Lục Lâm Thiên thậm chí đang suy nghĩ nếu hắn dùng một viên yên đan tứ giai hậu kỳ có lẽ sẽ đủ để đột phá thêm một tầng Vũ Tướng, đẳng cấp linh lực đến Linh Phách cửu trọng đỉnh phong.
Khi đó Lục Lâm Thiên sẽ một hơi đột phá một tầng Vũ Tướng và Linh Tướng.
Vũ Tướng và Vũ Phách, giữa Vũ Phách cửu trọng và Vũ Tướng nhất trọng cách biệt rất xa xôi.
Nếu Lục Lâm Thiên đột phá đến Vũ Tướng thì thực lực sẽ tăng vọt, đến Vũ Tướng là hắn chính thức đặt chân vào trình độ chuẩn cường giả.
Tu vi Vũ Tướng ở bên ngoài miễn cưỡng xem như cường giả.
Đột phá đến Vũ Tướng có sức hấp dẫn cực lớn với Lục Lâm Thiên lúc này, giờ hắn chỉ cần lại nuốt một viên yêu đan tứ giai hậu kỳ là sẽ đột phá một hơi.
Lục Lâm Thiên có xúc động rất muốn đột phá đến Vũ Tướng luôn.
Vũ Tướng nhất trọng, thực lực của Lục Lâm Thiên sẽ tăng theo cấp số nhân.
Lúc ở Vũ Phách thất trọng là Lục Lâm Thiên đã đấu lại Triệu Kình Thiên Vũ Tướng nhị trọng, hắn thậm chí cảm thấy nếu hắn dốc hết sức thì không khó khăn gì khi gϊếŧ gã.
Dù sao khi ấy Lục Lâm Thiên không sử dụng linh lực, nếu phối hợp thêm linh lực thì hắn có cơ hội rất lớn để gϊếŧ Triệu Kình Thiên.
Triệu Kình Thiên xếp hạng năm trong Long Bảng Vân Dương tông, là người nổi bật trong thế hệ trẻ Vân Dương tông, tu vi Vũ Tướng nhị trọng.
Sợ là Vũ Tướng tam trọng bình thường cũng khó làm gì được Triệu Kình Thiên.
So sánh thực lực của Triệu Kình Thiên và chính mình, Lục Lâm Thiên hiểu đại khái sức mạnh hiện tại của bản thân.
Từ Vũ Phách thất trọng đột phá đến đỉnh Vũ Phách cửu trọng, hiện tại thực lực của Lục Lâm Thiên đủ để gϊếŧ Triệu Kình Thiên, hắn cũng không sợ Triệu Kình Hải.
Nếu đột phá đến Vũ Tướng, nghĩ đến thực lực đó thôi đã làm Lục Lâm Thiên động lòng.
Đẳng cấp Vũ Tướng đang vẫy tay mời gọi hắn.
Lục Lâm Thiên cắn răng thầm nhủ:
– Không, không thể đột phá!
Lục Lâm Thiên hít sâu.
Hắn đã liên tục đột phá trong thời gian này, thực lực tăng vọt, Lục Lâm Thiên thấy cơ thể thoải mái vui sướиɠ nhưng lúc này hắn cảm nhận cơ thể hơi nóng, đây là dấu hiệu đột phá quá nhanh làm căn cơ bất ổn.
Nếu lại đột phá sẽ cắt giảm nhiều cho tu vi sau này, về sau tu luyện rất khó khăn.
– Trong thời gian ngắn không thể đột phá tiếp nữa!
Nghĩ đến hậu quả làm Lục Lâm Thiên toát mồ hôi lạnh.
Thời gian tiếp theo Lục Lâm Thiên không thể nóng vội đột phá nữa, phải ổn định tu vi trước đã.
Dù sao hắn có thể tùy thời đột phá, cần gì để ý chút thời gian này?
– Thực lực bây giờ cũng đủ dùng, chờ đến lúc rồi hãy đột phá.
Quyết định xong Lục Lâm Thiên lắc đầu, siết nắm tay, cảm nhận chân khí mạnh mẽ hơn lúc còn là Vũ Phách thất trọng gấp mấy lần, hắn nhếch môi mỉm cười.
Hiện tại Lục Lâm Thiên là Vũ Phách, Linh Phách cửu trọng, ít nhất trong đẳng cấp Vũ Phách đã không có địch thủ.
Trong thế hệ trẻ Lục Lâm Thiên miễn cưỡng đi đầu.
Hiện giờ Lục Lâm Thiên không dám tự phụ như trước, ngày xưa hắn luôn cho rằng có Âm Dương Linh Vũ quyết là đủ để hắn đứng vững gót chân trong thế hệ trẻ.
Sau này gặp cường giả trên Long Bảng Lục Lâm Thiên mới biết khác biệt.
Theo cường giả Long Bảng Lục Lâm Thiên gặp Thúy Ngọc, thực lực của nàng dù là Triệu Kình Hải bây giờ cũng không bằng, điều này làm hắn rất rung động.
Lục Lâm Thiên còn nhớ lúc hắn rời khỏi Lục gia thì Nam thúc có nói một câu:
– Đại lục Linh Vũ không đơn giản như ngươi tưởng tượng, núi cao còn có núi cao hơn, người mạnh còn có người mạnh hơn.
Giờ đây Lục Lâm Thiên mới hiểu câu đó.
Nam thúc muốn Lục Lâm Thiên luôn luôn ghi nhớ không có thực lực tuyệt đối thì đừng tự phụ, trên đại lục Linh Vũ còn nhiều điều hắn không biết.
Dọn dẹp xong Lục Lâm Thiên ra khỏi phòng.
Chắc cũng đã đến lúc lên đường, dù sao nơi này cách lối ra một khoảng dài.
Lục Lâm Thiên vừa ra khỏi phòng chợt một bóng sáng vàng vọt tới.
– Lão đại!
Lục Lâm Thiên giơ hai tay lên, Tiểu Long đáp xuống tay hắn, co duỗi lưỡi rất là thân thiết.
Lục Lâm Thiên cảm nhận khí thế trên người Tiểu Long, hỏi:
– Đệ đã luyện hóa xong thánh quả Vũ Linh?
Tiểu Long đắc ý chớp mắt nhỏ:
– Ừm! Đệ lại đột phá!
Lục Lâm Thiên vuốt đầu Tiểu Long:
– Giỏi lắm.
Tiểu Long lại đột phá chắc đến đẳng cấp tứ giai trung kỳ, lúc ở tứ giai sơ kỳ thì nó đã có thể miễn cưỡng đấu lại Triệu Kình Hải.
Thực lực của Lục Lâm Thiên bây giờ e rằng đã trên Lục Lâm Thiên, nghĩ đến đây hắn rất vui mừng.
Tiểu Long đắc ý nói:
– Đương nhiên, lão đại đột phá mau vậy thì đệ cũng không thể kém hơn.
Thúy Ngọc đến bên cạnh Lục Lâm Thiên:
– Lâm Thiên, chúc mừng ngươi đột phá, chắc đã đến Vũ Phách cửu trọng?
Mắt đẹp chứa ý cười, ngũ quan tinh xảo làm Lục Lâm Thiên nhìn vết bớt đỏ kia có chút bứt rứt.
Sau khi xem sắc đẹp tuyệt trần của Thúy Ngọc làm Lục Lâm Thiên nhìn nàng mà cứ nhớ khuôn mặt không có vết bớt đỏ.
Lục Lâm Thiên gật đầu, nói:
– Ừm! Đến Vũ Phách cửu trọng.
Lục Lâm Thiên cảm nhận khí thế trên người Thúy Ngọc, hỏi:
– Nàng cũng đột phá lần nữa?
Thúy Ngọc gật gù:
– Ừm, sau khi dùng thánh quả Vũ Linh thì lại có đột phá.
Lục Lâm Thiên tò mò hỏi:
– Vậy hiện tại đẳng cấp của nàng là gì?
Lục Lâm Thiên luôn khó thể nhìn thấu thực lực của Thúy Ngọc, có lẽ tựa như hắn tu luyện Âm Dương Linh Vũ quyết, người bình thường khó thể nhìn ra đẳng cấp thực lực.
Thúy Ngọc gật đầu, nói:
– Linh Tướng nhị trọng đỉnh phong.
Dùng thánh quả Vũ Linh khiến ta từ Linh Tướng nhất trọng đột phá đến đỉnh nhị trọng, còn kém chút nữa sẽ lại đột phá.
Lục Lâm Thiên kinh ngạc kêu lên:
– Mới chỉ là Linh Tướng nhị trọng? Vậy là trong thánh trì nàng chỉ vừa đột phá Linh Tướng?
Lục Lâm Thiên không đáp, nhẹ gật đầu.
Lục Lâm Thiên thầm than:
– Vậy khi nàng là Linh Phách cửu trọng đã có thể đối kháng với Triệu Kình Hải?
Lúc trước bị đánh lén Thúy Ngọc đấu với Triệu Kình Hải chỉ miễn cưỡng yếu hơn chút, nếu lúc trong ao nước năng lượng nàng vừa đột phá đến Linh Suất nhất trọng vậy lần trước đánh nhau cùng Triệu Kình Hải thực lực của nàng chỉ là Linh Phách cửu trọng.
Là Linh Phách cửu trọng mà đánh ngang với Triệu Kình Hải Linh Suất tam trọng, thật quá kinh khủng rồi.
Khi Thúy Ngọc ở trong ao năng lượng đột phá đến Linh Tướng nhất trọng đã có thể dễ dàng đánh bại Triệu Kình Hải, thực lực đó phải nói là rất khủng bố.
Thúy Ngọc không giấu diếm Lục Lâm Thiên, gật đầu nói:
– Ta tu luyện công pháp đặc biệt, có thể vượt cấp đánh với đối thủ.
Lục Lâm Thiên không kiềm được tò mò hỏi:
– Thúy Ngọc, rốt cuộc nàng là ai?
Đánh chết Lục Lâm Thiên cũng không tin thân phận nha hoàn.
Thúy Ngọc cười tủm tỉm hỏi ngược lại:
– Ngươi thật sự muốn biết?
Lục Lâm Thiên gật mạnh đầu:
– Ừm!
Thúy Ngọc nhìn thẳng mắt Lục Lâm Thiên, xin lỗi nói:
– Nhưng bây giờ ta chưa thể nói được, không phải không muốn nói mà vì nói ra sẽ gây ảnh hưởng lớn đến ngươi.
Chờ sau này có cơ hội chắc chắn ta sẽ cho ngươi biết.
Lục Lâm Thiên thông cảm:
– Không sao, mặc kệ nàng là ai thì vẫn là bằng hữu của ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...