– Tiễn Dương thắng, lấy được vị trí bốn mươi ba.
Hộ pháp tuyên bố kết quả, người thanh niên thắng lợi kia có chút vui vẻ đi xuống.
Ba trận đấu hôm nay quả thực chỉ có trận đấu giữa Hùng Lan Lan và Lục Vô Song mới khiến cho chúng đệ tử phía dưới có chút hưởng thụ về thị giác.
Ba trận đấu đã xong mọi người cũng dự tính đi về.
Trước đây trong miệng Lục Vô Song Lục Lâm Thiên cũng biết, Địa Long Đỉnh mỗi tháng đều có mấy trận đấu trên Long bảng, nhưng mà chỉ đầu tháng mới có mà thôi.
Làm gì có ai ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì đi khiêu chiến, vạn nhất thua, vận khí không tốt tuy rằng không ảnh hưởng tới tính mạng, thế nhưng bị thương nặng cũng là chuyện bình thường.
Nếu như bị thương nặng cần phải điều dưỡng một hai tháng, thậm chí là nửa năm.
Chuyện này đối với tu vi có ảnh hưởng lớn, mà trong nửa năm này chỉ sợ sẽ bị người khác vượt lên, đến lúc đó cái được không bù nổi cái mất.
Vì vậy có thể nói đệ tử thân truyền coi như là có người muốn trực tiếp khiêu chiến cũng sẽ tìm một lý do trực tiếp từ chối.
Căn bản sẽ không đấu với ngươi.
Trừ phi ngươi xin khiêu chiến từ tháng trước, đến lúc đó do Hộ Pháp thông báo, lúc này mới không còn cách nào từ chối, chỉ có thể khiêu chiến mà thôi.
Có một ít đệ tử trước thời gian khiêu chiến đều trực tiếp đi bế quan.
Vậy ngươi cũng không còn cách nào khác, trong lúc bế quan không thể xuất quan tiếp nhận khiêu chiến của ngươi a.
Đối với khiêu chiến giữa các đệ tử thân truyền với nhau Vân Dương Tông có một quy định chung không giống như đệ tử bình thường, nếu không tiếp nhận khiêu chiến thì trực tiếp bị giảm cấp.
Khiêu chiến trong hàng đệ tử thân truyền, coi như là chính thức khiêu chiến cũng có thể mượn cớ bế quan để từ chối.
Thế nhưng chỉ có thể trốn nửa năm mà thôi.
Nếu như sau nửa năm không tiếp nhận khiêu chiến, tới lúc đó mới dựa theo quy định của tông môn, trực tiếp đạp danh ngạch của đối phương xuống.
– Chúng ta đi thôi.
Mọi người chuẩn bị tán đi, lúc này Lục Vô Song cũng nói mới mọi người bên cạnh.
– Lục Lâm Thiên, ta chính thức khiêu chiến ngươi, ngươi có dám tiếp nhận hay không? Ha ha, nếu như ngươi không tiếp nhận cũng được.
Dù sao đi nữa ngươi cũng mới nhập môn, chưa đủ tư cách đấu trên Địa Long Đỉnh nha.
Nhưng vào lúc này có một tiếng cười to vô cùng kiêu ngạo vang lên, chính là đám người Hoàng Hổ đang lớn tiếng cười nhạo.
Lục Lâm Thiên đang muốn rời đi đột nhiên nghe vậy tức thì nhíu mày.
Hoàng Hổ lúc này đang cuồng vọng cười lớn kèm theo một ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Những đệ tử chung quanh đang muốn rời đi nghe thấy Hoàng Hổ khiêu chiến Lục Lâm Thiên đều lập tức dừng bước.
– Tiểu tử, sao nào? Ngươi không dám sao? Nếu như ngươi thích làm rùa đen rút đầu thì cút đi.
Ta cũng không làm khó dễ ngươi, sau này nhìn thấy ta nhớ kêu một tiếng gia gia là được.
Ha ha.
Hoàng Hổ nhìn vào Lục Lâm Thiên nở nụ cười lạnh lùng.
– Ha ha, nếu như không dám thì sau này nhìn thấy mấy người chúng ta nhớ cũng phải kêu một tiếng gia gia.
Mấy đệ tử chung quanh Hoàng Hổ cũng nở nụ cười nói.
– Hoàng Hổ, ngươi biết liêm sỉ không? Một Vũ Phách tứ trọng đi khiêu chiến Vũ Sư cửu trọng, lại còn đắc ý dạt dào, ta đây cũng cảm thấy xấu hổ thay ngươi.
Sắc mặt Lục Vô Song trầm xuống tiến lên một bước nhìn Hoàng Hổ lạnh nhạt nói.
Cơ mặt Hoàng Hổ co quắp vài cái rồi lập tức nói:
– Vô Song sư muội, cái đó hẳn không có vấn đề gì.
Hắn không phải là Vũ giả tam hệ sao? Ngay cả Ôn Tước cũng đánh chết, tới Địa Long đỉnh rồi lẽ nào sợ chết không dám ứng chiến?
Vừa nói xong, Hoàng Hổ lại nhìn về phía Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Tiểu tử, lẽ nào ngươi chỉ biết trốn dưới đũng quần nữ nhân sao? Hay là ngươi cứ tiếp tục trốn trong đũng quần nữ nhân đi.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nhìn về phía Hoàng Hổ, trên mặt không đổi sắc.
Thế nhưng đám người Lục Vô Song, Độc Cô Băng Lan, Thúy Ngọc, Dương Diệu đều có cảm giác quanh thân Lục Lâm Thiên đang tỏa ra từng trận hàn ý.
– Thiếu Du, Hoàng Hổ chính là Vũ Phách tứ trọng, ngươi chỉ mới là Vũ Sư cửu trọng, không cần để ý tới hắn.
Lục Vô Song do dự một chút rồi nói.
– Hoàng Hổ, ngươi làm vậy thì có bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì cùng ta chiến một hồi.
Sắc mặt Độc Cô Băng Lan trầm xuống, lập tức tiến lên nói.
– Băng Lan sư muội, ngươi cùng ta giao thủ ta sợ bản thân sẽ làm muội tổn thương, hay là thôi đi.
Hoàng Hổ cười lớn một tiếng rồi nhìn về phía Lục Lâm Thiên nói:
– Tiểu tử, lẽ nào ngươi thực sự chỉ biết trốn trong đũng quần của nữ nhân sao? Bản thân ngươi không dám đứng ra sao?
– Một đám hề nhảy nhót mà thôi cũng dám kêu gào, ngươi muốn khiêu chiến ta sao? Ngươi còn chưa có tư cách này.
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nói:
– Chỉ là hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Ta và ngươi cược hai thứ, thứ nhất cược vị trí thứ ba mươi sáu trên Long bảng của ngươi, thứ hai, nếu ngươi thua sau này gặp ta một lần thì phải gọi ta một tiếng gia gia một lần.
– Thiếu Du, Hoàng Hổ này chiếm giữ vị trí ba mươi sáu trên Long bảng, thực lực rất mạnh, đệ đừng để ý tới hắn.
Nam tử hán co được giãn được, sau này thực lực mạnh hơn báo thù cũng chưa muộn.
Lục Vô Song trong lòng đầy lo lắng nói.
Thực lực của Lục Lâm Thiên nàng đã nhìn thấy qua, thế nhưng Hoàng Hổ này chính là cường giả bài danh thứ ba mươi sáu trên Long bảng, thực lực tuyệt đối là cường hãn.
– Vô Song tỷ, co được giãn được chính là rùa nha, không phải là nam tử hán.
Yên tâm đi, một tên hề mà thôi, không đủ để lọt vào trong mắt đệ.
Lục Lâm Thiên khẽ cười một tiếng nói.
Lúc này, đối diện Lục Lâm Thiên vẻ mặt Hoàng Hổ có chút biến đổi, hắn thật không ngờ Lục Lâm Thiên thực sự ứng chiến.
Vốn bọn họ cũng chỉ muốn lăng nhục Lục Lâm Thiên một phen mà thôi, căn bản không ngờ tới hắn sẽ ứng chiến.
– Sao nào? Ngươi không dám sao? Không dám thì cút ra xa một chút.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói một tiếng.
– Lục Lâm Thiên này quả thực vô cùng kiêu ngạo giống như lời đồn nha.
– Không phải chỉ có tu vi Vũ Sư cửu trọng sao? Hoàng Hổ này là cường giả bài danh thứ ba mươi sáu, trong hàng đệ tử thân truyền cũng được coi là một cường giả, bằng vào chút thực lực của Lục Lâm Thiên không có khả năng thắng hắn.
– Vũ Sưu cửu trọng đấu với Vũ Phách tứ trọng, nếu Lục Lâm Thiên này thắng ta sẽ cắt cái đầu này.
– Thế nhưng dù sao Lục Lâm Thiên cũng là Vũ giả tam hệ, những tin đồn gần đây truyền tới dường như cũng không phải là giả.
Những đệ tử thân truyền đứng xem lúc này không ngừng nghị luận.
Đại bộ phận người ở đây cũng không xem trọng Lục Lâm Thiên.
Thiên phú của Lục Lâm Thiên vô cùng mạnh, đây là điểm không thể phủ nhận.
Thế nhưng thiên phú và thực lực không giống nhau.
Trên phương diện thực lực Vũ Sư cửu trọng làm sao có thể chống lại Vũ Phách tứ trọng? Nói cách khác là làm sao chống lại cường giả xếp thứ ba mươi sáu trên Long bảng?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...