– Xuy!
Đôi mắt thật lớn của Phi Thiên Ngô Công căm tức nhìn Lục Lâm Thiên, trong miệng uể oải phun ra một ngụm khói độc.
– Nghiệt súc!
Lục Lâm Thiên quát lạnh một tiếng, một đạo thổ hoàng chân khí trực tiếp đánh tan khói độc, ngay sau đó một đạo chưởng ấn vỗ lên đầu Phi Thiên Ngô Công.
– Phanh!
Cự lực trút xuống, đôi mắt Phi Thiên Ngô Công lập tức ảm đạm, chấn tới thất điên bát đảo, thân hình lung lay vô lực nằm bệch xuống đất.
– Huyết Hồn Ấn!
Một tiếng thú minh mơ hồ truyền, trên bàn tay phải Lục Lâm Thiên hiện lên huyết hồng ấn quyết, một cỗ uy áp ngập trời tán phát.
Huyết Hồn Ấn vung lên, hung hăng nện vào đầu Phi Thiên Ngô Công, lập tức hóa thành huyết sắc quang mang biến mất.
Tiểu Long cùng Thái Âm Yêu Thỏ buông lỏng Phi Thiên Ngô Công, nó lập tức uể oải nằm rạp dưới đất, ánh mắt dại ra, không còn bao nhiêu lực phản kháng.
– Khống thú!
Thủ ấn kết xuất, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống, trong tay không ngừng đánh ra từng đạo chưởng ấn, từng đạo hào quang thần dị rơi vào trong ấn đường Phi Thiên Ngô Công.
Thời gian trôi qua khá lâu, sắc mặt Lục Lâm Thiên hiện vẻ ngưng trọng, yêu thú trình tự ngũ giai hậu kỳ muốn bố trí Huyết Hồn Ấn thật không dễ dàng.
Nếu không phải Phi Thiên Ngô Công đã bị trọng thương, Lục Lâm Thiên thậm chí không thể mạnh mẽ bố trí Huyết Hồn Ấn.
– Thu!
Sau nửa canh giờ, Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, thủ ấn nháy mắt thu lại, một cỗ lưu quang biến mất trong tay.
– Xuy xuy…
Phi Thiên Ngô Công trợn mắt, thân hình khổng lồ run lên, hai mắt nhìn Lục Lâm Thiên đã biến thành nhu thuận, bị Khống Thú thuật khống chế, từ trong Linh hồn đã tuyệt đối phục tùng hắn, vẻ thô bạo đã hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy.
Nhìn thấy một màn này, Vũ tướng bát trọng cùng Linh tướng lục trọng sắc mặt đại biến, nhìn thấy Bạch Linh lộ ra vẻ kinh hãi.
Mà lúc này ba trăm dong binh còn lại đã sớm bỏ trốn không còn bóng dáng.
– Chúng ta đi thôi!
Nhìn lên bầu trời, Lục Lâm Thiên mang theo hai người nhảy lên Thiên Sí Tuyết Sư, Phi Thiên Ngô Công vốn hấp hối cũng đã rút nhỏ thân hình đi theo phía sau, thân thể nó nhỏ như con rết bình thường, chỉ là màu sắc có vẻ xanh nhạt sáng bóng.
Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, năm ngón tay hấp tới trên người Linh tướng lục trọng, vừa cắn nuốt Linh lực đồng thời thi triển Sưu Linh thuật.
Sau một lát, trong tiếng kêu thảm của Linh tướng lục trọng, thân hình của hắn cũng biến thành một khối thây khô.
Lục Lâm Thiên nhíu mày, sau khi dùng Sưu Linh thuật hắn đã biết sở dĩ dong binh đoàn gặp Phi Thiên Ngô Công là vì bọn hắn đánh chết thủ hạ của nó là một đầu yêu thú tứ giai hậu kỳ, vì vậy luôn bị Phi Thiên Ngô Công đuổi gϊếŧ, mà Phi Thiên Ngô Công cũng là một trong những yêu vương trong sơn mạch Vụ Hải.
Phân phó Thiên Sí Tuyết Sư bay về Phi Linh môn, Lục Lâm Thiên tiếp tục luyện hóa Linh lực vừa cắn nuốt.
– Hô!
Ba ngày sau, Lục Lâm Thiên mở mắt, thở ra một hơi trọc khí, ba ngày thời gian hắn đã luyện hóa xong Linh lực của Linh tướng lục trọng kia.
Hắn cảm giác trình tự Linh lực bản thân hiện tại còn chưa tới Linh tướng lục trọng trung kỳ, nhưng cũng làm cho hắn cực kỳ vừa lòng.
Lần này đi Vụ Hải sơn mạch Linh lực đột phá xem như rất nhanh.
– Tiếp tục cắn nuốt!
Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn Vũ tướng bát trọng, trình tự Linh lực tạm thời không thể cắn nuốt, cũng chỉ có thể tăng trưởng trình tự Vũ giả, Lục Lâm Thiên phỏng chừng, sau khi mình cắn nuốt Vũ trướng bát trọng, muốn đột phá bát trọng cũng là chuyện sắp tới.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vào lúc này Lục Lâm Thiên cũng không biết trong Cổ Vực có vài cỗ thế lực đang chạy tới Phi Linh môn, dọc theo đường đi gây ra không ít xôn xao.
Giờ phút này tin tức chưởng môn Phi Linh môn đánh chết ba chưởng môn Cương môn, Côn Sơn môn cùng Hợp Hoan tông đã nhanh chóng truyền ra khắp Cổ Vực, nhất thời trở thành đầu đề nói chuyện của không ít người, nhưng cơ hồ không mấy người biết Phi Linh môn là môn phái nào.
Cũng có không ít người đặc biệt đi tìm hiểu tin tức về Phi Linh môn, nhưng chỉ biết đó là một môn phái nhỏ nằm trong sơn mạch Vụ Đô mà thôi, miễn cưỡng xem như là thế lực tam lưu.
Chưởng môn Phi Linh môn đồng thời đánh chết ba chưởng môn khác, mà ba sơn môn này cũng không dễ đối phó, lần này chỉ sợ Phi Linh môn sẽ bị diệt môn.
Mùa thu đã tới, gió thu thổi qua, rừng cây đã có chút khô vàng, vài mảnh lá cây bay múa trên không trung, như cùng gió thu khiêu Vũ, làm kẻ khác mơ màng vô hạn, làm cho người ta nhìn thấy cũng sẽ sản sinh cảm xúc.
Giờ phút này, bên trong một dãy kiến trúc lớn trong sơn mạch, ở trong một đại điện nào đó, có vài đạo thân ảnh đang ngồi, nếu Lục Lâm Thiên ở đây, tự nhiên không khó nhận ra chí ít có ba người hắn từng gặp qua.
Đó là Linh Thiên môn Vương trưởng lão, Lưu trưởng lão, còn có Quách Văn Tinh, chân khí vài người khác cũng không kém.
Trên chủ vị trong đại điện có một người đoan chính đang ngồi, khoảng hơn bốn mươi tuổi, cằm nhọn nhưng không mất duyên dáng.
Chân mày hắn xếch cao, đôi mắt lạnh lùng, khí thế lãnh túc.
Mái tóc đen xõa vai, khuôn mặt cương nghị lại gầy yếu, nhưng góc cạnh rõ ràng.
Người này mặc trường bào màu lam, càng tăng thêm vài phần khí khái anh hùng.
– Vương trưởng lão, chuyện của Quỷ Vũ tông thế nào?
Ánh mắt trung niên kia rơi lên người Vương trưởng lão, thần sắc khẽ động, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nếu Lục Lâm Thiên đang ở đây, sẽ có chút kinh ngạc, trung niên này có khuôn mặt cực kỳ tương tự với Lữ Tiểu Linh, mà hắn không phải ai khác, chính là chưởng môn Linh Thiên môn Lữ Chính Cường.
– Chưởng môn, khi chúng tôi đi Quỷ Vũ tông, Đới Cương Tử vắng mặt, thế lực của Đới Đường đã bị thanh lý hết rồi.
Vương trưởng lão nói.
– Có biết hành tung của Đới lão quỷ hay không?
Lữ Chính Cường lại hỏi.
– Không có.
Lưu trưởng lão khẽ lắc đầu, nói:
– Tôi hoài nghi chỉ sợ Đới lão quỷ dữ nhiều lành ít, bằng không Đới Cương Tử sao có thể thuận lợi ngồi lên vị trí tông chủ Quỷ Vũ tông.
– Thực lực Đới lão quỷ không kém, nếu muốn chạy trốn chỉ sợ không quá khó khăn.
Lữ Chính Cường thấp giọng nói.
– Chưởng môn, chẳng lẽ chúng ta phải xen vào chuyện của Quỷ Vũ tông sao?
Quách Văn Tinh nhướng mày hỏi.
– Chuyện của Quỷ Vũ tông không quan hệ với Linh Thiên môn chúng ta, hiện tại ta chỉ có hứng thú với Phi Linh môn.
Lữ Chính Cường nói.
– Chưởng môn, không phải phu nhân muốn chưởng môn đối phó Quỷ Vũ tông sao, chẳng lẽ…
Sắc mặt Lưu trưởng lão thoáng đổi, ngẩng đầu hỏi.
– Việc này chúng ta không cần quản, mẹ của Linh nhi chỉ là khó hạ mặt mũi cho nên nói vậy mà thôi, về phần đối phó Quỷ Vũ tông, không liên hệ gì với Linh Thiên môn chúng ta, cần gì can thiệp vào.
Hơn nữa có Hóa Vũ tông ở đó, dù muốn giúp mẹ con Đới Trường An cũng không cách nào làm được, nhưng Phi Linh môn gần đây luôn có chút khác thường, Đới Cương Tử đánh chết Đới Đường, Phi Linh môn nhúng tay vào đó, chỉ sợ việc Đới lão quỷ bị đánh chết có liên quan với Phi Linh môn.
Lần này bên trong sơn mạch Vụ Hải, Phi Linh môn lại dính líu bên trong, còn có Lộc Sơn lão nhân cùng Thanh Hỏa lão quỷ xuất hiện, ra vẻ Phi Linh môn không đơn giản..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...