– Đới Cương Tử, thật ra ta có một biện pháp, không biết ngươi có dám dùng hay không.
Thế nhưng vì tương lai của Phi Linh môn ta và Quỷ Vũ Tông, ta sẽ cùng ngươi đánh cược một phen.
Lục Lâm Thiên mở miệng nói.
– Lục chưởng môn có biện pháp gì, tới lúc này Đới Cương Tử ta dù chết ta cũng sẽ làm.
Đới Cương Tử lập tức nói với Lục Lâm Thiên.
– Thực lực của Phi Linh môn ta ngươi cũng thấy đó, bằng vào thực lực của ngươi là thế lực của ngươi muốn giết Đới Đường chỉ sợ rất khó.
Lục Lâm Thiên nói xong rồi dừng lại một chút, tiếp tục nói:
– Nhưng chúng ta có thể giúp ngươi đánh chết Đới Đường, về phần cha ngươi chúng ta cũng có thể giúp ngươi liều mạng, giúp ngươi loại bỏ trở lại lớn nhất trên con đường trở thành tông chủ.
– Đánh chết Đới Đường không thành vấn đề, thế nhưng cha ta…
Đới Cương Tử có chút do dự không quyết, dù sao người này cũng là phụ thân của hắn.
– Đới Cương Tử, cha ngươi có đem ngươi đặt vào trong mắt không? Luận thực lực, luận tài trí, luận uy vọng tại trong tông, so với Đới Đường kia ngươi không thua kém chút nào.
Nếu như ngươi là tông chủ, mấy năm nay Quỷ Vũ Tông chỉ sợ đã phát triển thêm một bậc.
Thế nhưng ngươi lại không có cơ hội, ngươi vẫn chỉ là Phó tông chủ mà thôi.
Cha ngươi căn bản không đem ngươi đặt vào trong mắt.
Vì vậy Đới Đường mới dám giết ngươi, mới dám làm gì thì làm.
Nhìn Đới Cương Tử, Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
– Nam tử hán đại trượng phu há có thể quan tâm tới tiểu tiết.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, giết một là tội đồ, giết vạn là anh hùng.
Giết trăm vạn là anh hùng trong anh hùng.
Nói cách khác, muốn mưu đồ sự nghiệp thì đừng quan tâm tới ánh mắt người đời, đừng quan tâm tới người đời nói gì.
Phóng mắt nhìn xem trăm ngàn năm qua có bậc kiêu hùng nào không giết người hay không? Ngươi đừng để ta thất vọng.
Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, Đới Cương Tử dường như có chút lĩnh ngộ, lúc này ngay cả Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi, Diệp Mỹ còn có Âu Dương Lãnh Tật, Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Khang Tử Vân nghe Lục Lâm Thiên nói vậy đều biến sắc.
Vô hình trung lúc này bọn hắn cảm nhận được một cỗ sát ý bàng bạc trên người Lục Lâm Thiên.
– Là bọn hắn bất nghĩa với ta trước vậy thì đừng trách ta vô tình.
Không quan tâm tới người đời nghĩ gì, nói gì.
Phóng mắt trăm ngàn năm qua có bậc kiêu hùng nào không giết người? Lục chưởng môn, ta nghe lời ngươi, giết, toàn bộ đều giết.
Đới Cương Tử cắn răng lạnh nhạt nói, một cỗ sát ý trong mắt bắn ra.
– Ha ha, tốt.
Đới phó tông chủ quả nhiên là người thông minh.
Không, sau này chính là Đới tông chủ rồi, hi vọng sự hợp tác giữa chúng ta sẽ mang tới không ít lợi ít cho Quỷ Vũ Tông và Phi Linh môn.
Lục Lâm Thiên thỏa mãn nói.
– Tất cả phải nhờ vào Lục chưởng môn hỗ trợ, đến lúc đó những gì Lục chưởng môn muốn, Quỷ Vũ Tông ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Đới Cương Tử nói.
Lúc này đám người Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi trong đại điện đều không khỏi hít sâu một hơi sau đó khẽ mỉm cười.
Mấy canh giờ sau, trong đình viện phía sau hậu sơn Phi Linh môn, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Lục Lâm Thiên nói:
– Tất cả mọi thứ ngươi đã sắp xếp xong chưa? Nắm chắc mấy thành?
– Chín thành, Đới Cương Tử hẳn không còn nghi ngờ, lùi lại một bước mà nói, coi như là Đới Cương Tử không quan tâm tới cái mạng nhỏ của mình mà phản chiến chúng ta cũng không quan tâm.
Thế nhưng ta lại lo lắng tới một chuyện khác.
Quỷ Vũ Tông ta đã sớm không đặt vào trong mắt, thế nhưng khối đá lót đường này lại phải có.
Lục Lâm Thiên nói.
– Nếu như Phi Linh môn bại lộ quá sớm quả thực không phải là một chuyện tốt.
Đông Vô Mệnh nói.
– Ngoại trừ việc không muốn bại lộ thực lực hiện tại của Phi Linh môn ra, ta còn lo lắng Linh Thiên môn, hôm nay từ trong miệng Đới Cương Tử ta mới biết, thê tử của Đới Đường và thê tử của chưởng môn Linh Thiên môn là bà con, nếu như Phi Linh môn ta tiêu diệt Quỷ Vũ Tông, ta sợ rằng Linh Thiên môn sẽ có động tác.
Lục Lâm Thiên nói.
– Vì vậy ngươi mới muốn âm thầm khống chế Quỷ Vũ Tông, đồng thời thử Linh Thiên môn.
Cho dù Linh Thiên môn đến lúc đó có động tác thì Phi Linh môn cũng có thể thoát thân?
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Lục Lâm Thiên, hai hàng lông mày nhíu lại rồi thở dài nói:
– Tiểu tử, ta rất ít khi bội phục người khác, ngươi quả thực là khác ngươi, luận gian trá thâm độc, chỉ sợ không có mấy người có thể so được với ngươi.
– Đông lão, ngươi khen ta hay chửi ta vậy?
Lục Lâm Thiên cười khổ nói.
– Ngươi đoán xem.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh như cười như không nói.
– Vì Phi Linh môn ta phải suy nghĩ nhiều một chút, mỗi một đường đều phải tỷ mỉ suy nghĩ, sai một bước sẽ mang tới không ít phiền phức, không chỉ có riêng ta mà là toàn bộ Phi Linh môn.
Lục Lâm Thiên chắp tay đứng đó, ánh mắt nhìn vào giữa không trung.
– Ta không nhìn lầm người, bằng vào sự cơ trí, thâm hiểm của tiểu tử ngươi, lại thêm Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh và Diệp Phi Diệp Mỹ phụ trợ ngươi, trong Cổ Vực này chỉ sợ người có thể so sánh với ngươi chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Người có thể đấu với ngươi chỉ sợ càng không có.
Nhìn Lục Lâm Thiên, Đông Vô Mệnh nói.
– Đông lão, những lời đánh giá này của người ta không dám nhận nha.
Lục Lâm Thiên cười khổ nói.
– Tiểu tử, ngươi đừng giả bộ nữa.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên nói:
– Lúc nào xuất phát, lẽ nào ngươi định để ta và nữ nhân hôm qua liên thủ đối phó với Đới lão quỷ kia sao?
– Có nàng tương trợ Đông lão, lại thêm Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ bên cạnh hỗ trợ, ta đoán có lẽ tuyệt đối không thành vấn đề.
Thế nhưng phải đợi sau khi xuất phát thì mới biết được.
Lục Lâm Thiên nói.
Lão độc vật lại thêm Bạch Linh, trong suy nghĩ của Lục Lâm Thiên.
Trong Vũ Suất, Linh Suất tuyệt đối khó có thể xuất hiện đối thủ.
Chỉ tính riêng thực lực của Bạch Linh chỉ sợ cũng có thể đánh chết Đới lão quỷ kia, dù sao Bạch Linh cũng là Cửu Vĩ Yêu Hồ.
– Tiểu tử ngươi đã nắm chắc như vậy tự nhiên không thành vấn đề.
Đợi sau khi xuất phát rồi nói tiếp.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói xong, ánh mắt mang theo sự hiếu kỳ hỏi:
– Nữ nhân kia rốt cuộc là cao nhân phương nào, ngay cả ta cũng không nhìn thấu, ngươi tiết lộ một chút được không?
– Đông lão, chuyện này qua vài ngày nữa người sẽ biết.
Ha ha.
Lục Lâm Thiên cười nói.
– Tiểu tử ngươi, ngay cả ta cũng dấu.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên nói.
Ngoài Phi Linh môn, lúc này hai nghìn thiết kỵ đã hoảng loạn, vây quanh Phi Linh môn đã hơn hai ngày rồi thế nhưng bọn họ lại không biết làm gì.
Muốn đánh Phi Linh môn, cũng không ai có lá gan này, người của Phi Linh môn không dễ chọc như vậy.
– Trưởng lão, chúng ta đi thôi.
Các đệ tử đã hoảng loạn, cho dù tiếp tục cũng không làm nên chuyện gì.
Phó tông chủ chỉ sợ đã xuất hiện chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Trong Quỷ Vũ Tông, một hộ pháp nói với mấy vị trưởng lão..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...