Ánh mắt Hoa Mãn Lâu trầm xuống, nhìn chăm chú vào mọi người nói.
– Hoa Mãn Lâu, giao ra bảo vật, Lan Lăng sơn trang nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu đáo, nếu không đừng trách ta không nể tình hữu nghị mấy năm nay động thủ với ngươi.
Phí trưởng lão quát.
– Ha ha, chư vị đều mơ tưởng, cho dù Bách Thú cốc thật sự có bảo vật gì cũng không biết nên giao cho ai!
Hoa Mãn Ngọc chớp mắt nói.
– Hoa Mãn Ngọc, ngươi nói ra lời này là hi vọng chúng ta hỗn chiến lẫn nhau sao, nhưng lần này không như ngươi mong muốn, ta trước tiên gϊếŧ ngươi, nếu Bách Thú cốc thật sự có bảo vật, tự nhiên sẽ lấy được.
Ngũ Quần Phàm cười lạnh một tiếng, thân ảnh lao thẳng về hướng Hoa Mãn Ngọc…
– Ngũ Quần Phàm, ta liều mạng với ngươi!
Hoa Mãn Lâu quát to một tiếng, thân hình nhảy dựng lên.
– Hoa Mãn Lâu, ngươi lui về đi!
Hai Vũ Suất trong Hắc Sát giáo lao tới, tung ra đạo công kích ngăn cản trước người Hoa Mãn Lâu, hai người này một Vũ Suất lục trọng, một ngũ trọng, nhất thời bao trùm Hoa Mãn Lâu.
– Hoa Mãn Ngọc, giao ra bảo vật tha cho ngươi khỏi chết!
Giờ phút này Ngũ Quần Phàm đã tới trước người Hoa Mãn Ngọc, thủ ấn kết xuất, một đạo thủ ấn nóng cháy áp xuống, không gian vặn vẹo trực tiếp chộp thẳng tới người Hoa Mãn Ngọc.
– Ngũ Quần Phàm, Bách Thú cốc cũng không phải dễ khi dễ.
Sắc mặt Hoa Mãn Lâu trầm xuống, đối phương có tu vi Vũ Suất thất trọng, mà nàng chỉ là Linh Suất nhị trọng, căn bản không thể đối kháng, nhưng vẫn cắn răng kết xuất thủ ấn, ngọc bài xuất hiện trong tay, một cỗ Linh lực truyền vào bên trong.
Lục Lâm Thiên vẫn đang do dự không biết có nên ra tay hay không, giờ phút này Lan Lăng sơn trang, Linh Thiên môn cùng Hóa Vũ tông cũng chưa có ý xuất thủ, Lục Lâm Thiên càng không dám vọng động.
Bỗng dưng Lục Lâm Thiên nhìn thấy ngọc bài trong tay Hoa Mãn Ngọc, nhất thời sắc mặt đại biến, nhìn ngọc bài giống như đã từng thấy qua, Lục Lâm Thiên đột nhiên nhớ tới trên người của mình cũng có khối lệnh bài giống nhau như đúc.
Lúc này Linh lực của Hoa Mãn Ngọc truyền vào trong ngọc bài, một cỗ quang mang nhàn nhạt nhanh chóng bao phủ trên người nàng, hóa thành vô số năng lượng hội tụ, trên không gian sóng gợn bao phủ một mảnh huyết sắc quỷ dị.
– Ngao…
Một tiếng thú minh long phượng sư tử hổ báo từ trong ngọc bài mơ hồ truyền ra, trên ngọc bài xuất hiện ấn quyết quỷ dị, ấn quyết như long phi long, như hổ phi hổ, cả vật thể màu đỏ, có vẻ cực kỳ huyền ảo, một cỗ uy áp ngập trời liền khuếch tán.
Cảm giác được cỗ uy áp thật lớn này, toàn bộ phi hành yêu thú của các đại sơn môn không khỏi hoảng sợ run rẩy lên, vô hình trung hoàn toàn bị áp chế.
Nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy, sắc mặt mọi người kinh hãi, nhìn chăm chú vào ngọc bài trong tay Hoa Mãn Ngọc, không biết đó là vật gì.
– Đi!
Ấn quyết quỷ dị phát ra, Hoa Mãn Ngọc thấp giọng quát nhẹ, vung ngọc bài trong tay, ấn quyết nhất thời bay ra như mãnh hổ vồ mồi, mang theo thanh âm thú minh vang rền hung hăng đánh thẳng tới trảo ấn của Ngũ Quần Phàm.
– Phanh!
Lực lượng cực lớn nổ vang, một cỗ lực lượng mênh mông bùng nổ, dùng mắt thường có thể thấy được trảo ấn trực tiếp bẻ vụn ấn quyết, mà trên ấn quyết mang theo cỗ lực lượng Linh hồn công kích hung hăng va chạm vào trảo ấn.
– Phốc!
Thân thể Hoa Mãn Ngọc bị đánh bay hơn trăm thước, trong miệng phun ra ngụm máu tươi, với thực lực của nàng mặc dù được ngọc bài thần dị tương trợ cũng không hơn được Ngũ Quần Phàm, sự cách biệt thực lực giữa Vũ Suất thất trọng cùng Linh Suất nhị trọng rất lớn.
Đặng đặng…
Thân hình Ngũ Quần Phàm cũng rơi xuống đất thối lui ra sau mấy bước mới đứng vững lại, trong mắt sửng sốt, tựa hồ vừa rồi vì khinh thường nên cũng có chút tổn thương.
– Là Huyết Hồn Ấn, Bách Thú cốc làm sao có Huyết Hồn Ấn!
Hiện tại người kinh ngạc nhất chính là Lục Lâm Thiên, vừa rồi Hoa Mãn Ngọc thúc giục chính là Huyết Hồn Ấn, mà ngọc bài thần dị kia chính Lục Lâm Thiên cũng không xa lạ, trước kia sư phụ tiện nghi Thánh Thủ Linh tôn cũng lưu cho hắn một khối ngọc bài giống như đúc, nhưng ngọc bài của hắn chỉ lớn hơn một ít mà thôi.
– Bách Thú cốc có quan hệ với sư phụ Thánh Thủ Linh tôn!
Ý niệm này chợt hiện lên trong đầu Lục Lâm Thiên, dùng ngọc bài có thể thúc giục Huyết Hồn Ấn, Lục Lâm Thiên liền nghĩ tới quan hệ trong việc này.
– Phanh phanh!
Giữa không trung, sau tiếng nổ vang, thân hình Hoa Mãn Lâu bị đánh bay hung hăng đập xuống đất, phun ra ngụm máu tươi.
– Đại ca!
Hoa Mãn Ngọc giãy dụa lảo đảo chạy tới bên người Hoa Mãn Lâu, thần sắc hai huynh muội ảm đạm, giờ phút này đã bị thương nghiêm trọng.
– Hoa Mãn Ngọc, có vẻ ngọc bài trong tay ngươi chính là bảo vật Bách Thú cốc, giao ra đây, Hắc Sát giáo sẽ không tiếp tục làm khó dễ các ngươi!
Ngũ Quần Phàm nhìn chăm chú vào ngọc bài trong tay Hoa Mãn Ngọc, trong ngọc bài tản ra thú uy làm không ít người thầm nghĩ, vật này có quan hệ tới việc Bách Thú cốc khống chế yêu thú, nhất thời đều trành về hướng ngọc bài trong tay nàng.
– Ngũ Quần Phàm, Hắc Sát giáo các ngươi nằm mơ đi, trừ phi ta chết, nếu không người đừng nghĩ!
Hoa Mãn Ngọc quát một tiếng, ánh mắt đảo qua mọi người mang theo lãnh ý.
– Vậy ngươi chết đi thôi!
Ánh mắt Ngũ Quần Phàm trầm xuống, thân ảnh lao thẳng về hướng Hoa Mãn Ngọc.
Lúc này ánh mắt các cao thủ đều trầm xuống, chân khí run lên, chờ đợi thời cơ ra tay tranh đoạt tốt nhất.
– Chưởng môn, Hoa gia huynh muội từ nhỏ có giao tình sâu đậm với ta, cầu chưởng môn cứu giúp!
Nhìn thấy Ngũ Quần Phàm tiếp tục công kích Hoa Mãn Ngọc, sắc mặt Diệp Mỹ biến đổi.
Lục Lâm Thiên còn đang suy tính, chuyện này vượt ngoài dự liệu của hắn, người của bốn thế lực lớn cùng nhau đi tới, trường hợp đã có chút không kiểm soát.
– Dừng tay!
Một thanh âm quát khẽ truyền ra, một thân ảnh như quỷ mị nhanh như chớp xuất hiện trước người Hoa Mãn Ngọc, chính là Lục Lâm Thiên.
Giờ phút này trên hai vai Diệp Mỹ, trong mắt Tiểu Long cùng Bạch Linh bắn ra tinh quang, trên bầu trời xa xa không biết từ khi nào vài đầu yêu thú đang xoay quanh trên trời cao.
– Tiểu tử, chẳng lẽ bằng vào ngươi cũng muốn bảo vệ Hoa gia huynh muội hay sao!
Ngũ Quần Phàm căn bản không đem Lục Lâm Thiên để vào trong mắt, vẫn lao thẳng tới.
– Ngũ Quần Phàm, đi thêm một bước, ngươi sẽ hối hận!
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói, một cỗ sát khí vô hình tán phát ra ngoài.
– Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Có lẽ cảm nhận được sát khí trên người Lục Lâm Thiên, Ngũ Quần Phàm thật sự dừng bước, rơi xuống trước mặt Lục Lâm Thiên chưa đầy ba mươi thước, sắc mặt cực kỳ khó xem.
– Hôm nay ta bảo vệ Hoa gia huynh muội, nếu ai tiến tới một bước, đừng trách ta không khách khí!
Lục Lâm Thiên sầm mặt, trong lòng có chút bất đắc dĩ, lúc này hắn chẳng những đối lập với Hắc Sát giáo, còn đối lập với bốn thế lực lớn, hắn mở miệng nói cần bảo vệ Hoa gia huynh muội, bốn thế lực lớn làm sao chịu bỏ qua.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...