Cung điện này ở trên đỉnh núi, diện tích mấy nghìn thước, hai bên cân đối, trên cung điện dường như được dát hoàng kim, dưới ánh sáng chiếu xuống lập lòe chiếu sáng, vô cùng rực rỡ.
Trước cung điện còn có một cái sân nhỏ, cả sân nhẵn mịn dường như là dùng một loại ngọc thạch không biết tên lát thành.
– Cung điện thật lớn nha.
Không hổ là Vân Dương Tông trong Tam tông – Tứ môn.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, trên đỉnh núi xây dựng một cung điện như vậy độ khó vô cùng lớn, tiêu hao nhân lực cùng tài lực không kể xiết, tuyệt đối không phải là số ít.
– Tham kiến chư vị trưởng lão.
Trước cung điện, có mười mấy đệ tử Vân Dương Tông hành lễ.
– Đều có tu vi Vũ Phách.
Lục Lâm Thiên ngẩn ra, hơn mười đệ tử này đều có tu vi Vũ Phách.
Xem ra đều đứng canh cửa, thực lực của Vân Dương Tông quả thực quá kinh khủng.
Lục Lâm Thiên cũng sớm chú ý tới, tổng cộng mười một vị trưởng lão Vân Dương Tông hắn đều gặp được.
Thế nhưng trong mười một người này toàn bộ đều là Vũ giả.
Đường đường Vân Dương Tông không có khả năng không có Linh giả tồn tại.
Dù sao nếu có Linh giả lên núi sẽ trực tiếp thu làm đệ tử thân truyền.
Vì vậy nhất định trong Vân Dương Tông còn có không ít Linh giả, chí ít cường giả Linh Suất vẫn phải có.
Thế mà hiện tại mười một trưởng lão một Linh giả cũng không có.
Vì vậy Lục Lâm Thiên thầm suy đoán, thực lực Vân Dương Tông mà hắn thấy có lẽ chỉ là mặt ngoài mà thôi.
Theo chúng trưởng lão đi vào trong cung điện.
Bên trong cung điện vô cùng xa hoa khiến cho hắn trợn mắt há mồm.
Sau khi đi qua mấy hành lang có không ít đệ tử Vân Dương Tông hành lễ thì rốt cuộc Lục Lâm Thiên cũng theo chúng trưởng lão đi tới đại điện.
Lọt vào trong tầm mắt của hắn là một đại điện có thể chứa tầm ba trăm người, giống như hội trường của kiếp trước.
Bốn phía đại điện có không ít đệ tử Vân Dương Tông đứng đó giống như đang mở trận địa sẵn sàng đón địch.
Khí tức tất cả đệ tử đều không ngoại lệ là Vũ Phách.
Lúc này trong đại điện có một thân ảnh đang ngồi đó.
Người này tuổi tác chừng bốn mươi, có lẽ nhiều hơn một chút, hai mắt sáng sủa trong suốt mang theo một chút thâm thúy khiến cho người khác không thể nhìn thấu.
Mũi thẳng, ngũ quan giống như tạc tượng, góc cạnh rõ ràng mà anh tuấn.
Mặc trường bào màu xanh, phía sau có áo choàng, toàn thân toát lên vẻ hoang dã không câu nệ kèm theo đó là uy thế khiếp người.
– Tham kiến tông chủ.
Chúng trưởng lão hành lễ.
– Đây là tông chủ Vân Dương Tông – Vân Khiếu Thiên sao?
Lục Lâm Thiên sợ hãi than, so với trí tưởng tượng của hắn khác nhau quá lớn.
Một trong thập đại cường giả của Linh Vũ đại lục, một trong những tông chủ của Tam tông – Tứ môn không ngờ lại trẻ như vậy.
Lục Lâm Thiên cũng vội vàng hành lễ.
Hắn khẽ cau mày, hắn có cảm giác vị tông chủ này và bản thân dường như đã gặp mặt, có chút cảm giác quen thuộc.
Thế nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra.
Chỉ là Lục Lâm Thiên lại khẳng định mình chưa từng gặp mặt Vân Khiếu Thiên này, loại cảm giác này rất kỳ quái.
– Chúng trưởng lão, mời ngồi.
Sư huynh, ngươi cũng tới sao? Mời ngò.
Trên ghế, Vân Khiếu Thiên khẽ cười, thanh âm trầm thấp dường như có thể xuyên thấu chung quanh.
– Tông chủ sư đệ, ta muốn nói chuyện với ngươi một chút.
Ta định thu một đồ đệ, ngươi không có ý kiến gì chứ?
Vũ trưởng lão nhanh chóng tiến lên, trực tiếp ngồi xuống dưới bảo tọa thứ nhất, chúng trưởng lão cũng lần lượt ngồi xuống.
Lục Lâm Thiên nhìn thoáng qua một chúng.
Mười một trưởng lão lần lượt ngồi xuống phía sau Vũ trưởng lão.
Cũng chính là Dương trưởng lão và một lão giả mặc trường sam màu đen.
Hai người này cũng chính là hai người mà Lục Lâm Thiên đoán cảnh giới đã đạt tới Vũ Vương.
Mà Triệu Vô Cực lúc này ngồi đối diện bọn họ, lần lượt là những trưởng lão khác.
Từ chỗ ngồi của mọi người Lục Lâm Thiên có thể đoán ra địa vị cao thấp trong Vân Dương Tông.
Thực lực của Triệu Vô Cực dường như cũng không mạnh hơn Tạ trưởng lão và Tống trưởng lão.
Thế như vị trí lại cực cao, điều này làm cho hắn có chút nghi hoặc.
Chỉ là lúc này Lục Lâm Thiên cũng có thể nhìn thấy được tuy rằng Vũ trưởng lão có thực lực thấp nhất nhưng địa vị lại cao nhất, từ cách nói chuyện với Vân Khiếu Thiên là có thể biết được.
– Sư huynh, ngươi muốn thu đệ tử sao? Không thành vấn đề, thu ai cũng được.
Trên bảo tọa, Vân Khiếu Thiên cười nói với Vũ trưởng lão.
– Khục khục.
Tạ trưởng lão vội ho một tiếng rồi nói.
– Vũ trưởng lão thu đồ đệ đương nhiên là chuyện tốt, ngoại trừ Lục Lâm Thiên ra thì những tân sinh đệ tử kia Vũ trưởng lão chọn ai ta cũng không có ý kiến.
– Thúi lắm, các ngươi có ý gì? Lần trước lựa chọn đệ tử thân truyền các đã chọn hết.
Bây giờ ta chọn một người các ngươi lại không cho.
Ta nói cho các ngươi biết, đồ đệ như Lục Lâm Thiên ta quyết thu rồi.
Vũ trưởng lão lập tức nổi bão.
– Vũ trưởng lão, ngươi cũng không thể không giảng đạo lý như vậy chứ.
– Chúng ta nên bàn bạc lại một chút, xem ai thích hợp nhất thu Lục Lâm Thiên làm đồ đệ.
Trên một tòa cự phong có một đình viện u nha, lúc này trong đình viện có hai thân ảnh xinh đẹp.
Một nữ nhân trong đó tuổi chừng mười mấy, mặc trang phục màu xanh.
Trang phục trên người không thể che đi đường cong lung linh, eo thon nhỏ nhắn, cặp đùi thon dài, ngũ quan tuyệt mỹ, quả thực giống như tiêu tử không ăn khói lửa nhân gian.
Một bóng hình xinh đẹp khác thì mặc trang phục giống như nhà hoàn, ngũ quan thanh tú, tuổi chừng mười mấy.
Nếu Lục Lâm Thiên ở đây không chừng thấy hai nàng này sẽ lập tức chạy trối chết.
Hai nàng này không phải ai khách chính là hai cô gái có trang phục tuyệt đẹp hắn từng gặp trong sơn mạch Vụ Đô.
Ban đầu Lục Lâm Thiên không ngờ nữ nhân này lại độc ác như vậy, mãi sau khi nếm thử tư vị không dễ chịu của Toàn Tâm Châm hắn mới chạy trốn chết, sau đó gặp được lão độc vật Thôi Hồn Độc Suất Đông kia.
– Vô Song tỷ, ngươi có ở đây không?
Nữ tử mặc trang phục màu xanh đi tới bên ngoài đình viện nũng nịu kêu lên một tiếng.
– Hồng lăng, sao ngươi lại rảnh rổi tới đây?
Trong đình viện lúc này có bốn thân ảnh đi ra.
Chính là đám người Lục Vô Song, Độc Cô Băng Lan, Thúy Ngọc còn có Dương Diệu trong đó.
Đối với nữ nhân trước mắt này mọi người vô cùng quen thuộc.
Chính là yêu nghiệt nổi danh trong Vân Dương Tông, nữ nhi của Tông chủ, tuổi tác xấp xỉ chúng nữ.
Sau khi trở thành đệ tử thân truyền bọn họ liền quen nàng.
Người xưa có câu vật họp theo loài, những nữ tử tuyệt mỹ này tự nhiên sẽ nhanh chóng thân quen với nhau, xưng làm tỷ muội, tình cảm vô cùng tốt.
– Gần đây ta đều phải tu luyện khó chịu muốn chết, cho nên qua gặp mọi người.
Nữ tử mặc trang phục màu xanh mỉm cười nói.
Dung nhanh tuyệt mỹ không dưới Lục Vô Song.
Mà thiên phú tu luyện của nữ tử này cũng khiến cho chúng nữ Vô Song, ngay cả Dương Diệu là Vũ giả song hệ cũng ảm đạm thất sắc không ít.
Bởi vì nữ nhân này là yêu nghiệt nổi danh ở Vân Dương Tông, Vũ giả tam hệ, mới có mười chín tuổi mà tu vi đã đạt tới Vũ Phách tam trọng, loại thiên phú và thực lực khủng bố này khiến cho bọn họ xấu hổ không thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...