Đỉnh Phong Thiên Hạ


- Ta không ngờ ngươi lại hiểu lực lượng không gian, sau khi rời khỏi cấm chế không gian này kỳ thực ta định đi tới chỗ đại cơ duyên rồi đối phó với ngươi cũng không muộn.

Tiếp tục một đoạn thời gian nữa ta có thể triệt để dung hợp Âm Đàm, khi đó muốn đối phó với ngươi sẽ vô cùng dễ dàng.

Thế nhưng không ngờ ngươi lại bị tên nhân loại kia làm trọng thương.  
Ánh mắt Lục Lâm Thiên âm trầm, trầm giọng nói:  
- Thực lực của ngươi quá mạnh mẽ, bắt Vũ Đế tam trọng nhân loại kia, ta đoán ngươi muốn thôn phệ người này.

Đến lúc đó rất có thể ngươi lại đột phá một tầng nữa.

Thực lực càng mạnh hơn nữa.

Khi đó ta muốn đối phó với ngươi sẽ càng thêm phiền phức.

Cho nên hiện tại ta đổi ý, đối phó với ngươi ngay bây giờ.

Không cho ngươi bất kỳ cơ hội nào nữa.  
- Xem ra ta suy đoán không sai.

Ngươi không có ý tốt với ta.  
Trên khuôn mặt trắng bệch của Lục Lâm Thiên, ánh mắt khẽ đổi, hít sâu một hơi nói.  
- Ngươi luôn đề phòng ta?  
Âm Minh ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Thiên, trầm giọng nói:  
- Từ lúc nào ngươi đã hoài nghi ta?  
- Ngại quá, từ trước tới nay ta không tín nhiệm ngươi.  
Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng nói:  
- Nhưng tới khi vào trong không gian bị cấm chế này ta mới xác định được ngươi không có ý tốt.  

- Làm sao ngươi biết được?  
Âm Minh rất là kinh ngạc nói.  
- Bởi vì cấm chế không gian này chính là do cường giả Chu Tước Hoàng tộc bố trí.

Nếu như chưa từng có ai đi vào, hơn phân nửa sẽ lưu lại khí tức tàn hồn của hắn.

Thế nhưng nơi này chỉ để lại thân thể của cường giả Chu Tước Hoàng tộc, không có bất kỳ khí tức tàn hồn nào.

Hơn nữa ta đã kiểm tra qua, trong không gian này mơ hồ còn có khí tức giống như ngươi.

Cho dù ngươi vừa tiến đến lập tức cố ý phóng ra khí tức của ngươi để che đậy, thế nhưng vẫn khó tránh khỏi sự dò xét của ta.  
Lục Lâm Thiên nhìn Âm Minh, khẽ thở dài nói:  
- Cho nên ta suy đoán, cấm chế không gian này là địa phương ngươi thường xuyên tiến vào.

Bởi vì ngươi thôn phệ tàn hồn của cường giả Chu Tước Hoàng tộc này, cho nên trên người ngươi có khí tức của Chu Tước Hoàng tộc.

Ngươi cũng có thể tự do ra vào cấm chế không gian này.  
Nghe Lục Lâm Thiên nói, đối mắt xinh đẹp của Tử Yên biến đổi, những chuyện này nàng hoàn toàn không chú ý tới.

Mà hắn không ngờ lại cẩn thận như vậy.  
- Đúng vậy, ngươi đoán đúng rồi.

Tàn hồn của Chu Tước Hoàng tộc này đã bị ta thôn phệ từ lâu.

Kỳ thực không gian bị cấm chế này cũng là nơi ở của ta.

Cũng bởi vì không gian bị cấm chế này cho nên bao nhiêu năm qua Âm Đàm cũng không có cách nào làm gì được ta.

Ta đem bọn ngươi tới đây vốn muốn vây khốn các ngươi, sau đó lại nghĩ biện pháp đối phó với ngươi.

Không ngờ ngươi lại hiểu được lực lượng không gian.  
Âm Minh cũng kinh ngạc nhìn về phí Lục Lâm Thiên, lạnh nhạt nói:  
- Thế nhưng nhân loại nhà ngươi có thông minh thì sao? Vẫn nằm trong sự khống chế của ta.

Hiện tại ngươi đã bị trọng thương, còn ta đã khôi phục.

Còn dung hợp không ít thực lực của Âm Đàm, ngươi đối với ta đã không còn sự uy hϊếp.  
- Ngươi biết tại sao ta vừa gặp cường giả Thác Bạt Hoàng tộc thì lập tức trốn đi không?  
Lục Lâm Thiên nhìn Âm Minh, giờ phút này trong mắt hắn không có một chút lo lắng nào.

Thậm chí khóe miệng trong lúc mơ hồ còn nhếch lên nở nụ cười lạnh.  
- Bởi vì thực lực của ngươi không phải là đối thủ của hắn.

Tu vi của hắn là Vũ Đế lục trọng hậu kỳ, ngươi chỉ là Vũ Đế tam trọng đỉnh phong.

Cho dù mạnh mẽ như thế nào cũng không phải là đối thủ.

Trong một chiêu ngươi đã bị trọng thương, cho nên chỉ có thể trốn mà thôi.  
Âm Minh lạnh nhạt nói.  

- Sai rồi, bởi vì ta muốn đối phó với ngươi.

Đối với ta mà nói, ngươi mới là kẻ mà ta cần phòng bị và đối phó nhất.

Mà lão cẩu của Thác Bạt Hoàng tộc kia ta có thể chậm rãi đối phó.

Nếu như ta lưỡng bại câu thương với hắn, vậy thì ngươi sẽ thừa cơ ra tay với ta.  
Khóe miệng Lục Lâm Thiên nhếch lên.  
- Hừ, hóa ra ngươi đã sớm có chuẩn bị.

Thế nhưng bây giờ ngươi đã bị trọng thương.

Ngươi có thể làm khó dễ gì được ta? Ngươi đã quá coi trọng thực lực của mình rồi.  
Âm Minh âm trầm nhìn Lục Lâm Thiên nói.  
- Ngươi phát triển trong Thiên Trủng, tuy rằng âm hiểm có thừa.

Thế nhưng dù sao cũng thiếu khuyết kinh nghiệm a.  
Lục Lâm Thiên cười cười, miệng thở ra một ngụm trọc khí trong bụng.

Lập tức khuôn mặt trắng bệch và khí tức suy yếu trong ánh mắt kinh ngạc của ba người Tử Yên, Kim Xà Đại Đế, Âm Minh hoàn toàn trở lại bình thường.

Khuôn mặt hồng nhuận, tinh thần sáng láng, hoàn toàn không có dấu vết trọng thương.  
- Ngươi...!Ngươi cố ý.

Ngươi không bị thương?  
Âm Minh biến sắc, nói:  
- Nhưng ngươi vừa mới chịu một chưởng của ta a.

Ngươi chỉ có tu vi Vũ Đế tam trọng, sao có thể chống lại.  
- Nhìn bộ dáng này của ta giống như bị thương sao? Thực lực của lão cẩu Thác Bạt Hoàng tộc kia tuy rằng rất mạnh, thế nhưng muốn làm trọng thương ta hắn còn chưa làm được.

Về phần ngươi, thực lực không dưới Thác Bạt lão cẩu kia, thậm chí sau khi ngươi dung hợp Âm Đàm kia dường như còn mạnh hơn một ít.

Chỉ tiếc là trong công kích của ngươi đại đa số là công kích linh hồn.


Cho nên đối với ta không có một chút hiệu quả nào.  
Lục Lâm Thiên nói xong, khóe miệng nở nụ cười tà.  
- Nhân loại đáng chết, không ngờ lại che dấu sâu như vậy.

Nhưng mà ngươi cho rằng bằng vào thực lực của ngươi có thể chống lại ta sao? Ta khôi phục tới thời kỳ toàn thịnh, lại còn chỗ tốt khi thôn phệ Âm Đàm, lực lượng lôi điện của ngươi không có bao nhiêu tác dụng với ta.  
Âm Minh càng thêm âm trầm, nàng không ngờ tất cả bố trí của mình đều nằm trong toan tính của nhân loại kia.  
- Ta không định dùng lực lượng lôi điện, đối phó với ngươi kỳ thực cũng không khó khăn lắm.

Ngươi muốn đoạt xá ta? Ngươi không biết rằng kỳ thực ngươi đối với ta cũng là một vật đại bổ a.  
Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, trong mắt thậm chí còn hiện lên vẻ mừng rỡ.  
Hiện tại Lục Lâm Thiên đang nói thật, tuy rằng Âm Minh này thực lực cường hãn, thế nhưng đối phó với Âm Minh này, đối với Lục Lâm Thiên mà nói thực sự không khó.

Bởi vì Âm Minh này là do tàn hồn và sát khí ngưng tụ thành linh hồn thể.

Đối với công kích linh hồn Lục Lâm Thiên đã ở thế bất bại.  
Mà Âm Minh này muốn đoạt xá hắn, đối với Lục Lâm Thiên mà nói càng không có một chút áp lực nào.

Ngay cả Thái Cổ U Minh Viêm cũng bị kim đao màu vàng áp chế.

Cho nên muốn đối phó với Âm Minh này, tự nhiên không cần phải nói.

Nếu như Âm Minh này muốn đoạt xá hắn, Lục Lâm Thiên dám cam đoan Âm Minh đi vào sẽ bị chém thành mảnh vỡ.  
Chỉ là Lục Lâm Thiên không dám làm như vậy, nếu như Âm Minh bị kim đao màu vàng xử lý, hắn không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt.

Tất cả sẽ bị kim đao màu vàng thôn phệ.

Muốn đối phó với Âm Minh, dùng thực lực và thủ đoạn của Thái Cổ U Minh Viêm hiện tại, muốn đối phó với Âm Minh không có vấn đề quá lớn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui