- Có yêu thú trong nước nhìn thấy, lúc đó trên Địa Viêm đảo có biển lửa ngập trời.
Khiến cho toàn bộ Địa Viêm đảo biến mất.
Mãi đên hôm sau Địa Viêm đảo mới hiện lên trên Đông Hải.
Tử Yên nhìn Lục Lâm Thiên nói:
- Theo cường giả Thiên Địa các ta phỏng đoán, lúc ấy hẳn đã có cường giả chuẩn bị từ sớm, dùng thủ đoạn thông thiên, đem trọn không gian chung quanh Địa Viêm đảo phong ấn lại.
Lúc này mới có thể vô thanh vô tức tiêu diệt Địa Viêm đảo.
Sau đó cường giả Thiên Địa các ta đã tự mình đi qua Địa Viêm đảo điều tra qua.
Phát hiện trong đảo lưu lại lực lượng quỷ dị âm hàn.
Thế nhưng lại có khí tức nóng bỏng.
Cho nên cường giả ra tay với Địa Viêm đảo có lẽ hơn phân nửa là Đế giả thuộc tính hỏa hoặc là thuộc tính thủy.
Thiên Địa các ta cũng chỉ biết rõ như vậy mà thôi.
- Rốt cuộc là ai tiêu diệt Địa Viêm đảo? Sau đó có tìm được Vô Tự Thiên Thư hay không?
Lục Lâm Thiên nghi hoặc suy tư hỏi, tất cả đầu mối quá ít.
- Chín bản Vô Tự Thiên Thư, từ thời viễn cổ tới nay đã nhiều lần xuất hiện qua.
Nhưng sau này đều không rõ tung tích.
Lần này không biết có thể hội tụ chín bản Vô Tự Thiên Thư trong Thiên Trủng hay không.
Người có Vô Tự Thiên Thư có lẽ đều mang tới Thiên Trủng, chỉ sợ..
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tử Yên tràn ngập vẻ ngưng trọng.
- Sợ nhất cái gì?
Lục Lâm Thiên nhíu mày, hắn chưa từng thấy Tử Yên nghiêm trọng như vậy bao giờ.
- Sợ nhất còn không biết Vô Tự Thiên Thư ở nơi nào, căn bản còn không tiến vào trong Thiên Trủng.
Đến lúc đó sẽ không có cách nào gom đủ Vô Tự Thiên Thư.
Dựa theo các tiền bối trong tộc nói, nếu như không gom góp đủ chín bản Vô Tự Thiên Thư, tuyệt đối không có cách nào đạt được đại cơ duyên kia.
Mà chúng ta tới lúc đó hơn phân nửa sẽ vẫn lạc ở trong này.
Tử Yên nhìn Lục Lâm Thiên, khóe miệng nở nụ cười khổ.
- Sẽ không, chúng ta còn có hy vọng, không nhất định sẽ không tìm thấy.
Lục Lâm Thiên nói, hắn cũng chi có thể tự an ủi bản thân mình.
Thế nhưng trong lòng cũng ôm một tia hy vọng.
Ít nhất sư phụ Chí Thánh Đại Đế có thể làm cho một đạo linh hồn phân thân đi ra.
Sư phụ Bất Bại Kiếm Đế của đại ca Dương Quá cũng trốn đc ra ngoài.
- Hy vọng là vậy.
Tử Yên chỉ cho rằng Lục Lâm Thiên nói như vậy là an ủi nàng, khóe miệng nở nụ cười khổ.
Trải qua hơn một ngày khôi phục, vẻ mặt nàng đã hồng nhuận hơn trước.
- Đúng rồi, đại cơ duyên này cụ thể là cái gì? Có giống như lời Âm Minh hay không?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ biến đổi.
- Đại cơ duyên gì?
Tử Yên hỏi.
Lục Lâm Thiên đem chuyện Âm Minh muốn dẫn mình đi tìm đại cơ duyên nói với Tử Yên.
- Ta không biết việc này thật giả ra sao, cũng không biết Âm Minh kia thật tâm hay là có ý đồ gì khác.
Nếu như thật tâm thì chúng ta có thể đi xem.
Dù sao Âm Minh kia so với chúng ta còn quen thuộc nơi này nhiều hơn.
Nếu như là thực, chúng ta có đạt được hay không cũng là vấn đề lớn.
Bởi vì nếu như không có Vô Tự Thiên Thư, tất cả chỉ là nói suông.
Tử Yên ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Thiên nói.
Lục Lâm Thiên gật đầu, bất kể như thế nào hắn cũng phải đi nhìn xem, nếu như vận khí tốt có lẽ sẽ thu được cơ duyên.
Tử Yên thấy ý Lục Lâm Thiên đã quyết cho nên cũng chỉ có thể nhắc nhở Lục Lâm Thiên cẩn thận một chút.
Hai người rời khỏi Thiên Trụ giới cùng Tử Lôi Huyền Đỉnh.
Trong Thiên Trụ giới hơn bốn mươi ngày, thế nhưng ở bên ngoài chỉ hơn mười thời thần mà thôi.
Khi Âm Minh nhìn thấy Lục Lâm Thiên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong lúc mơ hồ nàng có thể cảm nhận được khí tức trên người Lục Lâm Thiên trong lúc vô hình tăng cường không ít.
Biến hóa trong thời gian ngắn ngủi tự nhiên khiến cho nàng giật mình.
Thế nhưng nàng cũng không hỏi nhiều.
Lục Lâm Thiên cùng Âm Minh tiếp tục xuất phát, Tử Yên đương nhiên theo sau lưng Lục Lâm Thiên.
Trên đường đi, có Âm Minh có thể tận lực giảm bớt không ít nguy hiểm.
Theo lời Âm Minh Lục Lâm Thiên mới biết được có không ít nơi là hiểm cảnh.
Còn có đại trận, lúc trước cường giả thứ mà cường giả tiến vào trong Thiên Trủng lưu lại, khắp nơi tràn ngập nguy cơ.
Đối với lời nói của Âm Minh Tử Yên hiểu rõ nhất, vốn trên đường đi nàng gặp không ít nguy hiểm.
Mấy thời thần sau, một sơn mạch khổng lồ liên miên không ngớt xuất hiện trước người Lục Lâm Thiên.
Ngọn núi sừng sững, hùng vĩ bao la.
Lục Lâm Thiên nhìn ngọn núi, lại lập tức phát tay ý bảo Tử Yên đứng trên không trung.
Nhìn ngọn núi liên miên cao ngất, trong lúc mơ hồ Lục Lâm Thiên cảm nhận được chỗ không ổn.
Trong sơn mạch liên miên hiện lên vẻ không bình thường.
Trên không trung có sương mù màu trắng dày ngăn cản tầm nhìn.
Khiến cho Lục Lâm Thiên ngưng trọng chính là sương mù màu trắng này có chút quỷ dị, tâm thần cũng không có cách nào dò xét quá xa, chịu ảnh hưởng cực lớn.
Loại tình huống này Lục Lâm Thiên không thể không cẩn thận từng ly từng tí.
- Phía trước chính là một nơi hung hiểm, chỉ có xuyên qua mảnh sơn mạch này mới có thể tiến gần tới đại cơ duyên kia.
Nhưng nơi hung hiểm này không tầm thường, nơi này ta cũng không có nắm chắc.
Tự ngươi quyết định xem có đi vào hay không.
Thân ảnh xinh đẹp của Âm Minh đứng trên không trung, nhìn sơn mạch liên miên, ánh mắt ngưng trọng vô cùng.
- Chỉ có xuyên qua mảnh sơn mạch này mới có thể tới hay sao?
Lục Lâm Thiên hỏi Âm Minh.
- Đương nhiên, có lẽ ngươi có thể đi đường khác.
Nhưng mà vẫn phải xuyên qua mảnh sơn mạch này.
Bởi vì chỗ của đại cơ duyên chính là ở ngoài sơn mạch.
- Vậy vào đi thôi, cẩn thận một chút là được rồi.
Lục Lâm Thiên gật đầu với Tử Yên, quyết định tiến vào sơn mạch.
Bởi vì trên không trung có sương mù màu trắng quỷ dị che khuất bầu tời, cho nên ba người không thể phi hành trên không trung.
Chỉ có thể mượn chân khí và linh khí đi trên mặt đất.
Xuyên thẳng qua từng ngọn núi, tốc độ này so với phi hành ở trên không chậm hơn rất nhiều.
Trong quần phong, không có cảm giác xanh um tươi tốt giống bên ngoài.
Khắp nơi đều tái nhợt, trên ngọn núi khổng lồ không có bao nhiêu cảm giác sinh cơ, lộ ra vẻ tang thương hùng vĩ.
Ba người cẩn thận từng tí một, cho dù Âm Minh cũng không dám qua loa.
Dường như bên trong này có vật khiến cho nàng cảm thấy được nguy hiểm.
- Cẩn thận, nơi này dường như có chút không đúng.
Ngay khi ba người bước vào trong hạp cốc, Tử Yên bỗng nhiên yêu kiều quát lên một tiếng, giống như phát hiện ra thứ gì đó.
Ầm ầm.
Tử Yên vừa mới dứt lời, cả hạp cốc bỗng nhiên rung chuyển, hai bên hạp cốc, trên vách đá màu xám đột nhiên có từng đạo hỏa trụ bắn ra.
Từng đạo hỏa trụ này dài mấy trăm thước, đường kính mấy thước.
Tựa như một đầu hỏa mãng dài, lập tức phóng về phía ba người Lục Lâm Thiên, Tử Yên, Âm Minh.
Ngọn lửa này cũng không phải là hỏa diễm bình thường, giống như là linh hỏa của linh giả.
Dưới nhiệt độ nóng bỏng khiến cho làn da người ta có cảm giác phỏng, mà ngay cả linh hồn dưới nhiệt độ này cũng bị ảnh hưởng không ít..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...