Đỉnh Phong Thiên Hạ


- Ngươi, ngươi là người nào, Thị Huyết Giáo!   
Còn lại một tên Phá Giới Cảnh trung giai, sắc mặt tên này đầy sợ hãi, đến thời điểm này hắn biết mình đá vào tấm sắt rồi.

Người này còn chưa nói xong, thân ảnh Lục Lâm Thiên đã xuất hiện trước mặt hắn, đánh ra mấy đạo cấm chế sau đó bắt hắn như bắt gà.

- Là cường giả, chạy mau.

Còn lại vài chục tên đệ tử Thị Huyết Giáo, nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt rung động thật lớn, cũng không biết là ai hô to một câu, lập tức bỏ chạy thục mạng, không dám dừng lại chút nào.

Mắt thấy mấy chục tên tu vị Hậu Thiên trốn chạy để khỏi chết, Lục Lâm Thiên không có ý động thủ tiếp, những tu vị Hậu Thiên không ảnh hưởng với mình quá lớn.

- Thật mạnh!  
Phạm Thống hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Lục Lâm Thiên đầy kính nể.

Hắn thật sự không nghĩ tới thực lực Lục Lâm Thiên lại cường hãn tới mức này, giơ tay nhấc chân có thể bắt ba tên Thị Huyết Giáo Phá Giới Cảnh, trong đó còn có một tên tu vị Phá Giới Cảnh cao giai.

Lục Lâm Thiên thu ba tên Phá Giới Cảnh vào trong nhẫn trữ vật, khóe miệng cười vui vẻ, trong Thị Hoang Thế Giới, nơi này quả thật quá phù hợp với hắn, đối với người khác mà nói, có lẽ nơi này rất kém, nhưng đối với chính mình thì đây chính là thiên đường.

- Lâm Thiên huynh đệ, thì ra ngươi muốn bắt sống, tiếp theo nhất định phải cho ta ra tay mới được, ta nhất định lưu người sống cho ngươi.

Thân thể khôi ngô của Kim Viên đến bên người Lục Lâm Thiên, cũng không khó nhìn ra, Lục Lâm Thiên dường như muốn bắt sống, giao thủ gần đây hắn liên tục bắt sống, chắc là có tác dụng.


- Đương nhiên, nếu lần sau gặp kẻ không có mắt, làm phiền Kim Viên đại ca ra tay.

Lục Lâm Thiên cười cười, hắn bay tới bên người Phạm Thống, nhìn qua chung quanh tiêu điều, trong không khí còn xen lẫn mùi huyết tinh, nói:  
- Nơi này còn cách bảo địa có xa không?  
- Không phải quá xa, đoán chừng đến lúc hoàng hôn là có thể tới nơi.

Phạm Thống ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói với Lục Lâm Thiên.

- Dẫn đường đi, chúng ta đi tới nhanh thôi.

Lục Lâm Thiên thu hồi tọa giá khôi lỗi, người Thị Huyết Giáo đã sớm tới đây, mình bây giờ cần phải tăng thêm tốc độ mới được, bằng không Thị Huyết Giáo sẽ tìm tới trước.

Ba người bay đi, nhanh chóng biến mất giữa không trung.

Sưu sưu!  
Thời điểm Lục Lâm Thiên, Kim Viên, Phạm Thống rời đi chừng nửa canh giờ, giữa không trung cs không ít thân ảnh đáp xuống, trong đó có mấy đạo thân ảnh là vài tên Hậu Thiên vừa đào tẩu.

- Huyết trưởng lão, chính là nơi này, Lô trưởng lão và hai vị hộ pháp bị bắt ở đây.

Một tên tu vị Hậu Thiên sắc mặt băng hàn nói với lão giả toàn mùi huyết tinh.

- Nhất định là tiểu tử Phạm Thống và hai tên kia, xem ra hai người kia đã biết trong sơn mạch Huyết Đô có bảo vật, cho nên mới đi tới sơn mạch Huyết Đô.

Ánh mắt lão giả âm hàn, mùi huyết tinh bay ra khỏi người, khí thế như có như không.

- Huyết trưởng lão, U Trảo lão quỷ hai người bị gϊếŧ, Lô trưởng lão ba người bị bắt, sợ rằng lành ít dữ nhiều, ba người này nhất định không thể buông tha.

Một tên đại hán nói ra.

- Ba người này không có rời khỏi sơn mạch Huyết Đô, phân phó xuống, triệu tập đội ngũ phong tỏa cả sơn mạch Huyết Đô.

Huyết trưởng lão trầm giọng nói.

- Huyết trưởng lão, sơn mạch Huyết Đô không có động tĩnh lớn, nếu chúng ta đại quy mô phong tỏa sơn mạch Huyết Đô, sợ rằng sẽ có người chú ý tới sơn mạch Huyết Đô.

Một phu nhân trung niên nói với lão giả ngược phu nhân này hơi già, nhưng vẫn còn vài phần vũ mị.

- Hai người kia có thể trấn áp Lô Đao, thực lực chỉ sợ đã tới Ngộ Chân Cảnh, không phải quá dễ đối phó, chặn gϊếŧ không dễ dàng, vì bảo hiểm, vậy thông tri trong giáo, phái người tới phụ trợ, tóm lại không thể cho ba người kia còn sống rời đi.


Huyết trưởng lão do dự một lúc, vẫy tay nói với tên tu vị Hậu Thiên.

- Vâng, Huyết trưởng lão.

Một tên tu vị Hậu Thiên kính sợ đáp, thân ảnh lóe lên rời đi.

Hoàng hôn, trong sơn mạch Huyết Đô phủ thêm một tầng màu bạc, sơn mạch tà dương chói chan bao phủ nơi nơi.

Sưu sưu.

Tiếng xé gió chấn động, ba đạo thân ảnh xuất hiện ở giữa không trung, chính là Lục Lâm Thiên, Kim Viên, Phạm Thống ba người.

- Lục đại nhân, Kim đại nhân, phía trước chính là huyết sát thâm uyên, cũng là vị trí chúng ta cần tìm, huyết sát thâm uyên chính là trung ương của sơn mạch Huyết Đô, bên trong có không ít hiểm cảnh, bình thường có một ít người lớn mật mạo hiểm, tìm kiếm một ít kỳ ngộ, nhưng mà chưa từng có người nào tìm ra chỗ tốt gì, nhưng vật bình thường thỉnh thoảng vẫn bị phát hiện.

Phạm Thống nói với Lục Lâm Thiên cùng Kim Viên.

- Khí huyết sát thật nồng đậm, huyết sát thâm uyên phía trước là nơi nào?  
Lục Lâm Thiên nhìn bầu trời, trên không trung có khí tức huyết sát nhàn nhạt.

Có đại hồn anh trong thân thể, làm cho Lục Lâm Thiên quan sát khí tức huyết sát rất tỉ mỉ.

Lục Lâm Thiên có thể cảm giác được, càng tới gần phía trước, khí huyết sát lại càng nồng đậm, loại khí huyết sát này làm người tu vị thấp phát lạnh.

- Lục đại nhân, huyết sát thâm uyên nghe nói cách đây thật lâu chính là một sơn môn lớn, về sau phát sinh đại chiến, hang ổ bị người ta san thành bình địa, sau đại chiến tử thương vô số, máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng, từ đó về sau sơn mạch Huyết Đô biến thành bộ dáng này, khí tức huyết sát tỏa ra các nơi, ngay cả cây cỏ cũng không mọc được.

Phạm Thống nói:  

- Nhưng năm tháng quá lâu, cũng không có ai nhớ sơn môn này đại chiến với ai, loại chuyện này diễn ra hằng ngày trên Thị Hoang Thế Giới, bởi vậy cũng không có ai nhớ kỹ.

- Nhưng sơn mạch Huyết Đô này lại là hiểm địa nổi danh trong Thị Hoang Thế Giới, chúng ta đang đi trên đường an toàn, ta lại quen thuộc địa hình, có rất nhiều địa phương tràn đầy nguy hiểm.

Trong khi nói chuyện, Phạm Thống cũng cực kỳ tự hào, có thể tới nơi này cũng là nhờ hắn quen thuộc địa hình, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

- ngươi biết được chuyện gì?  
Lục Lâm Thiên nhìn qua Phạm Thống, thực lực tên này không được, nhưng đi tới bây giờ có tác dụng không nhỏ.

- Đó là đương nhiên, Phạm Thống ta là lỗ tai đen nổi danh vùng này, chuyện gì cũng biết một ít, không ít người chuyên môn tới tìm ta hỏi tin tức, rất nhiều tin tức người khác không biết, ra biết rõ ràng.

Phạm Thống mấy ngày qua ở chung với Lục Lâm Thiên, Kim Viên hai người, phát hiện hai người này cực kỳ hiền hoà, khác với các cường giả khác, ngược lại cũng thở ra một hơi, nói như vậy, cơ hội hắn sống sót sẽ lớn hơn rất nhiều.

- Ta nói Phạm Thống, ngươi có nên đổi tên hay không, ngươi không phải không biết cái tên này rất không tự nhiên sao?  
Lục Lâm Thiên nhịn không được nói với Phạm Thống, cái tên này rất không tốt.

- Ta biết rõ tên này sẽ làm người ta cười, nghe rất không được tự nhiên, nhưng ta không có ý định đổi, bởi vì tên này làm ta nhớ một ít chuyện, những chuyện này là động lực giúp ta cố gắng, ta tình nguyện bị cười ta cười cũng không hy vọng động lực biến mất.

Phạm Thống nhớ tới cái gì, trong mắt xuất hiện hào quang.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui