Đỉnh Phong Thiên Hạ


Vốn thực lực của Bạch Linh muốn đánh chết Vũ Suất cửu trọng cũng không có vấn đề gì.

Đây chỉ là một Vũ Suất tứ trọng và ngũ trọng mà thôi.

Càng không thể đặt lên bàn cân.  
Ánh mắt rơi vào trên người Khí Vương Úc Khánh, Lục Lâm Thiên vô cùng cảm thấy vô cùng hứng thú.  
– Đúng là bỉ nhân, Khí Vương ta không dám nhận, đa tạ tiểu ca cứu mạng, sau này gặp lại ta sẽ tạ ơn cứu mạng ngày hôm nay.  
Khí Vương Úc Khánh thi lễ.

Tuy rằng lúc này biết thiếu niên trước mặt này chỉ có tu vi Vũ Tướng, thế nhưng lại dùng tu vi Vũ Tướng đánh chết Vũ Suất nhất trọng, lại có yêu thú thất giai bên người cho nên nào dám xem thường.  
– Tạ ơn thì không cần.

Ta cũng không định cứu ngươi.

Ngươi có chết hay không cũng không liên quan tới ta.

Giao ra linh khí ta cho ngươi chết dễ dàng một chút.

Bằng không sẽ cho ngươi chết vô cùng thống khổ.  
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.

Nụ cười lúc này mang theo hàn ý ngập tràn.  
– Tiểu ca, ngươi không nên nghe huynh đệ Quách thị nói láo, ta không có Linh khí gì hết.  

Nhìn Lục Lâm Thiên vừa mới mỉm cười lúc này lại tràn ngập hàn ý, sắc mặt Úc Khánh lập tức xấu xí, hắn thật không ngờ Lục Lâm Thiên lật mặt so với trở mình còn nhanh hơn.  
– Mặc kệ ngươi có hay không ta cũng sẽ giết ngươi.

Ta cũng không muốn mất nhiều thì giờ với ngươi.  
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

Lập tức hắn xoay người nói với Bạch Linh ở phía sau.  
– Bạch Linh, giết tên không nói thật này đi.

Trên đời này thứ ta ghét nhất chính là đám người không nói thật.  
– Không thành vấn đề, ta cũng không thích người không nói thật.  
Bạch Linh lạnh lùng nói xong lập tức đi tới trước người Khí Vương Úc Khánh, một đạo chưởng ấn nhanh chóng đánh xuống.  
– Tiểu ca, thả cho ta một con đường sống, ta sẽ đem linh khí cho ngươi.  
Sắc mặt Úc Khánh lập tức đại biến, trước mặt nữ tử tuyệt mỹ này hắn biết chính mình không có một chút hi vọng chạy trốn.  
Bạch Linh thu hồi chưởng ấn, lúc này hàn ý trong mắt Lục Lâm Thiên thu liễm, ánh mắt nhìn Úc Khánh nói:  
– Giao linh khí ra.  
Cơ mặt Úc Khánh co quắp, cực kỳ không muốn móc một vật màu trắng trong nhẫn trữ vật trong tay.

Cánh tay khẽ run lên nhè nhẹ, lúc này mới đưa cho Lục Lâm Thiên rồi nói:  
– Tiểu ca, đây chính là thứ mà ta thu lập tài liệu hơn mười năm lại dùng thời gian ba năm mới luyện chế thành Hồn khí.

Tiểu ca chính là vũ giả, cần hồn khí căn bản là vô ích.


Bằng không ta có thể thay tiểu ca luyện chế một kiện vũ linh khí tiện tay.  
Lục Lâm Thiên không nói gì lạnh lùng cười.

Hắn cầm lấy vật màu trắng trong tay Khí Vương Úc Khánh, đây là một cái búa nhỏ màu trắng.

Trên thân nó có lưu quang quanh quẩn, bí văn đan xen, một cỗ khí tức làm cho linh hồn xao động lan tràn ra chung quanh.  
– Hồn khí Hoàng cấp.

Hồn khí của ngươi chỉ sợ cũng chỉ miễn tiến vào Hoàng cấp mà thôi, cũng có chút không trọn vẹn, cần luyện chế một lần nữa mới được.  
Nhìn vào cây búa nhỏ trong tay, Lục Lâm Thiên nói.

Hồn khí này so với Huyết Lục của hắn đều là Linh khí Hoàng cấp, thế nhưng chỉ liếc mắt nhìn qua Lục Lâm Thiên cũng có thể đoán được phẩm chất của nó.

Phẩm chất của cây búa này so với Huyết Lục của hắn hoàn toàn kém xa.  
– Không nghĩ tới Tiểu ca đối với linh khí lại có sự lý giải sâu như vậy.

Hồn khí này quả thực có chút không trọn vẹn, cũng do sự thiếu thốn tài liệu mà tạo thành.

Sau này nếu như có đủ tài liệu muốn chữa trị cũng không khó khăn lắm.  
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên cũng có chút lý giải về thuật luyện khí khiến cho Úc Khánh cảm thấy ngoài ý muốn.  
– Linh Suất tứ trọng đã có thể luyện chế ra Linh Khí, không hổ danh xưng Khí Vương.  
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt cười.


Hồn khí Hoàng cấp này tuy rằng không được hoàn mỹ.

Thế nhưng cũng thực sự là một kiện hồn khí Hoàng cấp, nếu như xuất hiện bên ngoài sẽ có vô số Vũ Vương, Linh Vương tới tranh đoạt.

So với linh khí, dù binh khí có tốt tới đâu cũng vẫn ở hai đẳng cấp hoàn toàn trái ngược nhau.  
Giống như túi trữ vật và nhẫn trữ vật đều có tác dụng chứa đựng, thế nhưng đẳng cấp lại hoàn toàn khác xa nhau.

Mà Lục Lâm Thiên cảm thấy hồn khí này dường như còn chưa được Khí Vương Úc Khánh nhận chủ, có lẽ là vừa mới luyện chế thành công thì gặp phải sự vây công của ba huynh đệ Quách thị kia.  
Một kiện hồn khí Hoàng cấp, Lục Lâm Thiên phỏng đoán giá trị của nó chỉ sợ so với vũ kỹ Huyền cấp cao giai còn quý trọng hơn nhiều.

Đã có thể so sánh với vũ kỹ Địa cấp, mà Linh khí vô hình trung còn có cảm giác mạnh hơn một chút.  
Người này chỉ bằng vào tu vi Vũ Suất tứ trọng đã có thể luyện chế ra linh khí, tuy rằng mất thời gian ba năm thế nhưng cũng khiến cho Lục Lâm Thiên sợ hãi than.

Dựa theo lời Nam thúc nói, muốn luyện chế Linh khí, cho dù linh khí cấp thấp nhất là Hoàng cấp thì Linh Vương cũng chưa chắc đã có thể làm được.

Không nghĩ tới Úc Khánh này lại có thể làm được.  
– Tiểu ca quá khen, ta xin cáo lui.

Nếu như tiểu ca có thể lưu lại hồn khí này cho ta, ta nhất định sẽ luyện chế cho tiểu ca một kiện Vũ linh khí.  
Nhìn hồn khí trong tay Lục Lâm Thiên, Úc Khánh lưu luyến không rời nói.  
– Ta nói ngươi có thể đi lúc nào?  
Lục Lâm Thiên nói, ánh mắt lập tức nhìn về phía Úc Khánh.  
– Tiểu ta, ta đã giao ra linh khí, ngươi không thể nuốt lời như vậy nha?  
Sắc mặt Úc Khánh lập tức hoảng hốt.  
– Ta nói cái gì? Ta chưa từng bao giờ nói sẽ thả ngươi đi.


Ta chỉ nói ngươi giao ra linh khí sẽ để cho ngươi chết thoải mái một chút mà thôi.

Lẽ nào ngươi còn muốn nói nhân nghĩa đạo đức với ta sao? Nực cười.  
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nói, ánh mắt châm chọc nhìn Úc Khánh.  
– Ngươi.  
Thân thể Úc Khánh run lên, ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ.

Đối phương quả thực cũng chưa từng nói tới việc sẽ để cho hắn rời đi.  
– Bạch Linh, để cho hắn chết dễ dàng một chút.  
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói với Bạch Linh.  
– Nếu như hắn dám phản kháng ta sẽ khiến cho hắn chết vô cùng thống khổ luôn.  
Bạch Linh lạnh nhạt nói, một cỗ lực lượng từ trong tay nàng bùng lên, không gian bắt đầu gấp khúc.  
– Mạng ta xong rồi, không nghĩ tới Úc Khánh ta vừa mới luyện chế ra Hồn khí lại chết ở trong sơn mạch Vụ Hải này.  
Sắc mặt Úc Khánh trầm xuống, ngay cả tâm tư phản kháng cũng không có.

Trước mặt yêu thú thất giai cho dù hắn ở thời kỳ toàn thịnh cũng không thể phản kháng, huống chi là hiện tại bị thương nặng.  
– Chưởng môn, tha cho Khí Vương một mạng được không?  
Lúc này, thanh âm nũng nịu của Diệp Mỹ truyền tới:  
– Tha cho hắn sao? Hắn có chết hay không đối với ta cũng không có lợi lộc gì.

Dù sao thu hoạch khi giết một Linh Suất tứ trọng có lẽ cũng không tồi.  
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói.  
– Chưởng môn, Khí Vương ở trong phương diện luyện khí cũng coi như bậc kỳ tài, chín là người cùng ta cần, nếu như để cho Khí Vương gia nhập môn phái chúng ta cũng có không ít tác dụng.  
Diệp Mỹ nói.  
– Chuyện này…  
Sắc mặt Lục Lâm Thiên lạnh lùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui