Cuồng Ngưu sau khi quan sát một lượt trong đại điện thế nhưng không nhìn thấy Lục Lâm Thiên, hắn hỏi.
– Yêu nghiệt kia sao? Dường như hắn còn đáng sợ hơn Hồng Lăng.
Nhị hộ pháp cười khổ một tiếng rồi nói.
– Hắn đã làm gì vậy?
Cuồng Ngưu trừng mắt hỏi.
– Hắn à? Trong vòng tám canh giờ vượt qua bốn trọng, hiện tại đã ở tứ trọng tầng bốn được ba canh giờ rồi.
Liếc mắt nhìn Cuồng Ngưu, Nhị hộ pháp nhàn nhạt nói.
– Cái gì?
Cuồng Ngưu tức thì hít sâu một hơi.
Tám canh giờ từ nhất trọng tới tứ trọng.
Mà trong khi đó Lục Lâm Thiên mới chỉ là Vũ Phách nhất trọng mà thôi.
Khi trước Hồng Lăng sau khi đột phá Vũ Phách trong mười canh giờ cũng chỉ có thể đi từ nhất trọng tới tam trọng cũng đã khiến cho toàn bộ Vân Dương Tông chấn kinh.
– Thời điểm hắn còn là Vũ Sư cửu trọng đã có thể một chiêu đánh bại Hoàng Hổ, có thể tứ trọng này cũng không vây khốn được hắn.
Cuồng Ngưu bất đắc dĩ cười khổ nói.
– Lúc này, Lục Lâm Thiên đang nhìn chăm chú vào một khôi lỗi khổng lồ đang đứng trước mặt hắn.
Cả thân khôi lỗi đỏ sậm giống hình người, có thêm bốn tay, mỗi một tay đều có lợi trảo sắc bén bắn ra hàn quang.
Lục Lâm Thiên vượt mọi chông gai một đường vọt tới tứ trọng của tầng bốn, ba trọng đầu chỉ có một ít yêu thú tứ giai sơ kỳ, còn có khôi lỗi cấp bốn sơ giai, quả thực không thể ngăn cản bước tiến của hắn.
Chỉ là khôi lỗi trước mặt hắn lúc này khiến cho hắn vô cùng hứng thú.
Đầu khôi lỗi này có cấp bậc tứ giai trung kỳ, lực công kích tuyệt đối cường hãn, giống như gặp phải Vũ Phách ngũ trọng vậy.
Cho dù là Vũ Phách ngũ trọng gặp nó cũng phải sứt đầu mẻ trán một phen.
Sưu sưu…
Trong sát na, thân ảnh đầu khôi lỗi này như thiểm điện đánh tới, bốn cánh tay phân thành hai đạo chưởng ấn, hai đạo trảo ấn trong nháy mắt đánh tới, không gian chung quanh như gấp khúc, tiếng xé gió vang lên.
– Hỏa Viêm Bạo.
Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười, một đường đi tới đây hắn đã tu luyện Hỏa Viêm Bạo và Phong Quyển Tàn Vân không ít, cho nên hiện tại có chút thuận tay.
Một đạo thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên biến hóa, trên tay phải lúc này có một hỏa cầu trong nháy mắt xuất hiện.
Hỏa cầu này xuất hiện toàn bộ không gian chung quanh lúc này nóng lên, khí tức cường hãn tỏa ra, trực tiếp bao phủ chu vi không gian chung quanh.
Hỏa cầu xoay tròn, không ngừng bành trướng, không gian chung quanh hỏa cầu lúc này dường như cũng bị đốt cháy, một cỗ nhiệt độ kinh khủng tỏa ra chung quanh.
– Bạo.
Thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên biến đổi, tay hướng về phía trước nắm lại.
Hỏa cầu đang bành trướng kia sau khi tới trước người khôi lỗi đã lớn hơn mười thước rồi đột nhiên nổ tung.
Hỏa diễm nóng bỏng bắn ra bốn phía, nhiệt độ vô cùng đáng sợ, trong nháy mắt khiến hơi nước trong không gian này giống như là đun sôi lên vậy.
Ngay cả không gian chung quanh cũng biến thành màu đỏ, một âm thanh bạo liệt vang vọng trên không trung.
Phanh phanh.
Năng lượng khuếch tán, giữa không trung tiếng nổ ầm ầm vang lên, không gian kịch liệt rung động, một đám năng lượng màu đỏ trực tiếp bắn toán loạn lên trời giống như là pháo hoa vậy.
Trong hỏa diễm lúc này bằng mắt thường cũng có thể thấy được, đầu khôi lỗi cấp bốn trung giai kia trong nháy mắt bị đánh bại rồi bị cỗ lực lượng này phá hủy hai tay của nó.
Sau khi tất cả năng lượng hóa thành hư vô trong không trung thì Lục Lâm Thiên nhướng mày, đầu khôi lỗi cấp bốn trung giai kia không ngờ vẫn còn đứng lên được.
Bất quá là bốn cánh tay thì mất đi hai cánh tay, da dẻ trên thân thể nứt nẻ mà thôi, cũng không đến tình trạng bị phá hủy hoàn toàn.
– Khôi lỗi cấp bốn trung giai quả thực vô cùng kinh khủng.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, hắn toàn lực thi triển vũ kỹ hỏa hệ Hoàng cấp cao giai Hỏa Viêm Bạo không ngờ lại không thể phá hủy triệt để khôi lỗi này.
Sưu.
Nhưng vào lúc này cảnh tượng trong mắt Lục Lâm Thiên đột nhiên thay đổi, trước người xuất hiện hai cửa đá, một cánh trên mặt viết rời khỏi, một cánh khác thì ghi bốn chữ ngũ trọng chi cảnh.
Đây là lần thứ tư Lục Lâm Thiên nhìn thấy hai cửa đá như thế này.
– Lại qua sao?
Lục Lâm Thiên nói, tứ trọng Vũ cảnh của tầng thứ tư này dường như đột khó cũng không lớn lắm.
– Đã đủ rồi, hôm nay dừng lại ở đây, hôm khác trở lại.
Lục Lâm Thiên sau khi do dự một chút rồi đi tới cửa đá có ghi hai chữ rời khỏi kia.
Vừa vào cửa đá trong nháy mắt trước mặt hắn xuất hiện một đám quang mang chói mắt khiến cho hắn không dám nhìn thẳng.
– Xông qua tứ trọng rồi sao?
Trong đại điện, nhị hộ pháp nhìn vào viên ngọc thạch, lúc này quang mang trên viên ngọc thạch không ngừng lóe lên, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới hiểu được sự huyền ảo bên trong.
Sau khi nhìn vào quang mang trên ngọc thạch, mắt mặt nhị hộ pháp đại biến.
– Một ngay một đêm xông qua bốn trọng mà chỉ có tu vi Vũ Phách nhất trọng, quá kinh khủng.
Cuồng Ngưu há hốc mồm, hắn đương nhiên hiểu rõ, muốn xông qua tứ trọng ít nhất cũng phải có tu vi Vũ Phách ngũ trọng, thế nhưng Vũ Phách ngũ trọng cũng không nhất định có thể qua.
Vì mỗi một trọng trong Vũ linh ảo ảnh này độ khó cũng không nhỏ, cũng không phải địa phương an toàn.
– Di, lẽ nào vừa rồi căn bản ta không hề di động?
Trong thạch thất, lúc này quang mang đã tán đi, Lục Lâm Thiên mới phát hiện ra bản thân hắn vẫn ở trong thạch thất, căn bản là chưa từng di động một tí nào, tất cả giống như một giấc mộng, tất cả đều khắc vào trong đầu hắn vô cùng rõ ràng.
– Ảo cảnh thật mạnh mẽ.
Lục Lâm Thiên không khỏi hít sâu một hơi, ảo cảnh này quá kinh khủng, bản thân hắn tới bây giờ vân còn nhớ như in.
Trong ảo cảnh đã tu luyện Phong Quyển Tàn Vân và Hỏa Bạo Viêm có chút thành thạo, khi thi triển vũ kỹ công kích tất cả đều vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng sau khi tỉnh lại mới biết được, những yêu thú bao vây hắn đều là giả, ngay cả thân thể hắn cũng lấy ý thức của hắn mà ngưn tụ.
Vì vậy hắn mới có thể kiên quyết cho rằng bản thân mình là thật.
Kỳ thực trong ảo cảnh ngay cả chính hắn cũng là hư ảo.
Cuồng Ngưu từng nói qua, ở bên trong bị đánh chết cũng không có việc gì, đó là bởi vì chỉ có ý thức bị đánh chết mà thôi, cũng không phải là bản thể.
Mở cửa đá ra, Lục Lâm Thiên có chút kinh ngạc đi ra ngoài, Vũ linh ảo cảnh này quả thực đúng là cường hãn.
– Lâm Thiên huynh đệ, ngươi quá cường hãn nha.
Một ngày một đêm xông qua bốn trọng ảo cảnh.
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên đi ra, Cuồng Ngưu tiến lên nói.
– Cuồng Ngưu sư huynh, ngươi sao lại ở đây?
Lục Lâm Thiên nói với Cuồng Ngưu.
– Cuồng Ngưu sư huynh, lẽ nào ta ở trong ảo cảnh một ngày một đêm rồi?
Lục Lâm Thiên rất nghi hoặc, trong đó hắn lại có cảm giác đã qua bốn năm ngày, ở bên trong mỗi một ngày trôi qua đều có ban đêm mà.
– Trong Vũ linh ảo cảnh đều như thế, lúc ta mới tiến vào cũng rất kinh ngạc.
Thiết Chưởng Cuồng Ngưu nói.
– Lục Lâm Thiên, ngươi đột phá tứ trọng ảo cạnh, có thể tiến vào ngũ trọng ảo cảnh, thời gian càng dài chỗ tốt với ngươi càng lớn, tốt nhất là nên bị đánh chết rồi mới ra.
Thường thường trong lúc sinh tử con người ta sẽ lĩnh ngộ ra điều gì đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...