Sắc mặt đám người Viêm Hỏa kinh hãi, tất cả mọi người rốt cục biết rõ Lục Lâm Thiên muốn gì, đối phương muốn luyện chế bọn họ thành khôi lỗi sống.
Tất cả mọi người hối hận, hối hận tại sao mình lại tới Phi Linh Môn, hiện tại rơi vào kết cục này.
Chỉ tiếc hiện tại hối hận đã muộn, trên người bị cấm chế, ngay cả tự bạo cũng không làm được, nếu so với bị luyện thành khôi lỗi, tất cả mọi người sẽ không do dự tự bạo, như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều.
- Ah!
Tiếng kêu gào thảm thiết, đám người Viêm Hỏa khϊếp sợ, đau đớn tuyệt đối rất thê thảm, linh hồn run rẩy, trong nội tâm rung động vì trêu chọc Lục Lâm Thiên.
Cảnh tượng tàn nhẫn huyết tinh này lại không làm Lục Lâm Thiên cảm thấy tàn nhẫn huyết tinh gì cả, từ lúc rời Lục gia đến bây giờ, Lục Lâm Thiên đã sớm hiểu thực lực của mình không đủ, kẻ địch sẽ tàn nhẫn với mình như thế, đi lên con đường tu luyện này không có nhân từ gì đáng nói, tu luyện vô tình!
Đây không phải người bình thường, thân là tu luyện giả, một khi đạp vào con đường tu luyện, sẽ thân bất do kỷ, thân là tu luyện giả, tất cả đều dựa vào thực lực nói chuyện, mạnh được yếu thua chính là như thế, không có gì tàn nhẫn hay không tàn nhẫn, cường giả vi tôn, đạo lý này Lục Lâm Thiên quá hiểu.
Cho nên giờ phút này, Lục Lâm Thiên cũng không có cảm thấy tàn nhẫn, tàn nhẫn với kẻ địch, tốt hơn kẻ địch tàn nhẫn với mình, cũng tốt hơn tàn nhẫn với thân nhân của mình.
Thời gian từ từ trôi qua, thời gian trôi qua mấy ngày, đối với Phá Giới Cảnh, Ngộ Chân Cảnh, đặc biệt là Thông Thiên Cảnh không tính là cái gì.
Nhưng đối với đám người Viêm Hỏa, thời gian một ngày như một năm.
Đại khái hai ngày sau, lúc này một thân thể đi ra khỏi Luyện Khung Đỉnh, thân hình màu xanh tối, hào quang kim loại u ám, ánh mắt hiện ra vẻ tái nhợt và ánh mắt lạnh như băng.
Xùy!
Cuối cùng Lục Lâm Thiên đánh ra một thủ ấn biến hóa, một đạo năng lượng quỷ dị xuyên thấu qua Luyện Khung Đỉnh, đánh vào trong thân thể Phá Giới Cảnh của Liệt Hỏa Môn.
Vù vù!
Thân thể lập tức nhảy ra khỏi Luyện Khung Đỉnh, khí tức quanh người tăng lên, khí tức khủng khϊếp đang hội tụ lại, năng lượng bộc phát, chấn động không gian không ngừng sinh ra, động tĩnh tuyệt đối không nhỏ, qua thật lâu mới khôi phục lại.
- Chân khôi sơ giai, tuyệt đối có thể so với Ngộ Chân Cảnh sơ giai.
Khóe miệng Lục Lâm Thiên cười thỏa mãn, thân ảnh đáp xuống trước mặt Lục Lâm Thiên.
Lúc này thân thể đã hình thành một tầng u ám sáng bóng, năng lượng cường hãn từ trong người bạo phất ra ngoài, từ khí tưc của nó, Lục Lâm Thiên không khó biết rõ cấp độ của khôi lỗi này, chân khôi sơ giai, tuyệt đối có thể so với Ngộ Chân Cảnh sơ giai.
- Chủ nhân.
Khôi lỗi cung kính đứng trước mặt Lục Lâm Thiên, âm thanh lạnh như băng không có bất kỳ cảm tình gì, nhưng trong mắt lại cung kính tuyệt đối, chỉ cần trong đầu hắn có ấn ký linh hồn, hắn tuyệt đối không phản bội.
Lục Lâm Thiên cười nhạt, luyện chế một chân khôi sơ giai, tiêu hao đối với Lục Lâm Thiên mà nói là không đáng kể.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn đám người Viêm Hỏa sau lưng, ánh mắt bọn họ sợ hãi, linh hồn đang run rẩy, nếu lúc này có thể nhúc nhích, bọn họ sẽ lựa cọn tự bạo, cũng không muốn bị luyện thành khôi lỗi.
Mấy ngày qua, bọn họ cảm thấy sống một ngày dài bằng một năm, cảnh tượng kia cực kỳ thê thảm, với tâm tính của bọn họ cũng phải sợ hãi.
- Không cần khẩn trương, cho các người lựa chọn, một là bị ta luyện chế thành khôi lỗi, các ngươi cũng nhìn thấy, luyện chế người sống, thực lực các ngươi tăng cường không ít đấy.
Lục Lâm Thiên nhìn qua mọi người, lạnh nhạt cười nói:
- Thứ hai, gia nhập Phi Linh Môn, nhưng mà phải nhắc nhở các ngươi, nếu ai dám phản bội, kết cục nhất định sẽ thê thảm hơn bị luyện thành khôi lỗi gấp mười lần.
Mấy người nghe vậy, mấy Phá Giới Cảnh sững sờ, trong mắt lập tức mừng rỡ, sau đó nói:
- Ta nguyện ý gia nhập Phi Linh Môn, ta nguyện ý gia nhập.
- Ta rời khỏi Liệt Hỏa Môn, ta nguyện ý gia nhập Phi Linh Môn, tha ta một mạng.
Mọi người không ngừng đáp ứng, Lục Lâm Thiên chậm rãi đến Viêm Hỏa trước người, mắt thấy Viêm Hỏa, thò tay vuốt lông mày đỏ rực của Viêm Hỏa, nói:
- Viêm Hỏa, ngươi lựa chọn thế nào, nếu mang ngươi luyện chế thành khôi lỗi, thực lực chắc chắn không tồi đâu.
- Ta không muốn chết, lưu ta một mạng, về sau mạng của ta sẽ là của ngươi.
Viêm Hỏa nhìn Lục Lâm Thiên, trong mắt còn mang theo hoảng sợ.
Lục Lâm Thiên cười cười, nói:
- Ngươi rất thức thời, thế nhưng ta phải làm sao tin tưởng ngươi?
Ánh mắt Viêm Hỏa hoảng sợ, nói:
- Không có người nào muốn chết, ta cũng giống như vậy, ta cũng không muốn chết, cho nên ta gia nhập Phi Linh Môn, về sau mạng của ta sẽ là của ngươi, ta có thể thề, nhưng mà ngươi không tin ta, ta cũng không có cách nào.
Lục Lâm Thiên cười cười, không ai muốn chết, đã luyện chế khôi lỗi chấn nhϊếp, mọi người ở đây phản ứng như thế là bình thường, cúi đầu nói với Viêm Hỏa:
- Ta có một biện pháp, trong tay của ta có một viên độc đan, phục dụng xong, chỉ cần phản bội ta, không có giải dược, đến lúc đó muốn sống không được, muốn chết không xong, ngươi nguyện ý ăn vào, ta sẽ tin tưởng ngươi.
Ánh mắt Viêm Hỏa chớp động, không có bao nhiêu do dự, nói:
- Ta nguyện ý ăn độc đan!
- Tốt, sảng khoái.
Lục Lâm Thiên cười cười, trong tay xuất hiện một viên đan dược, hắn nhét vào miệng Viêm Hỏa, lúc này mới cởi bỏ cấm chế cho Viêm Hỏa.
Xùy!
Trong nháy mắt Viêm Hỏa vừa mới khôi phục, áo bào xanh vung lên, thân ảnh Viêm Hỏa biến mất.
- Ngươi thì sao?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn qua một tên Ngộ Chân Cảnh cao giai.
Lục Lâm Thiên thôn phệ ba Ngộ Chân Cảnh cao giai, cuối cùng vẫn còn một Ngô Chân Cảnh cao giai, tu vị cấp độ của người này không kém gì Bạch Kinh Đường, thậm chí còn trên cả Thạch Ngọc Đồ.
Người này có râu quai nón, cao to thô kệch, tóc ngắn mắt to, hắn lập tức trả lời Lục Lâm Thiên:
- Ta cũng nguyện ý gia nhập Phi Linh Môn, ta cũng nguyện ý ăn độc đan, ta cũng không muốn chết, ta còn chưa sống đủ, thù lớn chưa trả, bỏ qua cho ta đi.
Lục Lâm Thiên cười cười, nói:
- Ngươi rất tự giác, ngươi tên gì?
Ánh mắt đại hán run rẩy, nói:
- Ta tên Đồng Thất, ta trước kia chưa từng gϊếŧ qua người Phi Linh Môn, ta là tu luyện giả thổ thuộc tính và hỏa thuộc tính áo nghĩa, ta phòng ngự và công kích đều rất mạnh, ngươi lưu ta lại, ta sẽ xuất lực cho Phi Linh Môn.
- Thật sao?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên mỉm cười, lập tức cầm đan dược nhét vào miệng Đồng Thất, sau đó giải cấm chế, phất tay cho hắn biến mất.
- Các ngươi nguyện ý gia nhập Phi Linh Môn, cũng có thể lưu lại một mạng, nhưng các ngươi ghi nớ, ngày khác phản bội, nhất định sẽ sống không được, muốn chết không xong.
Vừa dứt lời, trong mắt Lục Lâm Thiên bắn ra hào quang, không gian chung quanh lạnh lẽo giống như rơi vào hầm băng, mọi người khϊếp sợ.
Xùy!.
Thân ảnh Lục Lâm Thiên lóe lên, lập tức cởi bỏ cấm chế của bốn Phá Giới Cảnh.
Lục Lâm Thiên bắt mấy Phá Giới Cảnh này đều trỉa qua lựa chọn, đều đạt đến Phá Giới Cảnh cao giai, thực lực thấp thì gϊếŧ chết, cũng không được Lục Lâm Thiên chú ý.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...