lưỡng lự đôi chút.
Nếu thật sự phải bắt đầu điều trị, suốt một tháng kế tiếp, khả năng rất cao là anh chẳng còn ba đầu sáu tay để quán xuyến tất cả công việc tại thương hội.
Mà nếu kiên quyết trốn tránh chuyện tiếp nhận điều trị, khối máu tụ ở đầu sẽ không vì thời gian trôi qua mà tiêu tán.
Chính anh cũng hiểu, cứ theo đà này chắc chắn ngày càng nguy hiểm.
Nghĩ vậy, anh thở dài: "Được thôi, tôi sẽ về bàn giao chút công việc rồi bắt đầu dùng thuốc."
Giọng Charles ồ ồ, ông vỗ bờ vai anh cười khuyên: "May sao cậu không tiếp tục chối từ.
Tuy rằng chả biết cậu nhớ ra gì, nhưng ắt hẳn đó là phần kí ức rất quan trọng đối với cậu.
Bằng không, cậu đã chẳng đến nơi này tiếp nhận trị liệu lần nữa."
Thẩm Tế Nhật mỉm cười nhẹ thay lời đáp, im lặng.
Charles dẫn anh sang phòng, bảo dược sĩ đưa trước cho anh liều năm ngày thuốc đánh tan máu tụ, còn dạy anh cách tiêm.
Bởi vì vị trí tiêm nằm phía trong cánh tay, Charles đề nghị sắp xếp hộ sĩ tiêm giúp anh hằng ngày.
Nếu mời hộ sĩ, chuyện anh chữa bệnh cầm chắc là chả giấu nổi.
Anh không muốn làm người nhà nghĩ ngợi nhiều, bèn đáp tự mình xoay sở được, nhờ hộ sĩ dạy anh cách tiêm đúng là xong.
Charles dặn anh cứ năm ngày là một liệu trình, nhất định phải tái khám một lần.
Anh đồng ý, cầm thuốc trở lại thương hội, nhắc Diệp Kì thời gian sắp tới bận bịu việc buôn bán trong nhà, áng chừng không dư dả thời gian qua đây.
Để phòng hờ, anh bảo Diệp Kì nếu xảy ra chuyện gì cấp bách thì gọi điện thoại liên hệ với anh là đủ rồi, sau đó quay về.
Tùng Trúc là người hầu tùy thân của anh.
Người ngoài anh có thể gạt, nhưng với cậu người hầu này thì khó lòng gạt nổi.
Nghe nói anh phải tiếp tục trị liệu, Tùng Trúc cực kì vui mừng.
Biết được anh giấu người trong nhà, cu cậu lại lo lắng thay anh, khổ nỗi chẳng khuyên được, đành tận lực giúp anh che giấu.
Thời gian tiêm tầm sau giờ ngọ hằng ngày, nói cách khác tinh thần của anh vào chiều tối không thích hợp xử lí công việc.
Anh phải cố gắng hoàn thành mọi việc nội một buổi sáng.
Bởi thế sáng sớm mỗi ngày Tùng Trúc theo anh đến cửa hiệu hoặc thương hội, buổi chiều lúc anh ngủ trong văn phòng ở cửa hiệu thì coi giữ giúp anh.
Kiên trì suốt năm ngày như vậy, ngoại trừ tinh thần hơi tệ thì ngoài mặt Thẩm Tế Nhật cũng không xuất hiện tác dụng phụ dễ nhận biết.
Thứ sáu là ngày tái khám.
Tùng Trúc bồi anh đến phòng khám của Charles.
Charles kiểm tra xong, nhận định loại thuốc này không gây tác dụng phụ rõ ràng đối với Thẩm Tế Nhật, liền tăng liều lượng thêm chút xíu.
Rời khỏi phòng khám, anh định tới thương hội giải quyết đống công vụ chồng chất cho vơi bớt một ít.
Kết quả là ngay khi đặt chân vào tầng trệt, bất chợt nghe thấy hai nữ viên chức tán dóc trong phòng uống nước.
Hai người kia quay lưng về phía anh.
Anh không tính nghe trộm, chỉ muốn rót cốc nước.
Thế nhưng anh vừa nhác cất bước thì đứng khựng lại, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.
Hai người kia đang hóng tin bát quái về Du trưởng ty.
Kể từ sau lần giáp mặt ở nhà vệ sinh ngày đó, anh chưa từng gặp lại Du Thiên Lâm.
Song dăm ba ngày nay, chỗ nào mà chả có tin đồn liên quan đến Du Thiên Lâm.
Chỉ cần anh đến thương hội thì chúng đều lọt vô tai.
Nguồn cơn xôn xao chính là chuyện phát sinh tại buổi đấu giá từ thiện, sau biến hóa thành tam sao thất bản.
Người nói Lý Cảnh Thu chễm chệ sống chung với Du Thiên Lâm trong biệt thự số 206 đường Ngô Đồng.
Kẻ đồn mỗi ngày bọn họ đều đi đứng có đôi, ngay cả phòng làm việc của Du Thiên Lâm y cũng mặc sức ra vào.
Còn có người rêu rao từng chứng kiến ít nhất một lần Du Thiên Lâm ôm Lý Cảnh Thu khiêu vũ.
Thân thể cả hai dán dính lấy nhau, lướt trên sàn nhảy so với khiêu vũ cùng phụ nữ còn ít cản trở hơn.
Đối với đồn đãi này nọ, Thẩm Tế Nhật nghe xong mắc nghẹn dưới đáy lòng, lại buộc bản thân chọn cách nhắm mắt làm ngơ.
Anh biết mấu chốt nằm trên người mình.
Song anh đâu thể đáp ứng tâm nguyện của Du Thiên Lâm, cũng chẳng viện nổi lí do ngăn cản.
Tuy nhiên những điều nghe thấy hôm nay càng chuyển biến nghiêng trời lệch đất so với mấy ngày trước.
Hai cô viên chức bàn tán Du Thiên Lâm mới nhãng đi công tác hai ngày, Lý Cảnh Thu đã tiện chân trèo lên giường Smith.
Sau khi trở về Du Thiên Lâm biết được, điên tiết náo loạn một trận, bị Smith đánh cho bầm dập.
Tán gẫu đến đây, hai người nọ cùng cười giòn như được mùa.
Trong đó một cô gái tóc buộc đuôi ngựa còn đổ thêm dầu vào lửa: "Cậu nói xem ánh mắt Du trưởng ty này vứt đi đâu rồi, nhìn trúng Lý Cảnh Thu không nói, còn dám lên mặt với Smith.
Tên quỷ tây dương kia ngay cả thị trưởng trông thấy đều phải khom lưng cúi đầu, sao thèm để hắn vào mắt?"
"Đúng thế, việc đó truyền khắp hang cùng ngõ hẻm nãy giờ.
Sáng sớm nay mình mua điểm tâm, đám học trò đứng cạnh thảo luận chuyện này, rì rầm cái gì mà mất mặt xấu hổ dâm dục vô độ linh tinh.
Nói chung hài hước đến mình còn cười theo, ối!" Cô gái tóc cộc nhấm nháp ngụm cà phê, đang định quay người lại, bỗng nhiên ngó thấy bóng dáng Thẩm Tế Nhật, tức khắc sợ đến nỗi trượt tay, tách cà phê rơi xuống nền nhà vỡ tan.
"Thẩm, Thẩm ..." Sắc mặt Thẩm Tế Nhật cực kì khó coi.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cũng bị dọa không biết nói gì cho phải.
"Những điều các muội nói là sự thật hả?" Thẩm Tế Nhật sẵng giọng hỏi.
"Chắc là...!là thật ạ...!Đầu đường cuối ngõ đều phao tin.
Nghe nói chính ngài Smith bên kia tung ra tin tức..." Cô gái cột tóc đuôi ngựa lắp bắp đáp lời.
Thẩm Tế Nhật tức giận run run đầu ngón tay, nhưng chẳng ngừng một bước, xoay người chuyển hướng chạy thật lực.
Tùng Trúc đứng chờ anh ở cầu thang, thấy anh chạy thẳng ra ngoài đầu không ngoảnh lại, vội đuổi kịp hỏi nguyên do.
Thẩm Tế Nhật hổn hển không giải thích, gọi xe kéo nói địa chỉ biệt thự của Du Thiên Lâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...