"Xin chào, tôi là Thẩm Tế Nhật." Anh bắt bàn tay mềm mại đó.
Khoé môi hơi nhếch lên mỉm cười nhàn nhạt, vừa đủ thân mật mà vẫn giữ được khoảng cách.
Vốn dĩ nên cho đối phương cảm giác dễ gần, nhưng Vương Hạo Tinh lại nghiêng đầu, cơ hồ như đang đánh giá điều gì đó.
Thẩm Tế Nhật chả thích bị người khác ngắm nghía như thế.
Tuy nhiên anh đã luyện được thói quen chịu mọi ánh mắt soi xét, dễ dàng lặng lẽ thu tay về, tiếp tục chào hỏi Vương phu nhân.
Trước đó Vương phu nhân xem anh qua các bức ảnh đã rất ưng ý, hiện giờ coi cách anh nói năng khiêm tốn, cử chỉ lễ độ, lại càng hài lòng hơn.
Bà mời anh và mẹ anh ngồi xuống.
Mọi người hàn huyên chưa quá dăm câu đã thấy người phục vụ mang thực đơn đến.
Thẩm Tế Nhật nhận xong đưa thẳng cho bà bằng hai tay, mời bà cùng Vương Hạo Tinh chọn trước.
Tuy nhà họ Vương ngụ ở Yển Thành cũng là cấp thị trấn như đây, song vào thời Thanh mạt đã sản sinh rất nhiều bảng nhãn*, trong địa phương cũng có chút tài lực và thanh danh.
Vương phu nhân sinh ra vốn là tiểu thư thế gia vọng tộc, so với mẹ anh mà nói phong thái vương giả hơn nhiều.
Bà và con gái Vương Hạo Tinh chỉ gọi hai món khác nhau rồi chuyển thực đơn về chỗ mẹ anh, nhường hai người họ cùng chọn món.
*Bảng nhãn: Tên gọi người đứng nhì trong kỳ thi Điện thí- kì thi cuối cùng do nhà vua chủ trì- ở hai đời nhà Minh, Thanh.
Mẹ anh cực kỳ vừa lòng đối với cách ứng xử của hai mẹ con họ, suốt bữa ăn thường ngừng lại trò chuyện.
Toàn là mẹ anh với Vương phu nhân trao đổi đủ chuyện trên trời dưới đất, vài lần sẽ thảo luận đến sở thích của đôi trẻ, dốc sức ghép hai người thành một cặp.
Thẩm Tế Nhật ngồi lặng thinh, đôi lúc nhấc đũa nếm mấy miếng.
Vương Hạo Tinh cũng chẳng thích nói chuyện, tuy nhiên tầm mắt thỉnh thoảng rơi trên gương mặt anh.
Ánh mắt dõi theo chưa tính là sỗ sàng, nhưng khiến người ta không khỏi lưu tâm.
Đến khi thức ăn trên bàn đã vơi hết một nửa, mẹ anh và Vương phu nhân gợi ý hai người họ nên ra ngoài dạo bộ cho tiêu cơm.
Xem chừng Thẩm Tế Nhật chả còn lạ lẫm gì đối với cung cách mai mối này.
Anh lễ phép tạm biệt Vương phu nhân, chủ động mở cánh cửa, chờ Vương Hạo Tinh bước qua xong mới khẽ khép lại.
Bao ngoài nhà hàng kiểu Tây là cây cối lưu niên với cành lá xanh mướt đan cài thành một mái vòm tuyệt diệu, phủ bóng mát* giấu bớt con đường tản bộ khỏi ánh đèn sang trọng.
Đối diện là hàng dương liễu thướt tha rủ xuống con hào uốn lượn quanh tòa nhà.
Thẩm Tế Nhật nối gót Vương Hạo Tinh, đang ngẫm nghĩ nên chọn chủ đề gì, thì thấy Vương Hạo Tinh bất chợt dừng bước, xoay người lại nhìn về phía anh.
*Nguyên văn "绿树成荫"(lục thụ thành âm): Đây là một câu thành ngữ trong tiếng Trung hiện đại dựa trên cuốn "Interpretation of Pronunciation of Putonghua Pronunciation" (tạm dịch "Giải thích cách phát âm của âm Hán ngữ phổ thông") xuất bản lần đầu 12/1985.
Vì bản thân nghĩa tiếng Trung của nó còn nhiều tranh cãi và không tìm được thành ngữ lột tả hết được các nghĩa đó trong tiếng Việt.
Nên editor diễn đạt lại theo nghĩa bóng trên Baidu là "to describe the dense foliage of trees and shade from the sun".
"Có chuyện gì vậy em?" Thẩm Tế Nhật hỏi.
"Thẩm tiên sinh, nói thế này xin thứ cho sự vô lễ ạ.
Nhưng mà em quan sát anh cả tối nay, anh luôn luôn mất tập trung.
Nếu anh cảm thấy em không thích hợp, vậy chúng ta chẳng cần tiếp tục lãng phí thời gian của nhau đâu."
Vẻ mặt Thẩm Tế Nhật bị lời nói thẳng như ruột ngựa của cô làm cho cứng đờ.
Khuôn miệng động đến làm ăn buôn bán là tuôn lời hay ý đẹp giờ y như ngậm hột thị, mở miệng vài lần đều không thốt nổi câu nào.
Lần đầu tiên anh gặp gỡ một cô gái ăn ngay nói thẳng như vậy.
Đổi lại trước đây anh có khả năng kiên nhẫn hơn.
Nhưng vào lúc này, bởi vì ý nghĩ về Du Thiên Lâm cứ quẩn quanh trong tâm trí, anh cảm thấy mình không thể tiếp tục kéo dài nữa, lí giải ngắn gọn: "Thật xin lỗi, chỉ là người tôi hơi mệt."
"Sao anh mệt vậy ạ?"
"Đồ ăn ban nãy đều là món dùng nguội.
Dạ dày của tôi khá yếu, ăn đồ lạnh vào có hơi khó chịu." Thẩm Tế Nhật nói rõ ngọn ngành.
Cũng chả phải anh đơn thuần kiếm cớ.
Mấy ngày nay áp lực tinh thần tăng cao, cơn đau dạ dày phát tác thường xuyên hơn hẳn trước kia.
Nom anh giải thích có vẻ chân thành, nét tươi cười trở về trong ánh mắt Vương Hạo Tinh lần nữa: "Đáng lẽ anh nên nói sớm hơn đó, không cần gượng ép mình đâu ạ.
Vừa khéo em còn đói bụng.
Hay là anh dẫn em đi ăn ở một chỗ khác nhé? Em chưa từng tới Nghi Châu chơi, nghe nói ở đây có khá nhiều đặc sản ăn vặt."
Thẩm Tế Nhật lưỡng lự: "Bình thường tôi bận rộn cả ngày, ít có thời giờ dạo chơi.
Em nói thế, thì tôi có muốn cũng khó nghĩ ngay ra chỗ để dẫn em tới thưởng thức."
"Vậy bình thường anh đi xã giao thì hay đến những đâu ạ?" Vương Hạo Tinh hỏi tiếp, đồng thời quay lại bước thêm về phía trước.
Tay cô xách cái túi vuông nhỏ trang trí tinh xảo.
Giày cao gót trắng dẫm trên mặt đất phát ra tiếng "cộp cộp".
Tuy tính tình hướng ngoại, nhưng cách cư xử có chừng mực, vẫn mang vài phần dáng vẻ quý phái của tiểu thư khuê các.
Thẩm Tế Nhật đuổi kịp cô, lựa lời một lát: "Chủ yếu là vài quán trà khách sạn với hiệu ăn.
Nếu em không ngại, tôi mời em đến trà lâu Truyền Thừa.
Đồ ăn vặt ở đó là chính hiệu nhất, còn được xem hí kịch."
Vương Hạo Tinh quay đầu sang phía anh, cười lộ ra vài chiếc răng xinh xắn: "Hay lắm, vậy chúng ta đi thôi ạ."
Anh vẫy hai cỗ xe kéo, dẫn Vương Hạo Tinh đến trà lâu Truyền Thừa, ngồi trong một nhã gian tại lầu ba.
Vương Hạo Tinh hỏi món anh ưa thích, chỉ vào thực đơn bảo tiểu nhị đem lên bảy tám món.
Tất cả đều dựa theo khẩu vị của anh mà chọn.
Anh ái ngại, mời Vương Hạo Tinh gọi thêm vài thứ cô thích.
Vương Hạo Tinh mỉm cười với anh: "Không cần chọn cho em ạ.
Hai chúng ta hãy ăn mấy món này cùng nhau nha."
Cô ăn nói rất cởi mở.
Thẩm Tế Nhật lúng túng chẳng biết nên đáp lại như thế nào.
May mà cô chưa khiến bầu không khí đến nỗi chùng xuống vì khó xử, đặt tờ thực đơn lên bàn rồi đứng dậy tiến đến gần cửa sổ, ngó xuống kép hát biểu diễn trên vũ đài.
Mỗi ngày trà lâu Truyền Thừa mở cửa theo chợ sáng.
Từ tinh mơ gánh hát đã xướng ca trên đài, trình diễn các vở cách quãng đến tận giờ chợ tan mới kết thúc.
Giá cả nơi này đắt đỏ, bài trí cầu kì hơn nhiều so với quán trà thông thường.
Vương Hạo Tinh ở nước ngoài bao năm, lâu lắm không vào quán trà mang đậm phong vị truyền thống, phút chốc tầm mắt bị thu hút bởi hoa đán* trên đài.
*Hoa đán: "Đán" là tên gọi chung cho các vai nữ trong kinh kịch.
Dựa trên tuổi tác, tính cách nhân vật mà người ta phân ra 4 loại: Thanh y, hoa đán, lão đán, đao mã đán.
Hoa đán là các vai nữ trẻ trung có tính cách hoạt bát, xởi lởi hoặc phóng đãng đanh đá.
(Báo cáo của khoa Đông phương học thuộc Đại học Quốc gia Hà Nội, bài viết trên Vietsciences-Lê Anh Minh)
Thấy cô hứng thú, Thẩm Tế Nhật bèn hỏi cô có thích xem hí kịch không.
Cô chống tay dựa vào bệ cửa sổ, vui vẻ hoài niệm: "Tất nhiên là em rất thích rồi ạ.
Thuở nhỏ nhà em thường mời người từ gánh hát đến biểu diễn tại phủ.
Khi đó em và chị gái trộm học đòi sơn mặt giống kép hát trên đài, trốn trong phòng bôi vẽ loạn cả lên, đã ăn chẳng ít roi."
Thẩm Tế Nhật bật cười theo: "Trong nhà tôi có một tiểu muội.
Khi còn nhỏ, muội ấy thường xuyên ở trong phòng vụng về hóa trang thành hoa đán."
"Tên muội ấy là Kim Linh đúng không ạ? Cô Thôi từng nhắc với em, kể thêm cho em nghe là anh còn một Nhị đệ du học ở Anh quốc, học y khoa ạ." Vương Hạo Tinh dẫn dắt câu chuyện.
"Phải đó.
Đệ ấy kém em hai tuổi, sang năm tốt nghiệp sẽ về nước." Nhắc đến Nhị đệ Thẩm Quan Lan, mặt mày Thẩm Tế Nhật trở nên ôn hòa hẳn.
Đệ đệ này từ nhỏ đã rất thân với anh, sau lại xa nhà mấy năm chưa về, bây giờ chả biết lớn lên trông thế nào rồi.
Vương Hạo Tinh liếc mắt đánh giá anh một lượt, còn đang ngập ngừng định nói, thì tiểu nhị gõ cửa nhã gian, bê đồ ăn họ gọi lên.
Vương Hạo Tinh trở lại chỗ ngồi.
Thẩm Tế Nhật rót một chén rượu hoa quế nóng cho cô, mời: "Em nếm một chén thử xem.
Đây là hương vị chỉ trà lâu Truyền Thừa mới có."
Vương Hạo Tinh tự nhiên nhấp một ngụm, đôi mắt tức khắc sáng ngời: "Rượu ngon thật đấy ạ.
Hương hoa quế thơm nồng.
Ngọt mà không ngấy." dứt lời liền nâng chén tiếp: "Anh cũng uống một chén đi ạ, mừng hôm nay chúng ta gặp gỡ.
Về sau xin...!chỉ bảo nhiều hơn ạ."
Trước đó Thẩm Tế Nhật đã từng nghe mẹ miêu tả.
Vương Hạo Tinh du học ở Anh quốc từ rất nhỏ, cho nên nuôi dưỡng thành cá tính độc lập tự chủ.
Hiện giờ xem ra quả đúng thế, cách thức nói chuyện còn đi thẳng vào đề hơn muội muội vốn đặc biệt tự lập nhà anh.
Anh nâng chén, cạn chén với Vương Hạo Tinh, cười niềm nở: "Mời cho thêm sáng ý."
Bữa ăn này thoải mái hơn vừa rồi nhiều, mặc dù anh vẫn giữ ý.
Nhưng tất cả là nhờ sự chủ động của Vương Hạo Tinh, khơi gợi đề tài trong cuộc trò chuyện rất thú vị lại không quá riêng tư.
Sau đó, họ còn bàn luận về kiến trúc học hàn lâm.
Thẩm Tế Nhật lắng nghe kiến giải độc đáo của cô về một số trường phái, ngẫu nhiên cũng xen vào vài câu thể hiện góc nhìn của mình.
Vương Hạo Tinh chưa bao giờ dùng kiến thức học thuật để phản bác anh khi bất đồng ý kiến, chỉ cười cho qua, động đũa mời anh dùng bữa, chả tỏ vẻ giận hờn dù chỉ chút xíu.
Ăn xong, anh đưa Vương Hạo Tinh về tận nhà.
Lúc tạm biệt anh chẳng đề cập tới thời gian hẹn gặp lần sau.
Ngược lại Vương Hạo Tinh cất tiếng dạm hỏi thời gian rảnh của anh.
Thường ngày anh bận bịu chủ yếu vì việc ở thương hội hoặc buôn bán trong cửa hiệu, nếu không có hẹn riêng, về cơ bản là mỗi ngày đều bận đầu tắt mặt tối tại hai nơi trên.
Vương Hạo Tinh nói mình sẽ lưu ở Nghi Châu ước tầm một tháng, nếu rỗi rãi sẽ đến gặp anh.
Thẩm Tế Nhật dè dặt đáp: "Lúc tôi làm việc thì khó mà tiếp chuyện em.
Nếu em muốn gặp thì nên hẹn trước với tôi, tôi sẽ cố gắng thu xếp thời gian."
Anh trả lời vậy, thì chẳng khác nào đồng ý lời đề nghị hẹn gặp lần hai.
Vương Hạo Tinh cười tươi, đây là nụ cười ngọt ngào nhất từ tối đến giờ.
Nhờ thế mà Thẩm Tế Nhật mới phát hiện ra hai lúm đồng tiền duyên dáng của cô gái.
Cô xoay người đi vài bước, sắp đặt chân lên cầu thang thì quay lại, vươn tay về phía Thẩm Tế Nhật.
Thẩm Tế Nhật cầm bàn tay trắng muốt ấy, nghe cô nói lời hẹn: "Hy vọng anh không cảm thấy em mạo phạm.
Anh để lại cho em ấn tượng đầu tiên rất tốt đẹp.
Vậy nên em mong chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ, giúp anh hiểu biết thêm về em."
Tối nay cô bộc trực kiểu này chả biết là đến lần thứ mấy rồi, Thẩm Tế Nhật sắp tập thành thói quen, cười đỡ lời: "Không sao, em thẳng thắn vậy rất dễ thương."
Vương Hạo Tinh chớp đôi mắt biếc.
Hàng mi dày rũ xuống đôi mắt đẹp hiếm thấy.
Hiện tại khác hẳn so với ấn tượng khó chịu phút đầu buổi xem mặt mà cô đem lại cho Thẩm Tế Nhật.
Cô lịch thiệp cảm ơn đã quá khen, tạm biệt liền bước vào nhà.
Thẩm Tế Nhật về phủ, trong vòng một tuần kế tiếp nhận được tận năm lời hẹn gặp từ cô.
Nói đến cũng kỳ lạ, đối tượng xem mắt trước đây toàn gặp một cuộc là thôi.
Bữa nay thì không lỡ hẹn lần nào.
Sự chuyển biến thông suốt của anh chẳng những làm cho mẹ anh mừng lòng.
Mà ngay cả Tùng Trúc cũng phải hoan hỉ cảm thán một câu rốt cục Đại thiếu gia đã nghĩ thoáng rồi, không còn tự khắt khe với bản thân mình nữa.
Thẩm Tế Nhật cười lấy lệ, tránh né giải thích.
Việc anh làm khiến ai ai cũng mừng, có điều trong lòng đương sự là anh thì chả dậy nổi chút hứng thú nào.
Vương Hạo Tinh rất tốt.
Ít nhất là qua vài lần hẹn, anh phát hiện ở cô gái này một tư tưởng độc lập, cử chỉ phóng khoáng mà đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa.
Quả là một người không tồi, xứng đáng để chọn làm ý trung nhân.
Nhưng chẳng rõ vì sao, cảm tình của anh đối với Vương Hạo Tinh lúc này vẫn thiêu thiếu một loại cảm giác chờ mong.
Anh đổ cho là thời gian ngắn ngủi, tiếp tục gặp nhau mấy lượt sẽ từ từ cải biến.
Còn chưa đợi được đến lúc anh bồi dưỡng ra thứ cảm giác này, cái kẻ đáng ghét mất dạng từ lâu kia đột nhiên lại xuất hiện trước mắt anh.
Đó là hôm thứ năm, là ngày tất bật nhất trong tuần, buổi tối còn phải tổ chức buổi đấu giá vì mục đích từ thiện và yến tiệc.
Anh hoàn toàn chả chừa được thời gian ăn trưa bên ngoài.
Vương Hạo Tinh mua sandwich và cà phê sữa đem tới cho anh.
Thời gian nghỉ trưa mọi người trong phòng làm việc đều ra ngoài ăn, cửa phòng anh mở toang.
Vương Hạo Tinh vốn ngồi ở bàn đối diện, thấy anh hết sức chăm chú chỉnh sửa văn kiện, ăn vẫn cúi đầu, bèn tiến đến bên cạnh, dùng nĩa xiên một miếng sandwich thịt gà.
"Thẩm đại ca, há miệng nào." Vương Hạo Tinh muốn đút đồ ăn cho anh.
Thẩm Tế Nhật theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu, trông thấy cô mỉm cười đưa miếng sandwich đến gần miệng mình, định cầm lấy nĩa tự mình ăn.
Nhưng anh vừa mới nâng tay lên, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh nhìn cửa ra vào.
Người sắp một tuần chưa gặp – Du Thiên Lâm đứng sừng sững ở cửa, ngắm anh với vẻ mặt không vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...