Vân Hồng Lăng vốn chuẩn bị tâm lý sẽ đối kháng với yêu thú, ai ngờ nàng lấy thánh quả Vũ Linh mà các yêu thú chẳng hề ngăn cản, để nàng dễ dàng hái.
Vù vù vù!
Hai bóng người cùng một lúc lao tới, ánh sáng chợt lóe, mỗi người hái xuống một trái thánh quả Vũ Linh.
Hai người này không hề thắc mắc hay bất ngờ gì, quay sang cười với nhau.
Hai người này tất nhiên chính là Lục Lâm Thiên và Thúy Ngọc.
Vù vù vù!
Trong một giây lại có bóng người lao lên.
Bóng người đó định vươn tay hái một trái thánh quả Vũ Linh thì trên bầu trời, một luồng kình khí bắn xuống.
– Đi xuống cho ta!
Trên một miếng vảy của Nghịch Lân Yêu Bằng bắn ra lực công kích như phong nhẫn xé gió giáng xuống.
Triệu Kình Thiên hoảng hốt biến sắc mặt, không rảnh hái thánh quả Vũ Linh, gã vội vàng thụt lùi.
Cùng lúc đó Nghịch Lân Yêu Bằng hét to:
– Nhân loại, các ngươi hãy mau cút đi, thánh quả không có phần của các ngươi!!
Trên đôi cánh khổng lồ chụp xuống ánh sáng to lớn, trên ngọn núi còn lại sáu trái thánh quả Vũ Linh đều bị bao lấy.
– Grao grao!
Tiếng thú gầm rú cao vυ”t xuyên thấu dòng không khí.
Kình khí vô tận tuôn ra quanh người Huyết Ngọc Yêu Hổ, chân trước to đùng phát ra trảo ấn xé rách không gian đẩy lùi Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần.
Huyết Ngọc Yêu Hổ nhảy vọt lên biến thành luồng sáng mấy thước leo lên lưng Nghịch Lân Yêu Bằng.
Vù vù vù!
Thân hình màu lam khổng lồ của Thái Âm Yêu Thỏ tựa luồng sáng đáp xuống người Nghịch Lân Yêu Bằng.
Bùm bùm bùm!
Mé bên vang lên năng lượng nổ điếc tai, kình phong tàn phá dữ dội.
Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt bị đẩy lùi mấy chục thước.
Cơ thể to lớn của Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao quét đuôi to đập mạnh xuống một tảng đá to, chớp mắt đá nát thành bột phấn.
Lục Lâm Thiên mới hái xong một trái thánh quả Vũ Linh thầm than:
– Thực lực quá mạnh!
Không ngờ thực lực của chiến Đao Khuất Đao Tuyệt đối kháng lại Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao được.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Cơ thể to lớn của Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao nhảy lên, nhưng nó không đối phó với chiến Đao Khuất Đao Tuyệt mà nhanh chóng thu nhỏ thân hình nhảy lên lưng Nghịch Lân Yêu Bằng.
Vù vù vù!
Thoáng chốc đôi cánh vỗ, Nghịch Lân Yêu Bằng tựa tia chớp biến mất trên ngọn núi.
Vệt đen chỉ giây lát đã mất hút.
Tất cả biến cố từ lúc Nghịch Lân Yêu Bằng lấy đi sáu thánh quả Vũ Linh đến lúc năm con yêu thú ngũ giai khuất bóng tính ra chỉ chừng hai, ba giây.
Bùm bùm bùm!
Trên sườn núi vang tiếng năng lượng nổ, trong năng lượng hùng dũng Tiểu Long to lớn bị đẩy lùi, nơi cái đuôi đập xuống thủng một cái hố sâu to.
Cộp cộp cộp!
Vòng sáng quanh thân Triệu Kình Hải tối đi, gã bị đẩy lùi.
Dường như Triệu Kình Hải không chiếm được ưu thế trước Tiểu Long.
Lục Lâm Thiên chạy ngay đến bên Tiểu Long:
– Tiểu Long, đệ có sao không?
Lục Lâm Thiên có biết chút ít thực lực của Triệu Kình Hải, Linh Tướng tam trọng, trong mật địa này chắc gã cũng tiến bộ nhiều, rất có thể đã đến Linh Tướng tam trọng đỉnh phong.
Giờ Tiểu Long đối kháng với Triệu Kình Hải dĩ nhiên Lục Lâm Thiên lo lắng.
Giọng Tiểu Long vang trong đầu Lục Lâm Thiên:
– Lão đại, hiện tại đệ không sợ hắn nữa, chúng ta hợp sức lại rất có thể sẽ gϊếŧ luôn hắn.
Lục Lâm Thiên nói:
– Xem ra đệ đột phá đến tứ giai thì thực lực cũng mạnh hơn nhiều.
Tiểu Long xoe tròn mắt nhỏ, sát khí khuếch tán:
– Đương nhiên, Triệu Kình Hải là Linh Tướng tam trọng, đệ chống lại được nhưng không thể làm gì hắn.
Nếu cộng thêm lão đại chắc đủ sức chặn gϊếŧ Triệu Kình Hải.
Trên ngọn núi, đám đệ tử Vân Dương tông nhìn đăm đăm hướng Nghịch Lân Yêu Bằng biến sắc mặt, rất là bất đắc dĩ.
– Thánh quả Vũ Linh đã bị yêu thú lấy, chúng ta nên làm sao?
– Bốn con yêu thú ngũ giai lấy đi sáu trái thánh quả Vũ Linh.
Bốn con yêu thú ngũ giai, có một con yêu thú hậu kỳ ngũ giai, chúng nó không đến tìm bọn họ đã là may, dù cả đám có đuổi theo cũng không làm được gì.
– Mới rồi ai lấy được thánh quả Vũ Linh?
– Vân Hồng Lăng, Thúy Ngọc và cả Lục Lâm Thiên, ba người đó mỗi người được một trái thánh quả Vũ Linh.
Tất cả đệ tử chưa có được thánh quả Vũ Linh tập trung nhìn Vân Hồng Lăng, Thúy Ngọc, Lục Lâm Thiên.
Chín trái thánh quả Vũ Linh chỉ có ba người này mỗi người lấy được một trái.
Mắt mọi người đỏ ngầu nhìn Thúy Ngọc.
Lục Lâm Thiên, Vân Hồng Lăng.
Khi ánh mắt giao nhau, cuối cùng mọi người cùng nhìn Thúy Ngọc, Lục Lâm Thiên.
Hiển nhiên Vân Hồng Lăng có được một trái thánh quả Vũ Linh nhưng không ai dám chọc vào, cũng không trêu nổi.
So với Vân Hồng Lăng thì Thúy Ngọc, Lục Lâm Thiên dễ xử hơn chút.
Thúy Ngọc bước đến bên cạnh Lục Lâm Thiên, nhìn thẳng ánh mắt mọi người đang nóng bỏng nhìn nàng và hắn.
– Có vẻ chúng ta gặp chút rắc rối.
Lục Lâm Thiên cười khẽ:
– Vậy sao?
Lục Lâm Thiên ngước đầu lên, ánh mắt đảo qua mọi người, nói:
– Hiện tại các ngươi định cướp thánh quả Vũ Linh sao?
Mọi người nhìn nhau.
Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt do dự một lúc, nói:
– Lục Lâm Thiên, chúng ta vào mật địa là vì thánh quả Vũ Linh, hiện tại chỉ có ba người là được thánh quả Vũ Linh.
Ta muốn cướp thật nhưng ta sẽ không hợp tác với người khác, chúng ta so tài một trận đi.
Ta thắng thì thánh quả Vũ Linh thuộc về ta, nếu ngươi thắng thì ta sẽ bỏ thánh quả Vũ Linh.
Bá Đao Long Tam nhìn Lục Lâm Thiên:
– Ta cũng có ý này, ta chưa vô sỉ đến mức liên minh cướp đồ của ngươi.
Lục Lâm Thiên, chúng ta hãy so tài đi.
Phi Ưng Lăng Phong, Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần, Hàn Phong, Đổng Phàn đều tỏ thái độ muốn như vậy.
– Các ngươi đều muốn thì chẳng lẽ ta sẽ chiều ý so tài với các ngươi sao?
Lục Lâm Thiên nhìn thẳng đám người Phi Ưng Lăng Phong:
– Thánh quả Vũ Linh rơi vào tay ta rồi thì các ngươi không lấy đi được.
Dù các ngươi có muốn hợp sức cướp, ta sẽ phá hủy thánh quả Vũ Linh.
Đương nhiên ta tự tin các ngươi không có cách nào buộc ta đến nông nỗi phá hủy thánh quả Vũ Linh.
Hơn nữa các ngươi có đông người, ai lấy được thánh quả Vũ Linh thì người khác sẽ còn giành tiếp.
Ta đề nghị các ngươi bỏ đi, thừa dịp năng lượng trong mật địa chưa tan biến hãy tu luyện thêm ba tháng.
Đám người nhìn nhau rồi lại ngó Lục Lâm Thiên trân trân, cơ mặt co giật.
Thánh quả Vũ Linh rơi vào tay người khác thì còn dễ cướp, lỡ đối phương vào phút cuối thật sự hủy thánh quả Vũ Linh, khi đó chẳng ai chiếm được.
Nghe Lục Lâm Thiên nói, mọi người nhanh chóng tập trung nhìn Thúy Ngọc, nàng cũng có một trái.
Ánh mắt Thúy Ngọc âm trầm, trong mắt tràn ngập lạnh lùng:
– Hừ! Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy ta dễ bị cướp sao? Muốn cướp? Qua đây thử xem!
Nhìn Thúy Ngọc, chỉ có đám người Triệu Kình Hải là cơ mặt co giật.
Bọn họ biết thực lực của Thúy Ngọc, có thể đối kháng trực diện với Triệu Kình Hải.
Muốn cướp đồ từ tay Thúy Ngọc là chuyện rất khó khăn, so sánh thì Lục Lâm Thiên dễ cướp hơn một chút.
Vân Hồng Lăng chạy ngay đến bên cạnh Thúy Ngọc:
– Ai dám cướp của Thúy Ngọc là đối đầu với ta, nhất định không tha cho hắn!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...